Chương 318: Vạn Diệp Phi Hoa
Bắc Minh Tử từ trước tới nay người mạnh nhất Đạo Gia ẩn cư bốn mươi năm lại xuất sơn. Cho dù nàng thực lực mạnh mẻ là tông sư trẻ tuổi, một thân tuyệt đỉnh cao thủ đỉnh phong đại viên mãn, nhưng đứng trước người này cũng vô lực hoàn thủ.
Lại một tràng tiếng bước chân khác vang lên, Nguyệt Thần gương mặt nhẹ nhõm thở ra về phần Bắc Minh Tử mày nhíu lại, khi nhìn thấy thân ảnh dần xuất hiện.
"Ngươi làm sao tới?" Bắc Minh Tử ngưng mắt nhìn Sở Nam Công, thế nhân biết được thân phận Sở Nam Công rất ít, mà hắn là một trong những người đó dù sao cũng là cùng thời đại xuất sinh hai người được xem là thiên tài của hai phái đây, tuổi trẻ khí thịnh cũng so chiêu cuối cùng lấy chiến hòa phân ra.
"Ta là tới mang đi cô gái kia.." Sở Nam Công nhìn Nguyệt Thần bên cạnh Tiểu Y lên tiếng, mà Nguyệt Thần cũng nhân cơ hội có Sở Nam Công cản lại thân ảnh đạp bước mang theo Tiểu Y nhanh chóng ly khai.
Bắc Minh Tử cũng không có ngăn cản Nguyệt Thần rời đi, hắn biết đây là không có khả năng khi mà còn có Sở Nam Công ở nơi này, Âm Dương Gia thực lực hôm nay hắn cũng có phần giật mình.
Ngủ vị trưởng lảo là hàng đầu cao thủ nhưng Âm Dương Gia còn có lưỡng đại hộ pháp, lại thêm Đông Quân, Nam Công cùng với ngủ đại ẩn giả. Nghiêm túc mà nói thực lực đả cách biệt Thiên Tông khi mà bên trên còn có Đông Hoàng Thái Nhất. Một khi cùng Âm Dương Gia sinh tử tương giao mà nói, Thiên Tông bại thảm.
Tần Quốc, Hàm Dương ngoại thành ba trăm dặm Ba Sơn núi-Thần Ô Kỳ Sơn.
Núi cao trăm trượng, trên đỉnh sương khói bao quanh, lấy âm dương ngũ hành bố cục xung quanh đều có huyễn cảnh bao phủ, người ngoài khó có thể tìm thấy lối vào bên trong được Âm Dương Gia khu vực.
Cho dù có tinh thông trận pháp đi nữa cũng khó có thể tìm được lối vào nếu như không biết được chính xác lối vào là ở nơi nào. Thế nhân chỉ biết Âm Dương Gia ở nơi này còn chân chính Thần Ô Kỳ Sơn ở nơi nào hiếm người biết được.
Theo sông Vị Thủy mà lên đêm tối Cửu Đầm Thạch Bích trắng như tuyết phô thiên cái địa đem trọn cái thế giới đều cho đậy lại một tầng, nhưng nơi đây, cũng là không có nửa điểm tuyết đọng, bởi vì này chín cái đầm nước, là bốc hơi nóng từng cái ao suối nước nóng, hòa hợp vụ khí, bao phủ bốn phía vô cùng ôn hòa.
Cửu Đầm chính là lấy Cửu Cung Trận Pháp bố trí, hơn nữa căn cứ từng cái canh giờ bất đồng, sẽ có con đường khác nhau vào núi. Cũng không biết là không phải năm đó Đại Vũ trị thủy bổ ra tới đại sơn, cái này trên đầm nước đột ngột từ mặt đất mọc lên đại sơn.
Thoạt nhìn, cực kỳ đồ sộ, ngửa đầu bao quát, dày trắng như tuyết, khán bất chân thiết, hết sức hư huyễn. Các loại cây cối cùng vụ khí, thậm chí là vân đóa nhẹ nhàng phiêu đãng ở nơi nào, chính là lối vào bí ẩn của Âm Dương Gia.
Lúc này trong đêm tối hai thân ảnh một lớn một nhỏ nhanh chóng hiển lộ, chính là thân ảnh Nguyệt Thần và Tiểu Y.
Nguyệt Thần thân ảnh đi đến một tảng đá ở một trong chín đầm, chỉ thấy tảng đá này lập tức trôi đi ba trượng nước bắt đầu xoái tròn tạo thành một hố xoáy hút nước vào, thân ảnh nàng dậm chân nhảy lên một trượng hướng về một gốc tùng thụ mà đến, thân ảnh như xuyên thủng vào làn nước một dạng nhanh chóng biến mất đi.
