Chương 428: Mặt trời lên diệt cả thành
Đoan Mộc Dung có chút thở phào khi bình minh sắp ló dạng, đem ánh mắt chuyển nhìn lên bầu trời phía xa nhìn ánh mặt trời ửng hồng, đồng tử đột nhiên mở to ra. Nàng hiện tại biết cổ bất an của mình xuất phát từ đâu rồi.
" Dung tỷ tỷ, làm sao thế" Tuyết Nữ đi đến bên cạnh Đoan Mộc Dung, thấy nàng ngẩn người hỏi thăm.
" Ta hiểu rồi, vì sao không thấy dị thường trong nước" Đoan Mộc Dung ánh mắt đượm buồn lên tiếng.
" Dung tỷ tỷ, sao tay tỷ lạnh thế, tỷ làm muội sợ quá rốt cục là chuyện gì"
" Trầm Vũ Thiên Dạ" Đoạn Mộc Dung cất lời, nàng hiện giờ mới phát hiện ra rốt cục kẻ địch đả động tay gì vào trung ương hồ nước, thứ độc dược đáng sợ mà nàng sơ ý quên đi.
" Trầm Vũ Thiên Dạ" Cao Tiệm Ly cùng Tuyết Nữ kinh hô lên.
" Đạo cao một thước, ma cao một trượng. Mặc Gia đang gặp phải trận hạo kiếp lớn nhất trong ba trăm năm qua" Đoan Mộc Dung âm thanh có phần hoảng sợ.
" Ánh mặt trời ta nên sớm nghĩ đến mới phải, Trầm Vũ Thiên Dạ là loại độc dược kỳ lạ nhất thế gian, lợi dụng ánh mặt trời để dẫn phát độc tính, chất độc hòa vào trong nước, chỉ cần không có ánh sáng chiếu vào thì độc tính sẻ không bao giờ phát tác. Nhưng một khi có ánh mặt trời thì tất cả nước đều trở thành kịch độc vô cùng "
Cao Tiệm Ly như phát giác ra thứ gì lên tiếng: "Trầm Vũ Thiên Dạ men theo đường nước sẻ phát tán ra toàn thành, dù có cẩn thận đến đâu cũng không cách nào phát giác. Chỉ đến khi trời sáng nó sẻ bốc hơi hóa thành khí độc khắp không trung, dù thành thị kiên cố đến đâu cũng không chịu nổi một đòn trước Trầm Vũ Thiên Dạ"
Đoan Mộc Dung gật đầu " Chất độc này phải mất ba năm trải qua hơn ngàn đêm mới chế thành, trong thời gian đó không được tiếp xúc với ánh mặt trời, nếu không bao công sức sẻ tiêu tan. Trầm Vũ Thiên Dạ là công thức từ thượng cổ truyền lại hiệu xưng ‘Nhật đương chính, đồ tận thành’ năm xưa mười vạn quân Tần chết cũng là độc dược này"
Tuyết Nữ từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại vội nói " Mau tìm cách ứng đối"
Có điều lúc này đả quá muộn rồi, độc tố đả lan tỏa khắp tòa thành, từng làn khói tím từ mặt nước không ngừng bốc lên hòa lẫn vào không khí. Những tên đệ tử Mặc Gia đang canh giữ ở những nơi có ánh sáng chíu vào hít phải lập tức trúng độc mà ngả xuống.
Thương vong không ngừng tăng lên, khói độc càng ngày lan tỏa càng nhiều nương theo mặt trời càng lên cao, thời gian trôi qua Cơ Quan Thành sụp đổ càng nhanh mà thôi. Khi mà Vệ Trang sẻ không cho Mặc Gia quá nhiều cơ hội chống đở, mặt trời lên cũng chính là toàn bộ Lưu Sa xuất động cũng như toàn bộ quân Tần công phá.
" Cho dù có chết cũng không thể bí kĩ độc môn của Mặc Gia rơi vào tay địch, đó chính là thứ vũ khí chống lại bạo quân trong ba trăm năm qua của Mặc Gia. Nếu để cho Doanh Chính lấy được sinh linh đồ thán" Cao Tiệm Ly nhanh chóng trấn định lại lên tiếng, nhìn Đạo Chích vừa xuất hiện bên cạnh ba người
Rồi tiếp tục nói " Việc không chậm trể, chúng ta chia làm bốn đường. A Tuyết cô phụ trách đưa Ban đại sư, Từ Phu Tử, Đại Thiết Chùy và những người bị thương đưa đến Mặc Hạch mật thất.Tiểu Chích ngươi phụ trách đưa tộc họ Hạng đến nơi an toàn hội họp"
Đạo Chích gật đầu nói: " Cứ giao cho ta"
" Dung cô nương thân phận của Nguyệt Nhi không tầm thường, Mặc Gia thề chết bảo vệ cô ấy" Cao Tiệm Ly nhìn Đoan Mộc Dung lên tiếng.
