Chương 433: Ảo âm bảo hạp

Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 433: Ảo âm bảo hạp

Mặc Hạch đại sảnh.

" Những kẻ trốn bên trong Mặc Hạch kia nghe đây. Các ngươi phải mở cửa Mặc Hạch mật thất, nếu không.." Lời còn chưa nói hết Vệ Trang nâng lên Sa Xỉ chém xuống tên đệ tử Mặc Gia gần đó.

Một bên Hồng Liên nở lấy nụ cười nhìn về mấy tên Mặc Gia đệ tử này, chính là cắm bên trong Mặc Gia nội gián, tiếng xấu đều do Vệ Trang gánh hết lại có thể tiêu trừ nội gian.

Nội gián xuất hiện để cho La Võng trà trộn vào một phần là do Thiên An, khi mà đại lượng rút đi đệ tử Mặc Gia chỉ để lại cho Yên Đan là Cơ Quan Thành ít ỏi đệ tử, còn bắt hắn mở rộng thêm đệ tử đây. Mà trong các bộ thì Đại Thiết Chùy tính cách hào sảng đơn thuần là dể trà trộn vào nhất.

" Ta liều với chúng" Đại Thiết Chùy tức giận hô lớn, thân ảnh đi nhanh đến cánh cửa mật thất, hắn làm sao chịu được huynh đệ của mình chết trước mặt mình đây chứ.

Có điều hắn vừa bước đi đã bị Cao Tiệm Ly chặn lại " Đại Thiết Chùy bình tĩnh đi"

" Ai dám cản đường ta thì đừng trách ta không khách khí" Đại Thiết Chùy lớn tiếng.

" Muốn ra khỏi cửa này thì phải hỏi Thủy Hàn kiếm của Cao Tiệm Ly ta trước"

Mà bên ngoài Vệ Trang lập tức cất lời:" Lòng nhẫn nại của ta không nhiều, bắt đầu từ bây giờ chiếc đầu cát này giảm đi một tầng thì ta sẻ xử tử một người"

" Mặc Gia có bao giờ để người ta tùng xẻo thế này chưa" Đại Thiết Chùy chất vấn lấy Cao Tiệm Ly.

" Ta nói rồi, không được bước ra ngoài Mặc Hạch nửa bước" Cao Tiệm Ly không ăn Đại Thiết Chùy một dạng, hắn không đến nổi kích động quăng nảo như Đại Thiết Chùy bây giờ mà mò ra chỉ có đem đám người này trực để diệt vong mà thôi.

" Mỗi huynh đệ ngoài kia đều là một phần tử Mặc Gia, nếu cứ trơ mắt đứng nhìn họ bị diết thì Mặc Gia tồn tại còn ý nghĩa gì nữa"

Tuyết Nữ ánh mắt nhìn về Ban đại sư liền nhìn thấy hắn vẫn bất động thanh sắc, đây không phải là lẻ thường. Việc này trái với tôn chỉ của Mặc Gia nếu không phải là trên tay hắn có cơ quan gỗ nàng cũng nghi ngờ hắn đây, đem ánh mắt nhìn Đại Thiết Chùy phẫn nộ lên tiếng, liền cất lời " Đến lúc này Mặc Hạch mật thất chính là hy vọng cuối cùng của Mặc Gia. Bây giờ huynh mà ra đó chính là nộp mạng, chết tuy chẳng đáng sợ nhưng thời khắc này sống sót mới có hy vọng, Mặc Gia mới có hy vọng. Chỉ cần một đệ tử Mặc Gia còn thì Mặc Gia còn"

Cấm địa Mặc Gia, Tuyệt Thiên Tỏa phía trước.

" Tạch tạch tạch tạch" Một tràng tiếng cơ quan vang lên, vốn đả đóng chặt Tuyệt Thiên Tỏa đại môn giờ phút này lại phát ra một trận thanh âm sau đó lại dần dần tách làm hai để lộ lối vào.

"Hề hề.. Tuyệt Thiên Tỏa à, đâu làm khó được lảo phu" Công Thâu Cừu bước vào bên trong đại môn, cánh tay không phải cơ quan kia nắm lấy một thanh cơ quan phe phẩy, từ đỉnh đầu của nó Phá Thổ Thất Lang màu vàng xám nhanh chóng bò lên, nhờ đầu này hắn mới có thể phá đi Tuyệt Thiên Tỏa.

