Chương 11: Bắt trộm
Cảm giác giống như một người đang mắc tiểu, nhưng lại bị người khác nắm chặt "vật bất nhã", không cho nước tiểu thoát ra. Lý Thành Trụ cảm thấy rất khó chịu. Hắn tức giận, mở mắt, muốn biết xem nguyên nhân gì đã quấy rầy đến quá trình tu luyện của hắn.
Trận pháp cảnh báo không hề tổn hao, đương nhiên không có vật lạ nào tiến vào trong trận.
Cúi đầu quan sát một chút, Lý Thành Trụ mới chợt hiểu ra.
Khối Thiên Cơ thạch tại vị trí Khảm đã biến mất, ba khối Thiên Cơ thạch tại ba vị trí khác vẫn còn nguyên vẹn! Không lẽ khối Thiên Cơ thạch tại vị trí quẻ Khảm đã bị hắn hấp thu hoàn toàn?
Lý Thành Trụ nghi hoặc, đưa tay lên sờ sờ trán, thầm nghĩ:
- Không lẽ Thiên Cơ thạch cũng có thật có giả? Nếu không thì tại sao bốn khối đều giống nhau nhưng cuối cùng chỉ có một khối được hấp thu, ba khối còn lại là đồ giả?
Truy tìm cẩn thận xung quanh, hắn vẫn không phát giác ra chuyện gì bất ổn, đành bỏ qua, đoạn lấy từ trong giới chỉ ra thêm một khối Thiên Cơ thạch, bổ sung vào vị trí Khảm, tiếp tục sự nghiệp hấp thu linh khí.
Bất quá trạng thái sung sướng của hắn cũng không kéo dài được bao lâu, tốc độ hấp thu tiếp tục bị chậm lại. Lúc này Lý Thành Trụ đã thực sự nổi giận.
Hắn mở mắt ra, đã thấy khối Thiên Cơ thạch tại vị trí Càn biến mất.
Cho dù hắn có ngu ngốc thế nào cũng hiểu rằng khối Thiên Cơ thạch này dám chắc không phải là do bản thân mình hấp thụ. Chỉ không biết là do tiên nhân hay tiên thú lấy đi mà thôi.
Nhưng kinh ngạc ở chỗ có thể lấy đi Thiên Cơ thạch trước mắt hắn mà không hề kinh động đến trận pháp cảnh báo mà hắn đã bày bố thì dám chắc "kẻ bí mật này" phải có tu vi cao hơn hắn rất nhiều.
Nếu vừa rồi kẻ đó không lấy đi Thiên Cơ thạch mà đánh lén hắn, giờ phút này hắn còn toàn mạng sao?
Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh của hắn toát ra ròng ròng, cố nén sợ hãi trong lòng, cao giọng hô:
- Cao nhân phương nào sao không lộ mặt? – Câu cổ ngữ này Lý Thành Trụ đã hoàn toàn học hỏi theo tác phong của cổ nhân xưa kia, không những ngữ khí mà ngay cả tư thế chắp tay cũng rất giống cổ nhân.
Tuy nhiên đợi một lúc lâu cũng không thấy có ai đáp lại, Lý Thành Trụ trầm tư nghĩ:
- Không lẽ là do tiên thú gây nên?
Nếu là tiên thú, vậy tại sao nó chỉ ăn cắp Thiên Cơ thạch mà không đánh lén mình? Rong ruổi một thời gian trong rừng rậm, Lý Thành Trụ cũng hiểu rằng tiên thú thực ra cũng không phải là "thiện thú". Nếu có cơ hội, tất sẽ không bỏ qua cho hắn.
Nhưng tại sao nó lại không giết mình? Tại sao lại có thể vô thanh vô tức lấy đi Thiên Cơ thạch? Công lực và tu vi "kẻ này" thực sự làm cho người ta thực sự sợ hãi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Thành Trụ vẫn không thể tìm ra đầu mối nào cả. Bất quá hắn đã biết tiên thú này có hình dáng rất nhỏ, nên mỗi lần chỉ có thể lấy đi một khối Thiên Cơ thạch.
Đột nhiên Lý Thành Trụ đảo mắt, cười rộ lên đắc ý:
- Nếu ngươi thích Thiên Cơ thạch, ta sẽ cho ngươi thỏa mãn. Ta muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đã dám cả gan vuốt râu hùm của ta!
Từ giới chỉ lấy ra một khối Thiên Cơ thạch, bổ sung vào vị trí còn thiếu, Lý Thành Trụ không nhập định. Hắn cầm cả bốn khối Thiên Cơ thạch lên, sau đó lại đặt xuống, khi đó mới nhắm mắt, ngồi xuống tĩnh tọa.
Lý Thành Trụ mắt khép hờ, song thủ bắt linh quyết, cẩn thận nhìn đăm đăm vào Thiên Cơ thạch trước mắt.
Nếu có Tiếp Dẫn Tiên Sứ ở đây, dám chắc sẽ nhận ra Lý Thành Trụ đang bắt linh quyết, chuẩn bị phóng ra công kích của Hàn Quang kiếm.
Bỗng trận pháp cảnh báo khẽ rung lên một chút. Nếu Lý Thành Trụ không rất tập trung thì tuyệt không thể phát hiện ra được rung động này.