" Ta hiểu, còn có Cái Nhiếp, Thiên Minh, Nhất Việt ta cũng sẻ.."
Cao Tiệm Ly lập tức ngắt lời " Tất nhiên Mặc Gia sẻ bảo vệ cho Thiên Minh, nhưng còn Cái Nhiếp không thể tự ý thả hắn ra, đồng thời cẩn thận Nhất Việt"
" Ta biết mình phải làm gì" Đoan Mộc Dung mày nhíu lại lên tiếng, âm thanh có phần tức giận ẩn ẩn trong đó.
Cao Tiệm Ly lần nữa lên tiếng: " Trầm Vũ Thiên Dạ phát tán khắp thành, các huynh đệ canh giữ ở những vị trí trọng yếu chỉ e đã trúng độc mất đi năng lực phản kháng. Địch nhân có thể tấn công bất cứ lúc nào, hành động thôi"
Cách đám người một đoạn khá xa, trên một hành lang khá trống trải, nơi này khí độc vẫn chưa lan tỏa đến, trên hành lang có hai thân ảnh chính là Thiếu Vũ cùng Cao Nguyệt.
Thiếu Vũ ngẩn ngơ nhìn ánh sáng mặt trời một cái, hôm qua Cơ Quan Thành chuyện phát sinh, Hạng thị nhất tộc từ Mặc gia đệ tử trong miệng cũng nghe nói một điểm, tâm tình đều có chút trầm trọng, còn coi là Mặc gia Cơ Quan Thành vững như thành đồng vách sắt, là nhân gian cuối cùng một mảnh vui vẻ đất, nhưng không nghĩ tới trong sớm tối cũng bị công phá.
"Nghe Lương thúc nói, Cái tiên sinh bị Mặc gia đóng tới, Thiên Minh gia hỏa này cũng không biết chại đi nơi nào." Thiếu Vũ nghiêng đầu qua, khổ sở hỏi. Vừa nghĩ tới Thiên Minh loại này tùy tiện tính cách, thật lo lắng hắn còn sẽ xông ra cái gì họa tới.
"Cái tiên sinh chỉ là bị tiểu Cao hiểu lầm, chờ bắt lấy địch nhân thì sẽ thả hắn, Thiên Minh thật đúng là không cho người bớt lo a!" Nguyệt Nhi lắc đầu thân ảnh nhanh chóng cất bước đi cùng Thiếu Vũ.
Vừa mới đi tới hành lang cuối cùng, Nguyệt Nhi liền ngừng dưới bước chân đồng thời tay nhỏ vươn ra nắm lấy tay áo Thiếu Vũ lên tiếng "Không thể qua đó"
Thiếu Vũ nghi hoặc lên:" tại sao thế"
" Ta không biết là nguyên nhân gì, nhưng con đường phía trước tràn đầy độc khí" Cao Nguyệt cất lời ánh mắt nhìn về phía trước xa xăm khói tím lượn lờ.
" Sao cô lại biết" Thiếu Vũ tò mò lên tiếng.
Cao Nguyệt đem tay đầu ngón tay duổi ra lên tiếng " huynh xem, lá trên mấy cây kia đả khô héo cả rồi, có thể thấy được độc tính rất mạnh"
Thiếu Vũ theo Nguyệt Nhi ngón tay phương hướng nhìn lại, trước kia xanh biếc như rửa lá xanh, đang lấy cực nhanh tốc độ trở nên khô hoàng, liền giống là rét đậm lại tới trước đó cảnh tượng.
"Đây là cái gì độc, đáng sợ như vậy." Thiếu Vũ lời mới vừa ra khỏi miệng, chỉ nghe thấy mấy âm thanh kêu thảm, tựa như là gáy minh gà trống đột nhiên bị cố chấp đứt cổ một cái, thanh âm hoàn toàn là từ trong cổ họng phát ra tới.