Trong này không chút nào mùa đông hàn lãnh, ấm áp không khí, hết sức nhu hòa,mát mẻ lại lộ ra một loại vạn vật sinh trường khí tức! Xem ra, cái này Thần Ô Kỳ Sơn, chỉnh thể, chính là một cái to lớn trận pháp, đem phía ngoài lãnh khí cho ngăn cách.
Chung quanh có trôi giạt Âm Dương gia đệ tử khôi lổi du đãng, Nguyệt Thần mang theo Tiểu Y một đường di chuyển đến một tòa cung điện khổng lồ to lớn lấy âm dương ngũ hành bố cục xây dựng một tòa khổng lồ cung điện, hình như thái cực hình dạng, tại như mực trong bóng đêm, lộ ra có chút yên tĩnh.
Lúc này phong thanh nhẹ vang lên cánh cửa lớn nhanh chóng mở ra thân ảnh Nguyệt Thân một thân lam nhạt váy dài váy dài chạm đất, vẫn là một mảnh lụa tím biết che lấy đôi mắt, dắt lấy Tiểu Y một thân trắng tinh y phục ánh mắt có phần mê man, cung điện vẫn một mảnh yên tĩnh mặt nền lẫn xung quanh chạm trổ hoa văn họa tiết âm dương ngủ hành.
Rất nhanh, Nguyệt Thần mang theo Tiểu Y đi đến một hành lang thông đạo, có phần u tối mờ nhạt nhưng vẫn thấy rõ con đường bên dưới họa tiết bắt mắt lẫn hai bên những cột đá dùng để thắp đèn.
Ánh sáng yếu ớt phát ra hai người đi đến một tòa kiến trúc thì dừng lại, cánh cửa to lớn tỏa ra khí tức huyền bí làm bằng thanh đồng lớn đến mười mấy mét cửa lớn, nơi này chính là cấm địa của Âm Dương Gia- La Sinh Đường.
Nguyệt Thần đầu ngón tay âm dương nhị khí lưu chuyển, hướng về cánh cửa lớn mà đến sau đó một tràng đinh tai thanh âm vang lên cánh cửa nhanh chóng được mở ra. Cửa điện sau trong đại điện, phía trên ánh sao lấp lánh, giống như dưới bóng đêm tinh không, mặt đất thì phủ lên màu đậm lưu ly, mơ hồ có thể thấy được chữ triện âm dương chú văn ở tại hạ lưu chuyển, lộ ra có chút quỷ dị.
Lúc này, đại điện bên trong có một tên mang theo mặt nạ màu đen, một thân áo bào đen che thân nhân ảnh thần bí lẳng lặng đứng ở chổ cao, từ người hắn tỏa ra các đường kim quang phân đều ra tựa như đuôi một con công đang xòe vậy, tỏa ra khí tức cường đại thần bí lẫn uy nghiêm
Nguyệt Thần đứng ở trước điện, hơi khom người nói, "Đông Hoàng các hạ"
Đông Hoàng Thái Nhất âm thanh phiêu miễu như xa như gần, để cho người ta khó mà phân biệt nhìn về phía Tiểu Y, chậm rãi nói, "Ngươi nhất định không biết vì sao ở nơi này"
Tiểu Y ánh mắt mê man khẽ gật đầu.
Đông Hoàng Thái Nhất đưa tay phất nhẹ nhìn Tiểu Y hỏi "Ngươi thấy được cái gì?"
Tiểu Y ánh mắt thanh tịnh có phần biến hóa, khi nhìn về dưới mặt đất phía trước đột nhiên nảy mầm một màu xanh biết không ngừng uốn lượn, mấy chốc đả lớn thành một gốc cây cao thu lan, đem tay nhỏ vươn đến sờ nhẹ.
Đột nhiên một cơn nhói đau xông lên đại não, tay nàng nhanh chóng thu lại lúc này trên ngón tay trỏ của nàng đả xuất hiện một giọt huyết, đồng dạng mảnh lá cây xanh biếc kia nhiễm một tầng đỏ ửng huyết dịch.
Trong nháy mắt gốc cây lớn với hàng ngàn lá cây xanh biếc này chậm rải biến mất tan biến đi để lại những vệt kim quang rất mỹ lệ, sau đó tổ hợp thành dòng chứ triện âm dương chú văn không ngừng ở bên cạnh nàng xoay quanh lấy.
