Chương 319: Hàng binh thường ngày

Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 319: Hàng binh thường ngày

Khoảng cách từ cuộc vệ quốc qua đi một tháng, Đại Việt bắt đầu lao vào công việc tái thiết lẫn xây dựng. Với lượng hàng binh lớn Thiên An đem phân làm ba một cho xây dựng Động Đình thành, một phần trong việc đắp đê ngăn lũ nạo vét kênh mương còn lại phục vụ cho việc xây dựng cơ sở hạ tầng xây dựng cầu cảng những tuyến đường thông xuất lảnh thổ Đại Việt lẫn những công trình công cộng.

Lúc này thời tiết vào xuân không khí mát mẻ diện tích hồ chỉ còn bốn phần năm sau khi mùa mưa qua đi. Lúc này trên mặt hồ xuất hiện vô số thuyền bè lớn nhỏ, lẫn những cơ quan thú Huyền Vũ, âm thanh " bang bang" vang lên không ngừng lẫn tiếng hổ gầm thỉnh thoảng lại cất lên. Phàm là những con sông nhỏ đổ vào hồ đều được trọng điểm nới rộng lẫn dựng đê bao bọc.

Một ngày như bao ngày các bờ sông cọc gỗ nhanh chóng hạ xuống vì là ven sông, đất tương đối mềm chỉ cần giữ thẳng cọc gỗ một đầu vót nhọn búa sắt nặng ngàn cân đập xuống không xuống không được, về phần những hàng gỗ cao nhỏ khác nhau.

Về phần theo thời gian những cọc gỗ này mục rửa hắn cũng chả quan tâm lấy, dù sao nó chỉ là hàng vách chắn bên ngoài còn thật sự tuyến đê ngăn lủ được xây dựng bên trong. Đả không làm thì thôi đả làm thì làm cho tới, hắn chính là muốn công trình này thiên thu vạn thế đây.

Công việc của hàng binh rất đơn giản giống như cương thi là vận chuyển gổ, hay vận chuyển đá tảng hay những linh kiện cơ quan cho đệ tử Mặc Gia lắp ráp. Khác với các chủ nô thì Thiên An tương đối nhân từ, cũng không có bỏ đói đám người này thậm chí khi ốm đau còn có đại phu chữa bệnh, đãi ngộ này có thể nói là tương đối tốt thậm chí còn mở lớp dạy chữ làm cho đám hàng binh sâu sắc hoài nghi rốt cục mình có phải là hàng binh hay không nữa.

Từ tự do bị hạn chế ra, thì cuộc sống so với trước thậm chí còn tốt hơn đây ăn uống được đảm bảo, lại được dạy học. Đây là chính sách tẩy nảo dần dần từ từ của Thiên An, đem tầng thức phản loạn của bọn họ dần dần mài xuống, nâng suất sẻ tăng mạnh lên dù sao người cam tâm tình nguyện làm so với bắt ép làm hiệu quả sẻ khác nhau hoàn toàn.

" Keng Keng Keng"Tiếng chuông vang lên khi bầu trời đã tối đi, lúc này ngoại trừ đám cương thi còn làm việc thì tất cả người còn lại đều ngưng lại việc làm, ánh mắt ai cũng háo hức tập trung lại một chổ xếp hàng tiến về một khu vực.

" Mau, mau đưa thẻ bài" một người đàn ông thúc dục tên đứng phía trước mình gấp gáp lên tiếng.

Được nhắc nhở người thanh niên phía trước có phần khỏe mạnh từ luống cuống nhanh chóng lấy từ trên cổ ra một tấm thẻ bài làm bằng kim loại được cột lấy một sợi dây nhỏ đưa đến cho một nữ tử ngồi trên bàn phía trước, bên cạnh nàng là hai nử tử đứng lấy, một người cầm lấy một quyển sách còn một người thì trước mặt là các khai tiền lớn nhỏ chứa đầy đồng tiền vàng khác nhau.

" Số A 234 505" nử tử nhìn về những con số trên thẻ bài rồi lên tiếng.

