Chương 4: Tình thương của cha

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 4: Tình thương của cha

"Ha ha, thật là, tuổi bao lớn rồi còn như thế tính trẻ con?". Mạc Tần Phong cười nói.

"Ha ha, ngươi là ghen ghét đi?". Lạc Vũ Quân cười lạnh nói.

"Ta thế nào lại ghen tị? Không phải sớm hơn ta một chút sao?".

"Cắt, ghen tị chính là ghen tị".

"Ta không có".

"Ngươi có".

"...". Lạc Cảnh Thiên.

Hai lão đầu này, độ tuổi cộng lại cũng gần trăm tuổi lại như thế thích cãi nhau? Thật sự là. Đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn cười hắc hắc một tiếng, từ trong người lấy ra điện thoại âm thầm quay lại cảnh này.

Hai người cãi nhau được một lúc, mới phát hiện Lạc Cảnh Thiên đang ở bên cạnh cầm điện thoại quay bọn họ.

"A! Ngươi làm cái gì?". Hai người đồng thời hét lên, muốn lao tới đoạt lấy điện thoại liền nghe thấy Lạc Cảnh Thiên lên tiếng.

"Hắc hắc, Mạc thúc thúc, cha, ta vừa mới truyền lên trên mạng, chỉ cần ta bấm một cái, video liền sẽ truyền lên trang web, cả Tâm Nguyệt Thành liền sẽ xem được".

Hắn đều nghĩ được tiêu đề: Lạc gia cùng Mạc gia, không bớt lo hài tử.

Đảm bảo chắc chắn sẽ thành chủ đề nóng khiến toàn bộ Tâm Nguyệt Thành bàn tán cho xem.

Nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên nụ cười hiền hòa, hai người đều cảm thấy một trận ác hàn.

"... Nói đi, ngươi muốn cái gì?". Lạc Vũ Quân nói.

"Ngươi vừa ý thứ gì cứ nói, ta sẽ mua cho ngươi". Mạc Tần Phong cũng lên tiếng.

"Gần đây ta tiền dùng không đủ, dù sao vừa mới nhập học, học viện rất nhiều thứ đều cần tiền…".

"Được, ta cho ngươi mỗi tháng gấp đôi tiền sinh hoạt, đem video xóa". Lạc Vũ Quân lập tức nói.

"Ta một vạn. Muốn mua cái gì tùy vào ngươi. Ngươi đem video xóa". Mạc Tần Phong cũng lên tiếng.

"Hắc hắc, hai người là trưởng bối, nói sẽ giữ lời a?". Lạc Cảnh Thiên sợ họ lật lọng liền hỏi.

"Yên tâm, sẽ không". Lạc Vũ Quân cùng Mạc Tần Phong đồng loạt lên tiếng. Nhưng là hai người ánh mắt lại bắn ra hàn khí.

Lạc Cảnh Thiên hiển nhiên không phát hiện điểm này, hắn thỏa mãn gật gù, sau đó đem video xóa đi.

"Đưa điện thoại đây". Lạc Vũ Quân nói.

"Cha, ta xóa rồi, không cần lo lắng. Ta rất giữ lời". Lạc Cảnh Thiên cho rằng cha hắn muốn điện thoại là muốn kiểm tra xem còn bảo lưu hay không.

Lạc Vũ Quân lấy được điện thoại, mở ra kiểm tra. Mạc Tần Phong cũng chụm đầu lại xem. Phát hiện thật không có, hai người liền thở phào một hơi. Nếu video tiết lộ ra, hai người thật quá mật mặt rồi. Sau đó, hai người nhìn nhau một cái, trên mặt nở ra một nụ cười lạnh.

Đồng loạt đứng lên đi về phía Lạc Cảnh thiên.

Thấy hai người đi tới, hắn nhất thời ngẩn ra, cảm giác có gì đó không ổn.

"Cha, Mạc thúc thúc… các ngươi đây là…". Lạc Cảnh Thiên gian nan nuốt ngụm nước bọt nói.

"Thằng nhãi con, cha ngươi cũng dám hố". Lạc Vũ Quân tức giận quát lên, đem hắn đè xuống đất.

Mạc Tần Phong bên cạnh cũng cười lạnh, tay chân cũng không yên, liên tục quyền đấm cước đá lên người Lạc Cảnh Thiên. Đương nhiên lực đạo rất nhẹ, chỉ làm hắn đau đớn một chút mà thôi.

"A…. Cha, Mạc thúc thúc, ta sai rồi! Đừng đánh! Lại đánh sẽ chết người! Cứu mạng a!".

Câu cuối cùng, Lạc Cảnh Thiên đều hét toáng lên. Trong lòng hối hận không thôi. Làm gì tự tìm đường chết đây? Làm sao lại không chờ rời khỏi đây rồi mới xóa video đây. Thật sự là, thông minh cả đời, ngu nhất thời a.

Sau một lúc, Lạc Cảnh Thiên từ dưới đất ngồi dạy, quần áo nhiều chỗ có dấu chân cùng quyền ấn. Tóc tai bù xù, gương mặt một cái biểu cảm "hoài nghi nhân sinh".

"A! Cha, ngài có phải là cha ta không a? Làm gì đánh mạnh như vậy?". Lạc Cảnh Thiên tức giận nói, nhưng nhìn hắn biểu cảm thế này tại sao có chút muốn cười đây?.