" Bình địa sinh thu lan, Vạn Diệp Phi Hoa là Mộc Bộ bên trong công pháp, ngươi quả nhiên không để cho chúng ta thất vọng" Đông Hoàng Thái Nhất lên tiếng
Sau đó nhìn về Nguyệt Thần chậm rải nói: "Nguyệt Thần, sau này nàng giao cho ngươi chỉ dạy Âm Dương thuật"
Nguyệt Thần hơi khom người nói, "Nguyệt Thần minh bạch"
Vạn Diệp Phi Hoa Lưu là Âm Dương Gia ngủ bộ bên trong Mộc bộ bên trong chí cao tâm pháp. Dùng chân khí huyễn hóa thành lá cây khống chế ngủ hành hệ mộc bên trong trời đất, cực kỳ cường đại công pháp tu luyện đến cao thâm lá cây có thể đoạn ngọc phân kim.
Tần quốc, Hàm Dương cung.
Doanh Chính ánh mắt nhìn trên tay mình tờ giấychính là tính báo gởi về, gương mặt đầy ý cười hiển nhiên tin tức trên này khiến hắn vui vẻ không thôi, Hàn quốc bị Tần công chiếm Hàn vương cung bị đốt trụi, Hàn Vương tuẫn quốc tất cả lảnh thổ nước Hàn đả nằm gọn vào thổ địa nước Tần.
Quan trọng hơn Đại Việt cũng sau việc này mà thương vong nặng nề. Đồng thời Mông Võ sau khi thôn tính đất Hàn giao lại cho Nội Sử Đằng xử lý chính vụ liền binh phát Khai Dương thành, tràn sang đất Sở.
Khai Dương thành nằm ở Hàn quốc bắc bộ, gần sát Hoài Thủy sông lại thông suốt với Tần Trịnh, có thể nói là yếu đạo của nước Hàn với người Sở.
Bình thường thì có trọng binh gác, tường thành đồ sộ, đồng thời tu kiến có thật nhiều công sự phòng ngự.Tuy là Khai Dương xây thành tạo vô cùng kiên cố, nhưng là đối mặt với Tần quân lẫn Phá Thổ Tam Lang lại thêm Hàn đả diệt vong quân Tần nhanh chóng chiếm giữ.
Lại nhân năm mươi vạn đại quân người Sở xâm nhập vào đất Đại Việt cơ hội tốt như vậy Tần Vương sẻ không bỏ qua rồi. Hắn cùng với Lý Viên đều muốn dùng chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh, trong thời gian ngắn nhất lôi đình oanh kích diệt đi nhỏ yếu hàn quốc lẫn Đại Việt. Khi đó ván đả đóng thuyền mọi chuyện đả ổn thỏa với quốc lực của hai nước cũng không sợ gì.
Nhưng Doanh Chính thắng còn Lý Viên thì không, Đại Việt so với Hàn quốc còn nguy hiểm hơn khi mà Hàn quốc chỉ có mỗi Tần quốc công chiếm trong khi Đại Việt lại là bốn bề thọ địch gần 70 vạn quân đè ép lên lảnh thổ, nhưng Đại Việt lại mạnh mẻ hơn khi có Mặc Gia cơ quan thú, ưu thế về trang bị lẫn đại lượng cao thủ đổ về tuy nhỏ yếu hơn nhưng lại mạnh mẻ hơn nhiều.
" Đúng như bệ hạ suy đoán, Đại Việt đẩy lui được cường địch nhưng thương động gân cốt, lần này cũng để lộ ra những vũ khí có sức sát thương cực lớn trên chiến trường" Lý Tư khom người lên tiếng.
Xương Bình Quân tiếp lời nói: " Lần này Thanh Y Lâu dâng ra hai mươi vạn hoàng kim cùng một tháng quân lương, cùng thêm một phần sinh ý Đại Tần có thể nói thu hoạch phong phú"
Doanh Chính môi nhích lên độ cong nhẹ, hắn cũng tính đến việc này sau khi công chiếm Tần Trịnh cũng đoán được Đại Việt tình thế nguy nan, tuy hắn cũng muốn một cước thôn tính Đại Việt nhưng điều này không khôn ngoan lẫn thiệt hại, một phần Đại Việt và Đại Tần ký kết minh ước.
Một khi hắn xé bỏ hiệp ước chính là thiên hạ bất tín đây, hơn nữa nước Sở là một kình địch để cho Đại Việt tiêu hao quân lực trở thành một cây đao sắc bén cho hắn.
Có điều hắn cũng như rất nhiều người là người say nói mộng, hoàn toàn không hay biết mình từ đầu đến cuối đều ở trong một cái cục lớn. Hết thảy đều bị Việt vương tính toán, đào hố cho hắn nhảy vào.