Chương 1047: Băng Thần thẳng thắn

Thú Tu Thành Thần

Chương 1047: Băng Thần thẳng thắn

Băng Thần nhìn hắn thở dài một cái rồi hỏi:

"Cho ta biết ngươi muốn gì?"

Hoàng Anh Tông khẽ giọng nói:

"Ngài có thể giúp chúng ta qua được cơn đại nạn này không?"

Băng Thần hơi suy nghĩ rồi nói ra những thứ hắn đang nghĩ để họ hiểu:

"Ta thực sự vô tình tới Đế Vương Tinh, trong tính toán của ta không hề có các ngươi các ngươi biết vì sao không. Bởi các ngươi thực chất chỉ là những kẻ mạnh tạm thời, sự sụp đổ của các ngươi là gần như tất yếu, bây giờ dù có ta chen chân thì khả năng sinh tồn của các ngươi vẫn quá nhỏ.

Thế nhưng dù sao Lan Anh cũng là lão bà của ta thế nên ta sẽ cho các ngươi phương pháp còn có làm hay không thì tùy các ngươi. Tất nhiên dù cho có làm thì cái giá các ngươi phải bỏ ra cũng không hề nhỏ, khả năng thành công lại không phải rất cao."

Hoàng Anh Tông khẽ giọng nói:

"Mong ngài chỉ ra một con đường."

Băng Thần hơi suy nghĩ rồi nói:

"Không có người trong Thiên Đạo trò chơi thì bị loại bỏ là tất nhiên, Đế Vương Tinh dân chúng tu vi đều quá cao nên tỷ lệ sinh đẻ quá thấp. Dựa vào người của Đế Vương Tinh thì gần như không thể, thậm chí cư dân của Đế Vương Tinh cũng không tin được.

Cứ Vũ Thánh đỉnh phong đi vào Đế Vương Tinh thì liền thành cư dân trung thành của ngươi, trở thành con dân của ngươi. Chỉ có thể loại ngốc mới tin như thế, ai mà nói ra như vậy thì vốn chỉ muốn lừa ngươi."

"Hự....hừ"

Chiến Vũ Lan Anh ho khan một tiếng nhỏ giọng:

"Khi nãy trên triều......"

Băng Thần nhớ tới mấy lời mình nói khi nãy liền khẽ giọng nói:

"Ý ta không phải như thế, bây giờ chúng ta quay lại chủ đề chính đó là cách giải quyết, có hai cách một vừa dễ vừa khó, cách thứ hai thì tùy vào năng lực của chúng ta thế nào."

Hoàng Anh Tông vui mừng hỏi:

"Mời ngài nói."

Băng Thần nhìn vị Đế hoàng cao quý này trong lòng có chút lặng lẽ, đứng trước sinh tử tồn vong thì hắn cũng sẵn sàng cúi đầu trước mình. Không phải Băng Thần chán ghét hắn mà ngược lại Băng Thần lại rất cảm thông cho hắn ta và tiếc thương cho mình.

Nói trắng ra khi tham gia trò chơi này thì hắn đã cúi đầu trước Thượng Nhân rồi, trước sức mạnh tuyệt đối thì tôn nghiêm chẳng còn lại chút gì. Bây giờ hắn vươn tay cứu bọn họ cũng có thể là cứu chính mình, dù sao thực lực của Đế Vương Tinh tạm thời vẫn là mạnh nhất.

Băng Thần khẽ giọng nói:

"Cách thứ nhất là nhờ Thượng Nhân giúp chúng ta xử lý, cách này còn tùy vào tâm trạng và khả năng của người kia. Thế nhưng nàng hiện tại làm giám sát của Thiên Đạo, mà không phải chỉ một mình nàng, có thể nàng cũng sẽ bị người khác kiềm chế, cách này khó thông được."

Hoàng Anh Tông ngạc nhiên hỏi:

"Ngài có liên lạc với Thượng Nhân?"

Băng Thần thở dài nói:

"Ta cùng nàng có chút duyên nợ, có điều con đường này chỉ là tiểu đạo, khả năng quá nhỏ. Cách thứ hai là chúng ta tìm những người chưa gia nhập vào Thiên Đạo bắt đầu đào tạo từ bây giờ để họ đi vào sever Đế Vương trở thành người của ngươi.

Tuy nhiên họ sẽ bị chậm hơn, với lại tuổi đời dưới 15 sẽ kiến họ chậm tiến bộ vì ít trải qua đánh giết, không những thế phải tuồn tài nguyên tu luyện để họ mau vào Đế Vương Tinh. Tính ra thì ngươi sẽ có được một lực lượng không nhỏ, nhưng ta sợ người không bỏ nổi ra tài nguyên cho họ thôi."

Hoàng Anh Tông khẽ giọng nói:

"Ta nghĩ nếu mình thử tìm những kẻ không cha không mẹ tiến hành nuôi dưỡng cũng không tệ, Đế Vương Tinh xung quanh có một cái tinh cầu nguyên khí nồng độ gấp 100 lần tinh cầu bình thường, một tháng còn có vài ngày được hưởng quang huy từ Đế Vương Tinh."

Băng Thần hơi nghĩ một chút liền gật đầu:

"Cũng ổn, ngươi làm sao thì làm nhưng nhất định không được ky bo nếu không kết cục của ngươi thế nào ngươi tự hiểu. Thậm chí nếu có thể ngươi nên đích thân đốc thúc họ thì trong lòng họ ngươi sẽ nặng hơn một chút, như thế nếu thành công ngươi sẽ có một quân đoàn để tự vệ cho mình."

