Chương 890: Hải Băng Tâm ngã xuống.

Thế Giới Tu Chân

Chương 890: Hải Băng Tâm ngã xuống.

Tả Mạc hững hờ nhìn Hải Băng Tâm lao về phía mình, ánh mắt hắn không chút xao động.

Lúc này hắn đang trong một trạng thái rất kì dị, như biến thành một người khác, như bị tẩu hỏa nhập ma. Tâm hắn rất lạnh, giống như tất cả mọi thứ trên đời đều không thể khiến tâm tư hắn xao động.

Hải Tâm Băng sắp chết còn cố phản công không làm hắn kinh hoảng.

Ở trong hư không vô tận mười năm hắn đã có được rất nhiều cảm ngộ, khi thần lực khôi phục thì mười năm tích lũy tựa như núi lửa ủ quá lâu ầm ầm phun trào!

Thực lực của hắn so với đại trưởng lão Thiên Hoàn năm đó thì còn mạnh hơn nhiều.

Huống hồ hắn còn luyện chế ra ‘vương giới’ là thần binh cấp cao nhất.

Biển thần văn của đại trưởng lão đã gợi ý cho Tả Mạc. Thứ Tả Mạc am hiểu nhất chính là thần văn, so với đại trưởng lão thì còn giỏi hơn nhiều. Không thể nghi ngờ Tả Mạc chính là người có trình độ thần văn cao nhất hiện nay. Mười năm lang bạt trong hư không vô tận hắn đã gặp qua vô số thần văn, so với đại trưởng lão thì còn nhiều hơn.

Biển thần văn này so với biển thần văn của đại trưởng lão thì cao cấp hơn, bên trong đó có rất nhiều thần văn. Bao gồm cả thần văn mà Tả Mạc đã học lỏm được từ đại trưởng lão, bao gồm cả các thần văn mà hắn đã nhìn thấy từ không gian vô tận.

Không có phù văn.

Hơn nữa, sở học của Tả Mạc so với đại trưởng lão thì hỗn tạp hơn. Ví dụ như thần lực, hắn tu luyện thái dương thần quyết, là một trong những thần quyết cường đại nhất thời viễn cổ.

Vương giới chính là thứ dung nạp tất cả tinh hoa sở học của hắn.

Hải Tâm Băng bị ngăn lại.

Ngăn cản nàng chính là Hắc Kim phù binh.

Hắc Kim phù đã hoàn toàn thay đổi. Bây giờ toàn thân hắn lóng lánh thần văn, nhìn qua thì thấy trên người hắn đã xuất hiện thêm một chiếc áo giáp do thần văn tạo thành. Những thần văn này lấp lánh nhiều màu sắc, có màu lam, có màu đỏ, có màu vàng óng ánh, các loại ánh sáng đan xen không những không hỗn loạn ngược lại còn vô cùng hài hòa, xinh đẹp.

Được vạn người nhìn nên Hắc Kim phù binh rất cố gắng.

"Trời sinh ra ta để chiến đấu!"

Tiếng gầm uy nghiêm tựa như chiến thần viễn cổ hạ phàm, hai mắt rực sáng làm người nhìn cảm thấy ớn lạnh.

Hai tay hắn đan vào nhau, thần văn màu lam bao phủ hữu quyền còn tả quyền được thần văn màu đỏ vây lấy, hai thứ va vào nhau lập tức tạo ra quang mang chói mắt.

Toái mang do băng lam và lửa đỏ tựa như băng toái và hỏa tinh va chạm với nhau.

Ầm!

Hai chùm toái mang màu xanh màu đỏ quấn lấy nhau như hai con mãng xà đỏ đánh về phía Hải Tâm Băng.

Hải Tâm Băng không né tránh, trong mắt hiện lên sự tàn khốc, trường kiếm băng lam trong tay sáng rực lên, nàng buông tay ra, trường kiếm gào thét phóng về phía toái mang màu xanh đỏ. Cả người nàng bỗng biến mất, trong nháy mắt đã xuất hiện ở bên cạnh Hắc Kim phù binh.

