Chương 431: Tuyệt Thiên Tỏa
" Tên khốn Vệ Trang dám xem thường uy lực của Cơ Quan Thành" Đại Thiết Chùy nhìn thấy Vệ Trang, Hồng Liên lẫn dám bước vào cất lời.
" Từ lâu Mặc Gia đả muốn diệt trừ tên tội ác khó tha này rồi, bây giờ hắn tự mình vào bên trong Cơ Quan trận còn chờ gì nữa" Đạo Chích không nhịn được lên tiếng, việc Vệ Trang tấn công Lục Chỉ Hắc Hiệp bọn họ hận hắn đây. Hơn nữa danh tiếng trên giang hồ của Vệ Trang mà nói là tổ chức sát thủ chuyên nhận tiền giải quyết thù lao.
Ban lảo đầu gật đầu ra lệnh cho đệ tử Mặc Gia bên trong khởi động cơ quan Mặc Hạch lần nữa. Nhanh chóng các cánh cửa đá nhanh chóng hạ xuống các cơ quan nỏ nhanh chóng hướng về ba người mà đến chuẩn bị phát động thế công.
" Rầm rầm" âm thanh vang dội vang lên, nền đất lần nữa bị rung chuyển lắc lư đi, mà bên trong Mặc Hạch đám người cũng nghi hoặc không thôi khi nghe được âm thanh này.
" Ầm"
Chỉ thấy một tiếng vang dội âm thanh phát ra, kiên cố không gì phá nổi ngàn cân cửa đá nhanh chóng bị vở thành mảnh vụn làm cho đám người bên trong giật mình. Từ đằng sau cánh cửa Cơ Quan Vô Song trên tay sắc bén hai cái lưởi đao như chiếc kèm một dạng kẹp kẹp bước vào.
" Đó là…" Ban đại sư có chút kinh hô lên khi nhìn thân ảnh kia bước vào.
Mà từ đằng sau Công Thâu Cừu chậm rải bước vào kiêu ngạo lên tiếng " Cơ Quan Vô Song kiệt tác tối cao của Bá Đạo Cơ Quan thuật. Tuy Vô Song đả bị Uyên Hồng giết chết, nhưng hắn cốt cách cơ nhục dị thường. Có thể nói là cử thế vô song trăm năm khó gặp, chính là chất liệu tuyệt vời để chế tạo nhân hình cơ quan. Vệ Trang đại nhân có hài lòng với món quà này chăng?"
"Ưa thích" Vệ Trang lạnh nhạt nói.
" Phong Sào Trận phát động" một tên đệ tử Mặc Gia bên trong Mặc Hạch lên tiếng, điều khiển cơ quan trong tay phân phối mệnh lệnh cho đồng bạn bên cạnh.
" vù vù vù vù"
Chỉ thấy hàng ngàn mủi tên từ các cơ quan nỏ từ trên cao bốn phương tám hướng phóng xuống đám người Vệ Trang, có điều bọn họ đã nhanh chóng lui lại nhường chổ cho Cơ Quan Vô Song phô diễn sức mạnh.
" xXoẹt xoẹt" Chỉ thấy hai lưỡi đao như chiếc kìm trên cánh tay Cơ Quan Vô Song bắt đầu di chuyển, ngay sau đó thân hình hắn bắt đầu điên cuồng xoay chuyển, thân thể vẫn đứng im nhưng cánh tay cơ quan không ngừng loạn chém lên, đem vô số mủi tên hướng về hắn mà đến trực tiếp chặt vụn đi, không một mũi tên nào tiếp cận lại được.
Nhìn trung tâm đại sảnh Cơ Quan Vô Song xung quanh như một cơn lốc một dạng, điên cuồng loạn chém sắc bén lưỡi đao để lại trong không khí từng vệt quang mang, Công Thâu Cừu đắc ý lên tiếng: " Đây là một vũ khí chiến đấu có sức mạnh phi thường, đao thương bất nhập"
" Tiếp tục xông lên" Vệ Trang quay sang nhìn đám quân Tần còn lại ở bên ngoài hành lang lạnh rên nói, hiện tại cái hắn cần chính tiêu hao sinh lực Tần quân lẫn kéo dài thời gian chờ đến khi đại quân Tần nhập thành, khi đó lưới cũng đến lúc thu rồi.