Đi được một hồi ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào vách tường, nhếch môi nói: " Trước mặt của Công Thâu Cừu này, mặc các ngươi sắp xếp thế nào chẳng qua chỉ là trò trẻ con mà thôi"

Công Thâu Cừu hiện giờ tâm trạng rất vui vẻ, một đường thuận lợi vào Cơ Quan Thành để hắn sinh ra một cổ thắng lợi. Lần trước thất bại ở Lâu Lan chính là hắn bị đánh cho không trở tay kịp.

Hơn nữa sở trường của hắn là chế tạo cơ quan đây dùng lấy nó chiến đấu chứ không phải là đánh nhau, cho nên mới ở trong Binh Ma Thần nhanh chóng bị chế phục, lần này chỉ cần phá đi Cơ Quan Thành coi như hắn đả thành công lấy lại danh dự.

Đem tấm bản vẻ Cơ Quan Thành lấy ra lần nữa ánh mắt chú mục về một nơi, nghiền ngẫm: " Long Hầu nơi này đả bị cải tạo qua, tựa hồ muốn cất giấu thứ gì đó"

" Rốngggg" Đột nhiên một tiếng trầm thấp hống như của hung thú, từ trong thông đạo truyền tới, trong thông đạo tựa hồ thổi lên một trận gió lớn, nhượng ba người Thiên Minh, Thiếu Vũ Cao Nguyệt không mở ra được hai mắt, thân ảnh cũng bị đẩy lùi một chút.

"Lần trước tại cấm địa bên ngoài, Từ Phu Tử liền đã từng nói qua bên dưới sâu dưới trong cấm địa có một con rồng lớn, thì cũng nghe thanh âm quái dị này" Thiếu Vũ quay đầu qua nhìn hai người lên tiếng.

" Nguyệt Nhi, chẳng lẻ trong cấm địa Mặc Gia thật sự có rồng thật sao?" Thiên Minh liền hỏi lấy

Nguyệt Nhi mờ mịt lắc đầu: "Lần trước TừPhu Tử nói, ta còn tưởng ông ấy cố ý nói ra là để dọa dẫm chúng ta. Theo ta được biết trong Mặc gia chẳng có con rồng nào cả"

Thiếu Vũ cất bước đến một bức tường nói: " nhưng trên thạch bích này lại vẻ một con rồng lớn, thế là sao chứ »

"Cẩn thận dưới chân, có cơ quan." Nguyệt Nhi lo lắng kêu lên, khi ngay vừa rồi Thiên Minh cất bước đi theo đạp trúng cơ quan bên dưới.

Trên mặt đất tức khắc sụp đổ ra một cái hố to, dưới chân mất đi mượn lực địa phương, Thiên Minh thân thể cũng nhanh chóng hướng rơi xuống. Mà Thiếu Vũ cũng không tránh thoát khỏi số phận rơi chung xuống bên dưới nơi này.

"Thiếu Vũ, Thiên Minh." Mặt đất đình trệ, bụi mù cuồn cuộn, đứng ở trên Nguyệt Nhi cái gì cũng nhìn không rõ ràng, chờ đến bụi mù tan hết, mới phát hiện trên mặt đất nhiều một cái hố to.

" Nguyệt Nhi, ta còn sống đây!" Thiên Minh cất tiếng lên trên, mà một bên khác Thiếu Vũ liền bắt đầu quan sát thân ở nơi, gõ gõ tây đụng đụng, nhìn xem có cái gì cơ quan cái nút, có thể ra ngoài.

"Hình như phía dưới còn giống như có một cái càng lớn hang động." Phát giác dưới đáy truyền tới tiếng đánh, trống rỗng, Thiếu Vũ lên tiếng lộ ra khe hở hướng phía dưới ngắm xuống « Hơn nữa âm thanh vừa rồi phát ra từ dưới này, trong cấm địa hết sức phức tạp hãy nghĩ cách ra trước đã »

« Ở đây còn có một chiếc hộp »Thiên Minh ở trong phòng dạo qua một vòng, trong nháy mắt phát hiện một cái cột đá, phía trên để đó một cái hộp đồng định đem tay mở ra thì đả bị Thiếu Vũ chặn lại.

"Nơi này đâu đâu cũng là cơ quan tuyệt đối không được sờ soạng lung tung" Thiếu Vũ cất lời, ánh mắt tức giận nhìn tên này.