Ngay khi nử tử này đọc xong thì nử tử bên trái lập tức đặt cuốn sổ mình xuống, sau đó nhặt lên cuốn sổ khác trên đó có chữ A to lớn, tay lật nhanh qua những trang giấy sau đó rà xuống vị trí của người này, nói " 7 ngày, tăng ca 5 buổi"

Nử tử ngồi trên bàn lật ra một cuốn sổ khác sau đó đem một thanh gỗ dò qua,nói " 1 đồng 10 hào 2 xu"

Nử tử bên phải nghe đến đưa tay phía trước, lấy ra 1 đồng tiền tròn trên đó có lổ tròn và 10 đồng tiền nhỏ hơn có lổ hình ngủ giác và hai đồng tiền nhỏ hơn mỏng hơn có lổ hình tam giác ở giữa, đưa đến phía trước nam tử sau đó mở miệng lên tiếng " kiểm tra có đúng không"

Thanh niên nghe đến con mắt vui sướng, âm thanh có chút nghẹn ngào lên tiếng " đủ đủ đủ"

" Tiểu Trương thật không tồi" người trung niên phía sau lên tiếng, vổ lên vai hắn hắn sau đó thân ảnh bước lên cởi trên cổ sợi dây có gắn trên đỏ thẻ sắt đưa cho nử tử lấy.

" cảm ơn cảm ơn" Thanh niên vui sướng lên, cúi đầu chào 3 người một cái sau đó cầm lấy tiền trên tay chạy đi về một nơi khác.

Thanh niên này cũng giống như những hàng người rồng rắn xếp hàng ở đây, là những người nước Hàn chạy đến tị nạn ở Đại Việt. Khi đến nơi này cứ tưởng còn gian khổ chật vật một phen thì bọn họ không ngờ được cuộc sống so với trước kia còn dể chịu hơn nhiều, được trợ cấp lương thực ăn uống lại có được giao cho công ăn việc làm lại được trả lương cho những gì mình làm.

Không chỉ có hàng binh mà những dân chúng tỵ nạn chạy đến thanh niên trai tráng miễn có sức lực đều được Thiên An đem đến nơi này làm việc, hiển nhiên trả công lấy. Mà không chỉ có nước Hàn những người Sở lẫn dân chúng từ các tiểu quốc khác vì một số lý do nào đó cũng chạy đến Đại Việt, hiển nhiên trong số này không thiếu đám gián điệp các nước cày vào.

Một khu vực khác dành cho hàng binh nằm tách biệc với những người dân này, quân đội trọng điểm canh giữ vây quanh. Bên trong là những tòa nhà chung cư ba tầng rộng lớn, hoàn toàn trái ngược với sự giơ bẩn hôi hám.

Cứ gần hai mươi người sẻ được ở chung một phòng, bên trong là những chiếc giường xếp tầng giành cho đám người này sinh sống. Gọn gàng ngăn nắp không chỉ đề phòng bệnh tật mà còn dể quản lý, mỗi gian phòng đều có một người chủ chốt chỉ cần bất cứ người nào trong phòng tâm tư không thuần liền xử phạt cả phòng, vừa giúp kiểm soát lẫn đem đối phương tự hạn chế với nhau.

Đèn đuốc sáng trưng quan binh canh giữ, từng hàng từng hàng hàng binh rồng rắn xếp hàng chia thành từng nhóm tay chân xiềng xích cứ hai mươi người được xích chung một tổ. Thiên An cũng không có dại đêm nhốt chung các quân đội Sở lại, mà pha trộn Đằng Long quân Lôi Báo quân hay cùng với quân Mân Việt, Dương Việt.. như vậy để tránh phát sinh những chuyện ngoài ý muốn. Giờ phút này đám người nối đuôi nhau hướng về một nơi, chờ nhận khẩu phần ăn tối hôm nay.

Ở một nơi trống trải gần hai mươi người đang yên lặng ăn lấy bữa tối của mình, khẩu phần đều giống nhau một chén cháo hai củ khoai một chén canh. Đám người này vừa ăn lại tranh thủ cầm trên tay một que củi không ngừng vạch vạch dưới mặt đất từng chữ cái.

" Thẩm lảo đại, ngài nói chuyện này có thật không, chỉ cần tinh thông chữ viết lại có thể giảm một năm lao động" một tên thiếu niên trẻ tuổi nhìn về một trung niên già cả nhỏ giọng hỏi, hắn là người nước Sở thuộc về Lôi Báo quân đoàn.

" Nhoằm nhoằm" Một tên râu ria tráng háng thân hình có phần cường trán,như lang như hổ ăn lấy thức ăn sau đó tranh thủ thiếu niên này lơ là thò tay cướp lấy củ khoai lang trên khay gổ, nhưng mà hắn vừa thò tay đả bị người trung niên kia phát giác lườm một cái khiến hắn thụt tay về.

" A Sơn, ngươi thấy Đại Việt vương cần thiết phải lừa chúng ta sao" Một thanh niên bên cạnh tráng hán kia lên tiếng, đem tay đưa cho tên tráng háng này củ khoai lên tiếng " cho ngươi, dù sao ta cũng no rồi"

" Chúng ta là hàng binh ngươi tốt nhất cho ta chừng mực, nếu như các ngươi dám làm ra chuyện gì, lảo tử đập chết các ngươi" Một tên to con gần đó, giọng có phần bất thiện nhìn đám người lên tiếng.