" Kỳ lạ hành động của Vệ Trang chẳng khác nào là tự sát cả, hắn không ngại hy sinh tính mạng quân Tần công phá cho được Mặc Hạch" Hạng Lương thông qua tầm nhìn thấy được bên ngoài là quân Tần không ngừng tràn vào,mặc cho Cơ Quan Vô Song ngăn trở cũng bị giết chết dưới cơ quan bên dưới.
Đúng lúc này thì một tên đệ tử Mặc Gia đang điều khiển cơ quan hô lớn " Ban đại sư, ông đến đây xem đi"
" Chẳng lẻ đó là" Đạo Chích có chút kinh nghi lên nhìn về phía trước.
Ban lảo đầu xoay người nói " Là Mặc Gia cấm địa, có người đả khởi động Tuyệt Thiên Tỏa"
" Chỉ có đầu lĩnh mới biết cách khởi động Tuyệt Thiên Tỏa, Dung cô nương có quan hệ mật thiết với Mặc Gia nhưng lại không phải là đầu lĩnh Mặc Gia,rốt cục là ai" Cao Tiệm Ly suy luận lên tiếng.
Tuyết Nữ quay sang nhìn Ban đại sư, cười nói: " Xem ra vị thần bí kia đi vào, có hắn đi cùng hẳn Thiên Minh, Thiếu Vũ, Nguyệt Nhi không sao?"
Cấm địa Mặc Gia.
"Rắc rắc rắc" liên tiếp tiếng vang cực lớn mặt đất run rẩy, cho người từ đáy lòng cảm nhận được sợ hãi đến tay Cao Nguyệt, Thiếu Vũ Thiên Minh.
"Mới vừa là cái gì thanh âm." Thiên Minh có chút sợ lên tiếng, khi nghe âm thanh vừa rồi, bọn họ một đường được Đoạn Mộc Dung di chuyển đến nơi này.
"Là Tuyệt Thiên Tỏa " Nguyệt Nhi cất lời lên tiếng "Đây là Mặc gia tổ sư gia để lại trên đời chỉ có vài người có thể mở nó ra mà thôi"
" Đi thôi" Thiên An cất tiếng, tay vươn ra nắm lấy tay nhỏ của nàng một tay khác ôm lấy eo Đoan Mộc Dung mà đi. Mọi việc hắn đả bàn giao lại cho hai nữ của mình ứng biến, lần này xuống nơi đây chính là lấy nốt Ảo Âm Bảo Hạp với kiến thức cơ quan bên trong Mặc Gia.
Có hắn xuất hiện Đoan Mộc Dung cũng không giao tranh với Ẩn Bức để thụ thương, hơn nữa hắn cũng muốn kiến thức cơ quan Thanh Long của Mặc Gia. Một đoàn năm người bắt đầu di chuyển vào bên trong Cấm Địa mà đi, đều là lần đầu bước đến nhưng không ai sợ hãi chút nào cả, bởi vì lần này còn có Thiên An bảo kê lấy Đoan Mộc Dung.
Cấm địa bên trong, mỗi cách xa nhau trăm trượng thì có một ngọn đèn dầu là năm người chiếu sáng phía trước đường, hiện giờ Nguyệt Nhi, Thiên Minhcực kỳ hiếu kỳ trong miệng Từ Phu Tử nằm sâu dưới lòng đất vây nhốt rồng đến tột cùng có tồn tại hay không? cứ mỗi khi hỏi lấy Thiên An đều đáp lại là nụ cười bí hiểm.
Con đường khúc chiết phức tạp, liền giống đi vào một tòa mê cung, bên cạnh vách đá thâm cốc sâu không thấy đáy, đi không được biết rõ xa bao nhiêu sau đó, một tòa vượt qua hai núi ở giữa cầu treo xuất hiện ở trước mắt ba người, toà này cầu treo lớn lên hẹn trăm trượng, theo lấy gió núi lay động, bên cạnh liền là từng đoá từng đoá mây trắng, bên dưới mơ hồ thấy được những vật nhọn sắc bén lóe lên, xen lẫn gió núi trận trận gào thét.