Nhưng đen đủi, Thiếu Vũ vẫn là trễ một bước, Thiên Minh ngón tay đụng phải cái hộp trong nháy mắt, liền nghe răng rắc một tiếng cơ quan liên tục vang lên, đỉnh đầu cũng truyền tới Nguyệt Nhi nóng nảy thanh âm: "Cẩn thận đằng sau "

Đột nhiên, từ bốn phía chui ra một loạt xoay tròn bánh răng, đồng thời đang nhanh chóng xoay tròn, sắc bén vô cùng lưỡi dao xoay tròn thành từng đoàn từng đoàn vòng ánh sáng, chậm rãi hướng về hai người chen ép mà tới.

"Thiếu Vũ, Thiên Minh, các ngươi nhanh lên tới." Nhìn xem chậm rãi chèn ép hướng hai người lưỡi dao, chỉ cần tiếp cận phút chốc ở giữa liền biến thành một đống miếng thịt, Nguyệt Nhi nóng nảy la lên.

Mà lúc này bên trên phiến đá vậy mà chậm rãi khép lại, Thiên Minh lập tức la lớn "Nguyệt Nhi, mau rời đi nơi này, nguy hiểm."

Ngay khi phiến đá khép lại thì thân ảnh của Cao Nguyệt cũng nhảy xuống cùng với hai người bên dưới.

" Nguyệt cô nương, sao cô lại thế" Thiếu Vũ lên tiếng

" Ta nhất thời lo lắng, nên chẳng quan tâm gì khác nửa. Chỉ cần có thể bên nhau cho dù nguy hiểm đến đâu cũng có thể khắc phục" Cao Nguyệt nói xong đem đầu xoay qua nhìn lấy chiếc hộp được đặt ở gần đó.

"Trên chiếc hộp này khắc lấy văn tự nước Sở " Thiếu Vũ cất lời.

Thiên Minh nghe được không sao cả nói " Dù sao đối với ta thì như nhau cả"

Cao Nguyệt nhìn chằm chằm cái hộp ngũ giác, chính giữa mặt trên là một vòng tròn khắc ghi văn tự, dường như có thứ gì đó kêu gọi lấy nàng.

" Ảo luật thập nhị (huyễn luật 12), ngủ điều phi nhạc (năm điều không vui), cực lạc thiên vận, ma âm vạn thiên. Lạ thật, xem cái hộp này không giống đồ của Mặc Gia chút nào." Nguyệt Nhi nghi hoặc lên tiếng.

"Hai người cũng rãnh thật ở đó mà nghiên cứu hộp, trước tìm đường ra cái đã" Thiên Minh lên tiếng.

" Chẳng lẻ ngươi không nhìn ra sau, muốn ra khỏi đây mấu chốt chính là chiếc hộp này" Thiếu Vũ liếc hắn nói.

Nguyệt Nhi tĩnh lặng nhìn chăm chú cái hộp, đột nhiên, trên bệ đá cái hộp đột nhiên mở ra, lập tức liền nhớ tới một khúc mỹ diệu động lòng người nhạc khúc.

Trong hộp gỗ, chậm rãi dâng lên một tòa Linh Lung Bảo Tháp, phát ra ra đủ mọi màu sắc bảo quang, đem buồn tẻ thạch thất chiếu rực rỡ màu sắc. Thiên Minh, Thiếu Vũ đơn giản không dám tin tưởng bản thân ánh mắt, đem ánh mắt nhìn chăm chú vào nó.

" Nó.. nó lại hạ xuống rồi" Thiên Minh cất lời, lại nhìn những lưỡi cưa tiến lại gần hốt hoảng " Không xong,mấy lưỡi cưa này cũng bắt đầu xiết chặt rồi, đang tiến gần đến chúng ta"

"Ngươi có thể nói thứ gì mà mọi người không nhìn thấy không. Hiển nhiên phải tìm ra được bí mật ẩn tàng bên trong trước khi nó hạ xuống" Thiếu Vũ một bên không nhịn được lên tiếng.

"Chiếc hộp này chế tác tinh xảo, tuyệt đối vật phi phàm. Căn cứ chữ viết trên nắp hộp mà phán đoán chính là Ảo Âm Bảo Hạp lừng danh" trầm tĩnh thưởng thức bảo hạp Nguyệt Nhi lên tiếng.