Hoàng Anh Tông hơi suy nghĩ rồi hỏi:

"Hình như Thần Minh có phương pháp để tín đồ trung thành, hay ta để họ thờ phụng ngài, sau đó ta để Đế Vương Tinh người cũng thờ phụng ngài. "

Băng Thần hơi ngạc nhiên nhưng sau đó lại cười nói:

"Cái này không phải không được thế nhưng ngươi không sợ ta nổi ý đồ xấu sao?"

Hoàng Anh Tông biết mình trả lời câu này rất quan trọng, giống như tổ tiên của hắn ngày xưa gặp phải không có chút thực lực nào Thượng Nhân vậy. Một câu nói cũng có thể thay đổi số phận của hắn và Đế Vương Tinh mãi mãi.

Băng Thần chắc chắn không phải mong chờ một câu trả lời đơn giản như đúng hoặc sai, Hoàng Anh Tông biết mình cũng không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ nên nói ra chân thực suy nghĩ:

"Ta sau đó sẽ là tín đồ của ngài, tất cả của ta ngài đều có thể sử dụng thì ngài cần gì phải có ý đồ xấu với ta. Quan trọng nhất ta tin ngài sẽ không dừng ở Hạ Vi diện quá lâu, những thứ ở đây chẳng khác nào rác với ngài cả."

Băng Thần cười nói:

"Ngươi nói chuyện hay đấy, tuy ta không biết có mấy phần thật lòng nhưng có ý tưởng cũng đã coi như tốt rồi. Nếu thế ta đưa cho ngươi một bộ công pháp, ai muốn thờ phụng ta rất đơn giản luyện nó, sau đó tìm người vẽ lấy hình của ta nước vẽ phải dùng máu của ta hòa vào.

Thứ này chỉ là một phụ tu công pháp nhưng tác dụng của nó không nhỏ, đơn giản là càng nhiều người mang tín ngưỡng ở cạnh nhau thì tốc độ tu luyện càng nhanh. Trong chiến đấu thì càng gần nhau, tụ tập càng đông họ càng mạnh, cách càng xa nhau thì tốc độ càng tăng nhanh.

Một giọt máu của ta có thể hòa tan vào một hồ nước sau đó dùng vẽ lấy khoảng một vạn bức, một ngày đi tới trước bức tranh cúi đầu một lần là được. Vấn đề này là dù tu luyện nhưng không thành tâm thì nó cũng không có tác dụng, tiếp đó chính là ngươi nếu có phản tâm người khác sẽ cảm giác được ngay lập tức."

Chiến Vũ Lan Anh ánh mắt hâm mộ hỏi:

"Công pháp này là ngươi sáng tạo ra?"

Băng Thần tất nhiên sẽ không nói nó do Thiên Thư sáng tạo ra, thế nên chủ tớ công sức ai chả giống nhau. Hắn hơi ho khan khẽ giọng:

"Trong lúc rảnh quá ngồi sáng tạo vài cái công pháp, không nghĩ tới có lúc xài được."

Chiến Vũ Lan Anh cười nói:

"Chiến Thần Quyết cũng do ngươi sáng tạo ra?"

Băng Thần gật đầu nói:

"Bên thế giới kia ta có một cái tiểu bối, hắn ta mang Chiến Thần huyết mạch trải qua trăm vạn sinh tử chiến tấn thăng Thần Vương chiếm lấy một cõi của Thần giới. Ta cùng hắn có ít duyên phận nên tiện tay giúp đối phương, chỉ không nghĩ gặp được cả một cái gia tộc mang Chiến Thần huyết mạch."

Ngoài miệng vui tươi nhưng trong lòng Băng Thần có chút không ổng, dù sao theo lý thuyết thì rõ ràng Đế Vương Tinh sẽ trở thành nơi để các thiên tài vốn là các Thần Minh mang dã tâm dùng làm đá đặt chân, bảo kê nó đồng nghĩa hắn chính chướng ngại vật của họ.

Nhưng chuyện hắn ta muốn vượt qua cả các thiên tài sinh ra với điều kiện tốt như các vi diện cấp cao thì phải đáp đổ những cái cản trợ như họ. Thay vì từng cái chậm rãi va chạm thì hắn ta sẽ thống trị nơi này chờ họ bước tới khiêu chiến hắn.

Hoàng Anh Tông thấy hắn ta bỗng nở nụ cười thì nhìn chăm chú không chớp mắt, Băng Thần mỉm cười nói:

"Ta nghĩ tới chuyện được tranh đấu cũng các Thần Minh khác trong lòng có chút vui vẻ, ngươi không cần để ý ta làm gì."

Nói thì nói vậy nhưng hiện tại trong căn phòng này ai không để ý Băng Thần, Hoàng Anh Tông suy nghĩ rất đơn giản, hắn dùng người khác làm quân cờ được, trong tâm lý cũng đã chuẩn bị tinh thần làm con cờ rồi.

Có điều một kỳ thủ như Băng Thần thì hắn có chút ít tự tin, có thể phần nhiều vẫn do Băng Thần có quan hệ với Thượng Nhân, thế nhưng bản thân Băng Thần cũng có một loại khí chất khiến người ta khó lòng chối bỏ.

Băng Thần hơi nghĩ một chút rồi nói:

"Kế hoạch đã có ngươi làm được hay không ta không biết, đúng rồi để ta lấy máu cho ngươi."

Một lúc sau mười giọng máu lơ lửng trong lọ thủy tinh bay qua bay lại trong thật sự rất kỳ ảo, quả nhiên Thần Minh vẫn luôn khác người thường, dù chỉ mấy giọt máu thôi nhưng sức hấp dẫn vẫn làm người ta mê đắm.