Trong mắt Hắc Kim phù binh hiện lên sự giảo hoạt.

Lúc Hải Tâm Băng đánh tới lập tức có bốn thần văn xung quanh nàng sáng lên. Bốn thần văn sáng rực, đỏ vàng lục trắng bốn chùm sáng chiếu lên người Hải Tâm Băng.

Hải Tâm Băng cảm thấy toàn thân căng thẳng giống như đang hãm vào vũng bùn.

Hắc Kim phù binh vốn rất xảo trá, trải qua mười năm mài luyện, trong đám nhỏ hắn chính là kẻ nắm bắt chiến thuật nhanh nhất.

Không chút do dự, hắn lao về phía Hải Tâm Băng.

Biển thần văn trước mặt tâm ý tương thông với Tả Mạc, Hắc Kim phù binh ở trong đó như cá gặp nước, những kỹ năng của hắn đều mạnh hơn gấp mấy lần.

Hắn bỗng xuất hiện ở bên cạnh Hải Tâm Băng, nắm tay vung lên đấm mạnh về phía nàng!

Thần văn trong tay đột nhiên sáng lên rực rỡ, tựa như một quầng sáng bắn về phía Hải Tâm Băng.

Hải Tâm Băng quyết tâm tử chiến không hề lùi bước, trường kiếm trong tay nàng tiến lên nghênh đón thiết quyền của Hắc Kim phù binh, nàng khẽ điểm vào hư không một cái.

Mũi kiếm trong tay Hải Tâm Băng đột nhiên sáng lên, điểm sáng màu lam to cỡ hạt gạo ầm ầm nổ tung ngay trước mặt Hắc Kim phù binh!

Không khí trở nên lạnh lẽo như vừa có một trận bão quét ngang qua.

Sắc mặt Hắc Kim phù binh khẽ biến, thân thể đang bay về phía trước không hề có dấu hiệu báo trước bỗng xoay người biến mất tại chỗ.

Vô số bông tuyết màu lam đậm rơi xuống, bông tuyết hình lục giác màu lam làm biển thần văn trở nên mông lung hơn. Bông tuyết băng lam với tốc độ kinh người khuếch tán trong biển thần văn.

Hải Tâm Băng cầm kiếm đứng đó, tóc dài bay trong gió, ánh mắt kiên định, thần lực cuồn cuộn không ngừng rót vào trường kiếm trong tay.

Gió tuyết càng ngày càng kinh người, dưới chân nàng, hàn băng sáng loáng óng ánh như gương im lặng không chút tiếng động lan ra khắp nơi.

Trong nháy mắt cả ngàn dặm đã bị đóng băng.

Thần văn bị đóng băng trở nên ảm đạm không chút ánh sáng.

Ngọn lửa hi vọng lại bừng cháy trong mắt nhiều người, thực lực cường hãn của Hải Tâm Băng làm bọn họ thấy được hi vọng dành phần thắng.

Hắc Kim phù binh đã nổi giận!

Ngay trước mặt nhiều người như vậy mà bản thân lại thất thủ!

Hắc Kim phù binh huýt dài một tiếng, thần văn trên ngực đột nhiên đỏ rực lên.

Mặt trời khổng lồ ở chính giữa biển thần văn không ngừng phun lửa, một cột lửa màu đỏ thật lớn bỗng bắn ra. Cột lửa to bằng cánh tay người bay nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt đã bay tới trước mặt Hắc Kim phù binh rồi bắn trúng vào thần văn trên ngực hắn.

Hoả tuyến chìm vào trong thần văn.

Trong mắt Hắc Kim phù binh hiện lên vẻ tàn khốc, cả người hơi cong cong, mắt trợn trừng, cơ mặt không ngừng giật giật.

Hô!

Hắc Kim phù binh phùng mồm trợn má phun ra một chùm lửa màu đỏ đậm.

Lửa đỏ vừa rơi xuống đất lập tức hoà tan những lớp băng lạnh lẽo.

Lửa trong bụng Hắc Kim phù binh như vô cùng vô tận, hắn giữ nguyên tư thế phun lửa, hoả diễm cuồn cuộn không ngừng từ trong miệng hắn phun ra ngoài.