Năm người nhanh chóng băng qua cầu treo, thuận lợi thoát ly tiếp tục di chuyển nguyên bản hẳn là bình thản con đường lại trải rộng hai trượng sâu hố to, hố bên trong còn trộm cắm sắc bén mâu thương, cho người nhìn thấy mà giật mình.
"Đây là cơ quan quỷ quái gì, khiếp quá" Đối mặt loại nguy hiểm này hoàn cảnh, ngay cả Thiên Minh cũng than dài ngắn thở dài, nhìn xem vách đá trên xoáy chuyển bánh răng, lại nhìn nhìn hố đáy nguyên một đám lấp lóe hàn quang mâu thương.
Nơi này vốn là không có đường, tại nhượng hắn đi về phía trước liền sẽ mất mạng. Ánh mắt quét qua vách đá, phía trên còn bốc lên ra từng cổ một nước chảy,nơi này mặc dù có cơ quan bánh răng có thể dừng chân, thế nhưng là không ngừng tuôn ra chảy nước, đã không biết chảy bao nhiêu năm, ngay cả vách đá bất bình phương, cũng biến viên hoạt suôn sẻ, phía trên còn mọc đầy rêu xanh.
Nguyệt Nhi cũng tại quan sát phụ cận cơ quan, nghiêm túc nhìn đã lâu, mới nhẹ giọng nói: "Nếu như ta nhớ không lầm, nơi này gọi là Hổ Khiêu, chỉ có anh hùng cái thế thần lực trời ban, mới có thể vượt qua nơi này."
" Thần lực trời ban, vậy là nói ngươi rồi lần trước ngươi nâng cái nồi to thực sự là không nhẹ chút nào" Thiên Minh nhìn một bên Thiếu Vũ lên tiếng
" Tiểu tử ngươi đúng là đồ đầu đất, đó là thanh đồng đỉnh cái gì mà là nồi chứ" Thiếu Vũ nhìn Thiên Minh lên tiếng.
" Snh hùng cái thế vậy là nói ta rồi" Thiên Minh không nghe Thiếu Vũ nói, lập tức đem tay chỉ vào mình cười vui vẻ lên.
Nguyệt Nhi nghe được cười khúc khích lên tiếng " chỉ biết ba hoa chích chòe mau nghĩ cách thông qua đi"
Đoan Mộc Dung nhìn ba đứa trẻ phía trước, mặt có chút đỏ hồng nói: " Ngài không hổ trợ bọn chúng sao?"
Thiên An lắc đầu nói: " Đây là thử thách cho chúng, nàng yên tâm có ta ở đây không xảy ra chuyện gì, bên ngoài cũng vậy"
" Ukm" Đoan Mộc Dung gật đầu, sau đó bị đột nhiên Cao Nguyệt hô lên thanh âm cho chú ý: " Nhìn kìa"
Chỉ thấy trên vách tường xa đó có một vòng tròn thanh đồng đính trên vách đá gắn trên hổ khiếu hình dạng, trên đó còn có vài dòng văn tự trên đó.
"Thiên cân đồng nổ" Cao Nguyệt đọc lên dòng văn tự đó cho hai người nghe lấy
Thiên Minh ánh mắt sáng lên ngay lập tức đem tay chộp lấy ra sức mà kéo lấy, muốn khoe khoang với Cao Nguyệt có điều mặc cho hắn bỏ ra bao nhiêu khí lực cũng không cách nào kéo ra nó, cuối cùng bỏ lấy để Thiếu Vũ đi đến.
"oa, Thiếu Vũ thật là lợi hại." Nguyệt Nhi không chút nào keo kiệt vỗ tay cỗ vũ hắn
"hừ, thần lực trời ban" Thiên Minh bất mãn lầm bầm.
"Ken két" theo lấy đồng vòng bị kéo, thạch bích trên cơ quan bánh răng cũng bắt đầu xoay tròn, tại khoảng cách ba người hai trượng bao xa thạch bích trên, một chỗ thạch bích đột nhiên run rẩy dữ dội lên, chậm rãi duỗi ra một khối tứ phương mặt đá.
"Nhìn kia" Thiên Minh khó có thể tin la lên.