Chương 1050: Tai họa đồng phạm

Thú Tu Thành Thần

Chương 1050: Tai họa đồng phạm

Băng Thần rời đi nhưng phát hiện ở bên ngoài phó bản căn bản không cần tới hắn, tất nhiên Băng Thần cũng không phí thời gian. Giết quái, làm nhiệm vụ như bao ngày trước đấy.

Mọi chuyện êm ả trôi qua cho tới lúc chiều khi mà hắn đang suy nghĩ có nên ra ngoài không. Bỗng nhiên ánh nắng buổi chiều bị che đậy hoàn toàn, giông tố kéo tới, gió mạnh tới nỗi có thể cuốn bay cả hắn ta lên không trung.

Phía trên bầu trời thì thứ duy nhất hắn ta nhìn thấy được đó là một cái cánh khổng lồ màu bạc trắng. Tung người trên không trung tuy chẳng chạm vào bất cứ cái gì nhưng máu của hắn ta vẫn tuột không phanh, uy áp khổng lồ làm hắn ta không thể cử động được.

Rồi một âm thanh sắc bén như tiếng kim loại chà sát vang lên:

"Nhân loại ti tiện các ngươi lại dám qua mặt phân thân của Phượng Hoàng đại nhân, các ngươi phải trả giá cho sự ngu xuẩn của mình. Tòa thành này chính là đại giới mà các ngươi phải ra, trong vòng bảy ngày ta sẽ truy lùng giết sạch các người chơi, nếu biết khôn thì đừng chọc giận ta."

Hơi nheo mày lại hắn quan sát muốn biết tới lai lịch của nó.

Ngân Sí Thần Ưng (Cấp 999)

Danh hiệu: Thiên Vương Tinh Kẻ Thống Trị

Huyết mạch:Ngân Sí Thần Ưng

Sinh lực:????

Lam:????

Công kích:????

Phòng thủ:????

Tốc độ:????

Trí lực:????

Thể chất:????

Kĩ năng: Không rõ

Trang bị: Không

Uy áp thiêu đốt sinh lực thật sự quá mức khủng khiếp Băng Thần biết chỉ cần do dự thêm một giây nữa thôi thù hắn ta chết chắc, thế nhưng khí hắn ta tính đăng xuất thì dị biến xảy ra.

"Ầm"

Một cái cây bị bứt lên không trung va thẳng vào người hắn ta với tốc độ siêu nhanh.

Hệ thống Thiên Đạo thông báo

Bạn đã tử vong nguyên nhân không xác định.

Băng Thần ngay sau đó lựa chọn đăng xuất, hắn và Tịnh Ảnh Phong Lan là hai người trực tiếp đi qua Phượng Hoàng. Chắc nó đã bị Thiên Đạo trừng phạt vì thất bại thế nên mới nhờ vả Kim Sí Thần Ưng trả thù giúp, xuất hiện tại phòng của Chiến Vũ Lan Anh hắn ta không kìm được vỗ mạnh vào bàn một cái.

"Ầm"

Chiến Vũ Lan Anh vốn không ngủ được lại nghe tiếng động liền đi ra khỏi giường thì thấy Băng Thần nét mặt vô cùng khó chịu ngồi đó. Nàng lo lắng hỏi:

"Ngươi gặp phải chuyện gì tại sao lại tức giận như thế?"

Băng Thần nhìn nàng mặc áo ngủ nhẹ lướt tới bên cạnh thì trong lòng hơi dịu xuống nhưng vẫn lạnh giọng nói:

"Hôm nay ta gặp siêu cấp cả trở trong Thiên Đạo, thế nhưng ta tức giận vì tại vì ta mà những người khác cũng gặp phải hủy diệt tính tai nạn. Không thể nghĩ tới mang trong mình dòng máu cao quý Phượng Hoàng lại nhỏ mọn đến đáng sợ như thế, sẽ có ngày ta bắt nó lại đạp dưới chân ép làm tọa kỵ."

Chiến Vũ Lan Anh không nghĩ tới trong Thiên Đạo trò chơi lại khắc nghiệt như thế liền hỏi:

"Cụ thể là cái gì mà khiến ngươi tức giận như thế."

Băng Thần khẽ giọng nói:

"Khi vào trò chơi ta và Tịnh Ảnh Phong Lan đã qua mặt một cái phân thân của Phượng Hoàng để đạt được phần thưởng lớn. Cũng chính nhờ thế mà ta cùng nàng ấy đi trong Thiên Đạo nhanh hơn người khác rất nhiều, chỉ là không nghĩ con Phượng Hoàng kia vậy mà canh cánh trong lòng.

Nó không biết dùng cách nào liên lạc với Ngân Sí Thần Ưng chúa tể của Thiên Đạo trong Thiên Vương Tinh. Sau đó nó lần được dấu vết nào đó rồi tiến hành đồ sát cả một tòa đại thành trăm vạn nhân mạng, thậm chí còn ép cho người chơi bọn ta trong vòng bảy ngày không được quay lại Thiên Đạo trò chơi."

Chiến Vũ Lan Anh nheo mày hỏi:

"Bảy ngày ta không sẽ khiến cho ngươi và mọi người gặp phải đả kích hủy diệt mới đúng, không lẽ chỉ bảy ngày thôi có thể thay đổi được nhiều thế sao."