Ngọn lửa màu đỏ tươi tuỳ ý lưu chuyển khắp các tầng băng.

Tiếng lửa thiêu phần phật át hết tất cả tạp âm.

Trong không gian tối đen như mực, biển thần văn tựa như một mặt trời phát ra hoả diễm nóng rực thiêu đốt tầng tầng băng hàn. Bông tuyết băng lam vừa rơi xuống liền bị hoả diễm nuốt chửng.

Những hoả diễm này vẫn đang lan ra và không hề có dấu hiệu yếu đi.

Ngoài mặt Hải Tâm Băng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng thì cảm thấy rất buồn. Bản thân đường đường là minh chủ mà ngay cả một tên phù binh cũng không đánh được sao?

Vậy mà mình còn muốn tranh vương vị với hắn sao, thật hoang đường và nực cười làm sao!

Điểm hàn mang này là băng nguyên mà nàng kiếm được từ chỗ sâu nhất trong bắc băng hoang nguyên. Ở trên đó có một luồng thần lực rất lạnh, nàng đã phí rất nhiều tâm lực để luyện chế và nó có thể đóng băng vạn vật.

Không ngờ…

Chênh lệch giữa thần cấp và chưa tới thần cấp lại lớn đến vậy sao?

Trong lòng nàng cảm thấy rất cay đắng.

Ngọn lửa màu đỏ tươi vô cùng bá đạo, hừng hực như thần hoả, phẩm chất còn cao hơn băng nguyên thần tức của nàng.

Phù binh của đối phương dùng thần hoả và dựa vào thần văn vậy mà đã có thể ngăn cản băng nguyên thần tức do mình thiêu đốt thần lực thi triển ra.

Nàng bại mà tâm phục khẩu phục, bản thân đã hoàn toàn bị áp chế.

Khí thế do nam nhân đeo mặt nạ kia phát ra bỗng biến mất tăm. Khí tức của hắn và hoang thú cùng biển thần văn hoà thành một thể.

Hư vô mờ ảo tựa như không tồn tại.

Hải Tâm Băng vô cùng khó chịu không nói nên lời. Lại nhớ tới khí thế như biển trào không có hồi kết của hắn, sự điên cuồng đó làm nàng hoảng sợ. Mà giờ đây tất cả lại biến thành gió thoảng như có như không làm nàng càng thêm khiếp sợ, nàng đã hoàn toàn thất bại.

Chênh lệch về chất làm người ta hoảng sợ, ngược lại lượng thì không quá lo ngại.

Đối phương dùng vô số thần văn tạo nên một giới, chênh lệch cảnh giới không chút giấu diếm hiện ra trước mặt nàng.

Chênh lệch thần lực làm nàng mất đi ý chí chiến đấu, chỉ có chênh lệch cảnh giới mới khiến nàng cảm thấy tuyệt vọng như vậy.

Thần lực được thiêu đốt không ngừng rót vào trường kiếm trong tay nàng, tốc độ mở rộng của băng nguyên không thể so sánh với tốc độ chảy của thần hoả, ngọn lửa màu đỏ như lửa cháy trên đồng cỏ khô, không gì có thể chống lại nó.

Hoàn toàn thất bại…

Bản thân ngay cả tư cách đồng quy vu tận cũng không có…

Khi giọt thần lực cuối cùng biến mất, băng nguyên đang mở rộng bỗng ngừng lại, trong nháy mắt bị hoả diễm nuốt chửng. Một đoá hoa băng xuất hiện trên trán Hải Tâm Băng, trong nháy mắt băng sương đã lan ra khắp cơ thể nàng.

Nàng biến thành một bức tượng băng trông rất sống động.

Ca ca ca!

Vô số vết rạn như mạng nhện xuất hiện trên tượng băng.

Ba!

Tượng băng vỡ vụn hoá thành vô số tảng băng nhanh chóng bị liệt hoả cuộn trào thôn phệ sạch sẽ.

Một đời minh chủ thủ lĩnh của ba mươi vạn đại quân cứ như vậy mà biến mất khỏi thế gian.