Hai người hướng về thanh âm truyền tới phương hướng nhìn lại, tựa hồ có cái gì đồ vật đang chậm rãi hướng hai người bên này di động, đúng hơn là bò lại gần.
Bóng đen dần dần đến gần, hai người đã thấy rất rõ ràng, Thiếu Vũ con ngươi mở to ra khi thấy được thân ảnh bên dưới là Mặc Gia đệ tử.
Loại này Mặc gia đệ tử biểu tình tựa hồ rất thống khổ, một bên chậm chạp bò lên đi, một cái tay còn mắc kẹt cổ, tựa hồ bên trong có cái gì đồ vật, Thiếu Vũ thực sự nhìn không đi xuống: "Ta đi giúp y"
"Đợi đã" Nguyệt Nhi lên tiếng, trên tay xuất hiện một tấm khăn đưa cho Thiếu Vũ: "Đây là khăn tay đả được tẩm Bách Thảo Đan có thể kháng được độc tính trong một thời gian"
Thiếu Vũ có chút chần chờ lên khi thấy Cao Nguyệt vẫn không có khăn tay đeo, lên tiếng hỏi « Nguyệt cô nương, về phần cô thì sao »
Nguyệt Nhi nghe được cười nói « cách đây không lâu, đại ca ca cho ta một viên đan dược ăn vào cơ thể ta bách độc không xâm »
Thiếu Vũ nghe được ánh mắt hâm mộ không thôi, cũng không màu mè gì nhanh chóng đem tay bắt lấy khăn tay đeo lấy, thân ảnh nhanh chóng tiến đến người phía trước "Ngươi thế nào, xảy ra chuyện gì."
Tên kia Mặc gia đệ tử nhìn Thiếu Vũ một cái, tựa hồ muốn nói cho hắn cái gì, nhưng là không ngừng co quắp thân thể chỉ có thể nhượng hắn miệng lớn thở hổn hển khí, một câu nói cũng nói không nên lời.
Nhìn xem thống khổ Mặc gia đệ tử, Nguyệt Nhi gấp nói: "Nhanh đem hắn dời đến nơi thoáng gió, nơi đó khí độc khó mà tụ tập."
Thiếu Vũ ôm lấy người này Mặc gia đệ tử, đặt ở thông gió chỗ, tựa hồ hắn biểu tình không ở thống khổ như vậy.
"Nguyệt cô nương, có thể hay không cứu hắn." Nguyệt Nhi đi theo Đoan Mộc Dung học tập y thuật, Thiếu Vũ trong lòng tràn ngập hy vọng, nhìn người này Mặc gia đệ tử đem tay bóp lấy cổ họng, liều mạng thở dốc.Mặc gia đệ tử ho khan mấy tiếng, đột nhiên cánh tay rớt xuống đất trên, không chịu nhắm mắt hai mắt tràn ngập mê mang.
Nguyệt Nhi chậm chạp lắc đầu,trong mắt chảy nước mắt, lại cũng nhìn không đi xuống, nghiêng đầu đi, chậm rãi nhắm mắt lại. Sinh mệnh có đôi khi là như thế yếu đuối.
Tử vong là như thế đột nhiên, liền là thân là Đằng Long quân đoàn thiếu chủ Thiếu Vũ, cũng không dám tin tưởng, một đầu tiên hoạt sinh mệnh liền dạng này tại trước mắt mình biến mất, loại độc này thật là đáng sợ, cũng quá khó có thể tin đem ánh mắt nhìn xem
Nguyệt Nhi lớn tiếng hỏi: "Rốt cục xảy ra chuyện gì."
Nguyệt Nhi nhìn xem chết Mặc gia đệ tử trong lòng cũng là một mảnh buồn bã, mê mang nhắm mắt lại lắc đầu.
Mà giờ phút này Mặc Gia Cơ Quan Thànhkhí độc theo lấy mặt trời mọc càng thêm hừng hực đậm đặc, khí độc nưng tựa theo dòng nước có mặt ở khắp toàn thành.
Có điều không có trong nguyên tác khí độc tràn đến nơi nào Mặc gia đệ tử liền tiếng kêu rên âm thanh đau khổ vùng vẫy, tại sinh cùng chết ranh giới bồi hồi, chờ đến cự độc phát làm, liền nằm ở trên đất không thể động đậy dần dần mất đi sinh mạng, thảm liệt đồ thành, mà chỉ chết đi một lượng nhỏ nhân mạng mà thôi.