Băng Thần hít sâu một hơi rồi khẽ giọng:

"Bảy ngày nếu xuất hiện một dạng sự kiện nào đó khiến cho các ngươi chơi khác dễ dàng vươn lên thì sao, ta không tin nó mục đích đơn giản như nó nói. Theo ta nghĩ con Phượng Hoàng kia muốn chúng ta tức tối khi đã đạt được lợi ích từ nó nhưng phải trả ra cái giá đắt hơn."

Chiến Vũ Lan Anh khẽ giọng:

"Thôi ngươi đừng tức giận nữa, vui lên đi, dù sao tức giận cũng đâu nghĩ ra được cách giải quyết. Ngươi nghĩ xem có cách gì để ngươi vui lên không, ví dụ như ăn uống chẳng hạn, ta sẽ kêu người đi nấu cho ngươi."

Băng Thần nheo mày ánh mắt hiện lên vẻ nguy hiểm, sau đó hắn chụp lấy tay nàng rồi nói:

"Ta mỗi khi bực mình thường ăn thật nhưng không phải ăn đồ ăn, bây giờ ta muốn ăn nàng, không biết nàng có vui lòng giúp không."

Hắn còn chưa kịp làm gì thì nàng đã biến mất không dấu tích, nhìn tầm màn che trên giương hơi rung động thì liền biết nàng ta bỏ của chạy lấy người. Băng Thần đứng lên bước lại thì khi còn cách khoảng hai mét liền bị một màn chắn vô hình cản lại, cô nàng này lập kết giới mới ghê.

Băng Thần gõ lên màn chắn khẽ giọng:

"Nàng sớm muộn gì cũng thuộc về ta, chạy trốn nhất thời sao chạy được cả đời."

Chiến Vũ Lan Anh khẽ giọng:

"Ta biết nhưng ta chưa sẵn sàng, ngươi cho ta chút thời gian có được hay không?"

Băng Thần lui ra đột nhiên cười nói:

"Hôm nay ta nhất định muốn giải tỏa cho bằng được, dù sao nàng là đầu têu khiến ta phải tới Chiến Vũ gia. Ta đêm nay không tai họa được nàng chẳng lẽ còn không làm gì được đồng phạm của nàng, hiện tại nàng tu vi cao hơn ta không làm gì được, đợi một thời gian sau ta sẽ chiếm lấy nàng còn hung hăng đánh mông nàng."

Nói xong hắn đi ra ngoài hướng thẳng tới căn phòng đối diện đạp cửa đi vào, Hạ Tiểu Yến không nghe được gì bởi phòng của Chiến Vũ Lan Anh lúc nào cũng cách âm. Nàng hiện tại đang thư giãn trong bồn tắm sau khi đã giải quyết xong hằng hà xa số các loại sổ sách.

Hắn đi vào làm nàng giật mình vô cùng, đang muốn đứng lên bỏ chạy thì Băng Thần nghiêm nghị:

"Nàng ngồi yên trong đó, nếu dám chạy thì ngày mai ta sẽ cho nàng biết tay."

Hạ Tiểu Yến bị ảnh hưởng sâu hơn Chiến Vũ Lan Anh rất nhiều bởi nàng trực tiếp thấy được toàn bộ ký ức Hắc Dạ. Nàng thất sự mềm nhũn cả tay chân, cảm giác như nguyên lực trên thân thể không cánh mà bay, hiện tại nàng chỉ biết vô lực nhìn hắn đi tới.

"Bùm"

Băng Thần tự chấn vỡ quần áo của mình sau đó nhảy vào trong bồn tắm ôm nàng ta vào lòng, đôi tay phủ lên đôi gò bồng ngạo nghễ của nàng khẽ nắn bóp. Hắn ta khẽ giọng hỏi:

"Khi quyết định bắt ta về đây nàng đã nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay chưa?"

Tay còn lại của Băng Thần đã đi xuống vùng đào nguyên của nàng tiến hành công kích, một tay già đời và một cô gái còn non tơ. Hạ Tiểu Yến rất nhanh không chịu nổi nhẹ giọng rên rỉ cầu xin:

"Cô gia........ư....ư...là.....ư...do tiểu thư....ư.....chọn ngươi....ta không biết gì cả."

Băng Thần hừ một tiếng rồi nói:

"Ta biết thừa nàng chọn mục tiêu cho Lan Anh, đến nước này còn dám nói dối, không phạt nàng không được rồi."

Hắn tiến hành cường độ cao công kích, vài phút sau Hạ Tiểu Yến ưỡn người lên, nàng đã trải qua cao trào lần đầu tiên trong cuộc đời. Ánh mắt nàng mê ly, gương mặt tràn ngập vẻ ửng hồng, Băng Thần hôn lấy bờ môi đỏ mọng chậm rãi nhấm nháp.

"Ừm....a"

Cuối cùng long thương đâm thẳng, Hạ Tiểu Yên khẽ rên rỉ một tiếng đau đớn, sau đó thùng nước sóng nước dập dờn.

Hạ Tiểu Yến hoàn toàn mất đi lý trí của mình tận lực phối hợp Băng Thần, nàng thuộc loại dễ cao trào nên vô cùng nhạy cảm. Chỉ cần kỹ năng cao siêu thì lý trí của nàng ta sẽ hoàn toàn không còn lại chút nào trở thành một cái chân chính dâm phụ trên giường.

Mười người có trách nhiệm bảo vệ Băng Thần đều có chút ít mất tự nhiên, bọn họ có kinh nghiệm bảo vệ hoàng đế nên trường hợp này họ liền chia nhau ra lập kết giới cách âm cả toàn biệt viện rộng lớn bao gồm cả phòng của Chiến Vũ Lan Anh.