Rất đơn giản, rất dễ dàng.

Từ đầu đến cuối tân vương không hề ra tay.

Bóng đêm vô tận, thần văn mênh mông như biển rộng, mặt trời khổng lồ phát ra khí tức kinh người. Nó bao phủ trọn vẹn một giới.

Tất cả những gì diễn ra trước mắt đều rất mờ ảo làm người ta nghĩ mình đang ở trong cõi mộng.

"Không hàng, chết!"

Giọng nói băng lãnh vang vọng trong đầu mỗi người, không hề đắc ý, không hề cao hứng, vẫn bình tĩnh như trước.

Ba, không biết ma binh trong tay người nào vừa rơi xuống đất lập tức tạo ra một phản ứng dây chuyền, tiếng vứt bỏ binh khí vang lên không dứt.

Tận mắt nhìn thấy Hải Tâm Băng ngã xuống, chút phản kháng cuối cùng trong lòng bọn họ đều đã biến mất.

Chúc Nam Nguyệt lệ tràn khoé mi nhưng nàng không kêu gào báo thù cho minh chủ. Nàng biết rõ, bây giờ mà phản kháng thì chẳng có ý nghĩ gì ngoại trừ việc làm cho rất nhiều người chết theo.

Tất cả các đại tướng đứng bên cạnh nàng mặt đều xám ngoét lại.

Mọi người đều nhận ra tất cả đã hết rồi.

Bọn họ lặng lẽ vất ma binh trong tay đi, không ai có thể ngăn cản được người kia. Chỉ cần một mình hắn đã có thể giết chết tất cả mọi người, bởi vì hắn có thể huỷ diệt toàn bộ một giới.

Nhưng không biết vì sao trong lòng bọn họ dù hơi buồn nhưng lại thấy như trút được gánh nặng.

Cuối cùng cũng không cần là địch nhân của hắn nữa rồi.

-----

Qua trận chiến này, danh vọng của tân vương đã đạt tới cực điểm, vượt qua lão minh vương. Cơ hồ toàn bộ Minh cảnh đều tận mắt nhìn thấy trận đánh kinh thế hãi tục này. Không ai dám nghi ngờ tân vương không có tư cách ngồi vào vương vị, bất cứ là ai nếu như cảm thấy bản thân có khả năng dùng sức mình đánh bại ba mươi vạn đại quân thì đều có tư cách đó.

Sau khoảng lặng, toàn bộ Minh cảnh sôi trào, mọi người đều cuồng nhiệt chúc mừng.

Thần cấp!

Vương của bọn họ là thần cấp!

Bây giờ toàn bộ thiên hạ chỉ có chuẩn thần cấp!

Vương của bọn họ là người mạnh nhất thiên hạ!

Tất cả mông lung đều biến mất, toàn bộ sợ hãi cũng biến mất. Thông qua trận chiến ở Ương Thổ Nguyên mọi người đều đã biết được sự cường đại của cao thủ thần cấp. Nhưng trong trận chiến ấy, đại trưởng lão Thiên Hoàn vừa mới bước vào thần cấp đã vẫn lạc, cho tới giờ vẫn chưa có thần cấp mới xuất hiện.

Nhưng hiên tại, Minh cảnh lại có cường giả thần cấp, hắn chính là vương của bọn họ.

Mọi người bắt đầu mơ mộng, Minh cảnh dưới sự dẫn dắt của tân vương sẽ trở nên càng ngày càng phồn thịnh. Thủ lĩnh các thế lực của Minh cảnh chạy suốt ngày suốt đêm tới minh vương cung để triều bái tân vương mới đăng vị, cố gắng bày tỏ lòng trung thành của mình với tân vương.

Vô số cao thủ từ bốn phương tám hướng tập trung về minh vương cung.

Trong cảm nhận của dân chúng Minh cảnh, vương thượng đã trở thành truyền kỳ!

Thứ gì có thể khiến người ta kích động hơn vương giả chứ?

Minh cảnh gần như sụp đổ bỗng trở nên rực rỡ, tràn ngập sức sống.