" Lổ Cương, A Sơn hắn chỉ mơ hồ mà thôi, các ngươi bình tĩnh dù sao đến ngay cả ta cũng không tin được" người được tên thiếu niên a Sơn gọi là Thẫm lảo đại lên tiếng giải hòa.

" Hừ" Lổ Cương hừ lạnh nói: "Việt vương nhân nghĩa, từ việc mở y quán chữa trị cho hàng binh lại mở lớp dạy chữ, lấy ân đức cảm hóa. Các ngươi ở đây mỗi ngày ăn hai bữa so với lúc còn ở quân danh cũng không kém gì, lảo tử bất kể đám Lôi Báo quân đoàn các ngươi, nếu để ta biết được ai trong các ngươi cản trở huynh đệ chúng ta đừng trách chúng ta không nể tình"

" Đúng vậy, lần trước cũng là do các ngươi mà chúng ta chậm trể suất tăng ca, mẹ nó mất 5 xu tiền" Một tên nam tử trên mặt có một vết sẹo dài trên mặt tức tối nói.

Thấy chuyện càng ngày càng nháo lớn lên thiếu niên A Sơn vội chắp tay nhìn đám người áy náy nói: " Tiểu đệ trẻ người non dạ, mong chư vị đại ca rộng lượng tha thứ, lần trước tổn thất về sau đệ nhất định sẻ trả cho các vị"

Tăng ca có thể nhận thêm tiền, đây là Thiên An quăng thêm quả bom vào lòng đám hàng dân để tạo thêm tính thuyết phục mày đi lòng người. Tất nhiên số tiền cực kỷ rẻ bèo, nhưng tính thuyết phục lại cực lớn khi những người cứ ngở như không có tự do này lại ít ra còn được chút nho nhỏ. Thông qua số tiền ít ỏi này dành giụm có thể mua được ít vụn vặt vật phẩm bán lấy, tạo nên một làn sóng hy vọng cho đám người ở đây hướng đến một tương lai mà Thiên An đề ra.

Nói về hệ thống tiền tệ Bách Việt thì lớn nhất là kim tệ thấp nhất chính là xu rồi đến hào, đồng, ngân, kim. Với năm xu tiền mà nói tại Bách Việt cũng mua được khá nhiều thứ vụn vật lẻ tẻ, chẳng hạn như đem quả trừng gà cắt làm đôi ba quả ớt, một trái cà chua...Đó là giá ở Bách Việt còn ở các nước khác thì mơ đi, giá gấp nhiều lần trên đó. Mà để kiếm được 5 xu đám người này cần phải cày 5 tiếng tăng ca.

Về phần giờ giấc làm việc của đám hàng binh này cũng thư thả, ngày làm chín tiếng, nghỉ trưa hai buổi một tiếng. Tính luôn tăng ca thì 12 giờ đêm là nghỉ. Mỗi một tiếng chỉ được 1 xu, so với vắt chày ra nước còn ác liệt hơn. Nhưng khổ nỗi đám hàn binh này lại không cho như vậy còn tranh nhau giành lấy suất tăng ca. Dồn dụm tiền để mua lấy những sản phẩm bày bán như những rau củ, hay bánh trái trong căn tin kia.

" Thôi bỏ đi" tên hán tử kia nhìn thấy hắn thành khẩn như vậy, cũng lập tức cho qua dù sao đối phương đả biết lổi cộng thêm cùng chung hoạn nạn đây.

A Sơn cảm kích cúi đầu, nhìn đám tổ đội xung quanh gần đó liền nhỏ giọng đưa tay lên miệng nói: " tiểu đệ đối với bộ chữ viết này tương đối hiểu biết, hai mươi chữ cái cùng với 5 con số tiểu đệ cũng ghi nhớ"

" A Sơn đệ nói thật" Thẩm lảo lên tiếng thanh âm có phần mừng rở, phải biết lần trước đám người bọn họ được dạy chữ gần mấy trăm người nhốt chung người thì đông chổ thì xa nghe được chử được chữ mất đây.

" Là thật" tên thanh nhiên tráng hán kia mừng rở lên tiếng, mà đám người xung quanh hắn đồng dạng kích động không kém.

Chỉ cần bọn họ có thể thuộc lòng nhớ hết được bài trước, lần học tiếp theo thành công lắp ráp đúng mỗi ngươì được nhận 1 xu, hơn nữa quan trọng hơn lại được tính một ngày làm. Thông qua tăng ca hay từ đọc hiểu hay làm những việc trọng điểm được phân bố có thể rút ngắn thời gian lại.