Hắn chưa kịp phản ứng, đã thấy một thân ảnh màu xám nhảy đến bên người, nhấc một khối Thiên Cơ thạch lên, trong chớp mắt đã biến mất.
"Con bà nó!" Lý Thành Trụ nhịn không được, tuôn ra một câu chửi thề.
Bóng xám đó có tốc độ nhanh đến nỗi Lý Thành Trụ căn bản không thấy rõ, thậm chí khi nó nhấc lên khối Thiên Cơ thạch, mắt Lý Thành Trụ vẫn còn mở chưa xong.
Tuy nhiên điều khiến cho Lý Thành Trụ khiếp sợ nhất không phải là tốc độ của bóng xám, mà chính là cách nó ra vào trận pháp cảnh báo của hắn.
Trận pháp cảnh báo của hắn bày ra, gần như hoàn toàn không có tác dụng. Xem ra hắn đã hơi coi thường đám tiên thú trên Tiên giới này.
Tiện tay thu ba khối Thiên Cơ thạch còn lại vào giới chỉ, Lý Thành Trụ ngự giá Hàn Quang, lao vọt đi.
May cho hắn là vừa rồi hắn đã thi triển Truy Tung thuật lên bốn khối Thiên Cơ thạch. Nếu không bây giờ tất không biết tìm "đạo tặc" kia ở đâu nữa.
Với tu vi của Lý Thành Trụ bây giờ, Truy Tung thuật có thể cảm ứng được trong phạm vi mười dặm. Nếu xa hơn thì thần thức của hắn sẽ bị cắt đứt liên lạc với vật được thi triển Truy Tung thuật.
Mặc dù tốc độ của Hàn Quang không hề chậm, song so với tốc độ chạy trốn của bóng xám thì còn kém xa. Lý Thành Trụ thấy rõ được khối Thiên Cơ thạch càng ngày càng cách xa hắn hơn. Giống như tên đạo tặc đó biết hắn đang đuổi theo phía sau lưng nên đã gia tăng tốc độ chạy trốn, hòng cắt đuôi kẻ đuổi theo.
Ngay khi Lý Thành Trụ cảm thấy Thiên Cơ thạch sắp thoát khỏi thần thức của mình thì đột nhiên mục tiêu dừng lại, bất động. Lý Thành Trụ vội thi triển Tật Phong quyết bắn đến mục tiêu, thề phải bắt bằng được tên phi tặc, sau đó bằm thây vạn đoạn mới cam lòng.
Trong nháy mắt, một cây đại thụ thật lớn đập vào mắt hắn.
Nhìn thân cây trước mắt có đường kính phải đến mười thước, cao không thấy ngọn. Lý Thành Trụ khẽ hít một hơi thật sâu. Cây cối trong rừng này hắn gặp không ít, tuy nhiên so với câu đại thụ trước mặt, thì nhưng cây to mà hắn đã gặp trước kia chỉ có thể xem là một cành cây của nó mà thôi.
Trên đại thụ, cách mặt đất khoảng mười trượng, có một cái hang sâu. Lý Thành Trụ cảm ứng được khối Thiên Cơ thạch bị đánh cắp đang ở trong cái hang đó.
Trong lúc hắn đang cảm thán trước sự vĩ đại của cây đại thụ thì Truy Tung thuật của hắn đã bị cắt đứt. Muốn phá Truy Tung thuật chỉ có hai cách. Một là dùng cường đại pháp lực phá bỏ. Hai là đem vật bị thi triển Truy Tung thuật tiêu hủy đi.
Trong tình huống của Lý Thành Trụ thì dám chắc khối Thiên Cơ thạch đã bị tên trộm kia nuốt vào bụng, cho nên Truy Tung thuật của hắn mới bị phá đi.
Nghĩ đến con chuột nhỏ đã lấy đi tiên hạch của tê giác Châu Phi ngày đó, Lý Thành Trụ rốt cuộc đã hiểu bóng xám kia, cho dù không giống hoàn toàn con chuột thì cũng là một loại linh thú có liên quan đến chủng loại gặm nhấm.
Tuy nhiên con linh thú này lại có tốc độ quá sức biến thái. Ngay cả khi hắn đã vận dụng tột cùng công lực cũng chưa nhìn thấy được hình dáng thực sự của nó!
Hơn nữa động khẩu trên đại thụ cũng không hề giống tự nhiên hình thành, dám chắc là do phi tặc đó làm ra. Bóng xám đó mặc dù hắn chưa thấy rõ, nhưng ước chừng thân thể không lớn lắm, muốn khoét thành một động khẩu rộng như vậy, cần tốn hết bao nhiêu thời gian đây?
Bản thân Lý Thành Trụ cũng hiểu rất rõ nếu muốn so tốc độ với bóng xám, hắn cần phải tu luyện ít nhất mười năm nữa. Với tu vi Nguyên Anh trung kỳ như hắn hiện nay, ngay cả chạy theo ngửi rắm của nó cũng không đủ tư cách.
Xem ra không hề đơn giản đây! - Lý Thành Trụ nhíu mày, trầm tư suy nghĩ một lúc.