"Ha ha, muốn cùng ta đấu? Còn non lắm". Lạc Vũ Quân cười ha hả nói. Có thể nói đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy khoái trá nhất, trước kia nhiều lần đều bị Lạc Cảnh Thiên hại thảm, hôm nay có thể báo thù. Sảng khoái muốn bạo a.

"Ha ha, cha con các ngươi cũng đừng cãi nhau. Tiểu Thiên, ngồi xuống đi. Chúng ta có việc muốn cùng ngươi nói". Mạc Tần Phong cười nói.

"Hừ, ta nhớ rõ vừa rồi ngươi đạp ta nhiều nhất đi?". Lạc Cảnh Thiên lẩm bẩm nói. Sau đó ngồi xuống.

"Cha, ngài gọi ta tới là có chuyện gì?"..

"Ngươi… vẫn không có tăng lên linh lực sao?". Lạc Vũ Quân trầm mặc một lúc rồi nói.

"Thật xin lỗi, cha, làm ngài thất vọng". Lạc Cảnh Thiên nhẹ giọng cúi đầu đáp.

"Haizz, thôi, Thiên nhi, ngươi… muốn trở thành võ giả sao?". Lạc Vũ Quân thở dài một tiếng, sau đó trầm giọng nói.

"Muốn a, chỉ là…".

"Ta có thể để ngươi trở thành võ giả". Lạc Vũ Quân nói.

"Thật có thể? Cha, ngài lại không phải đang khoác lác đấy chứ?". Lạc Cảnh Thiên không tin đáp. Hắn tình trạng thế nào hắn hiểu rõ. Muốn hấp thu nguyên khi chuyển hóa thành linh lực, đơn giản chính là nằm mơ.

"Ta là nghiêm túc cùng ngươi nói chuyện, cho ta đứng đắn một chút".

"A… biết. Thật là, trở thành võ giả cũng không có gì trọng yếu, ta đều đã tiếp nhận hiện thực. Cha, ngài cũng đừng phí sức. Ta biết ta đời này cũng vô pháp tiến vào con đường võ giả". Lạc Cảnh Thiên nghiêm túc nói.

"Ta thật có cách, cho nên, mới mời Mạc thúc thúc của ngươi tới". Lạc Vũ Quân nói.

"Tiểu Thiên, cho chúng ta một câu trả lời, muốn, hay không muốn". Mạc Tần Phong lên tiếng.

Nhìn hai người biểu cảm, nhất thời hắn có cảm giác kỳ lạ. Làm sao cảm thấy có chút nghiêm trọng đây?.

"Muốn!". Lạc Cảnh Thiên gật đầu đáp.

"Vậy tốt, tới đây. Ngồi xuống". Lạc Vũ Quân nhẹ cười nói.

Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, cha hắn trước kia chưa từng có biểu cảm này. Một ngày không mắng hắn vài câu liền ăn không ngon, tuy nhiên biết được Lạc Vũ Quân rất yêu thương mình, nhưng trước giờ chưa từng cho hắn sắc mặt tốt. Hôm nay là chuyện gì đây?.

Hắn nhất thời cau mày lại, con mắt thoáng đảo qua nhìn về phía Mạc Tần Phong.

Muốn mình trở thành võ giả, lại còn cần người khác tới, nhất thời, hắn tâm thần hoảng hốt. Khó tin nhìn Lạc Vũ Quân.

"Cha, ngươi là muốn….".

"Lão Mạc, đem hắn khống chế lại". Lạc Vũ Quân kêu lên.

Lạc Cảnh Thiên chưa kịp phản ứng liền bị Mạc Tần Phong bắt được, ông ta dùng linh lực khóa chặt cơ thể hắn, dù muốn nhúc nhích cũng không được.

"Cha, ngài không thể làm thế. Ta không cần, ta không muốn thành võ giả". Lạc Cảnh Thiên hét lên.

Hắn biết, cha hắn là muốn đem cả đời tu luyện truyền cho hắn. Đây là một loại rất tàn khốc bí pháp. Người truyền lại sẽ mất toàn bộ tu vi, thân thể cũng trở nên yếu kém, thậm chí là giảm thọ. Mà đáng sợ nhất chính là, hắn cả đời này cũng không có cách nào lần nữa trở thành võ giả.

Mà điều kiện để truyền lại tu vi, chính là phải có người giúp hắn chống đỡ. Cho nên, Mạc Tần Phong mới xuất hiện tại đây.

"Thiên nhi, tuy nhiên ngươi không phải con ruột của ta. Nhưng là, ta luôn xem ngươi là con ruột. Ta nhìn ngươi lớn lên, ngươi rất hiểu chuyện, chưa từng khiến ta đau lòng. Lại hiếu thuận. Nhưng, ngươi từ nhỏ đã gặp phải chuyện như thế, còn không thể bước vào con đường võ giả. Ta không muốn ngươi tương lai gặp phải những chuyện thương tâm như thế nữa. Xem như đây là phần quà ta tặng lại cho ngươi đi".

"Ngươi lúc nào cũng vui vẻ, lạc quan. Nhưng, mỗi ngày đều lên sân thượng ngồi ngẩn người. Đừng lại đem vết thương giấu trong lòng. Ngươi có người nhà, có chúng ta. Có chuyện gì, nên cùng chúng ta tâm sự. Hiểu chưa?". Lạc Vũ Quân cười nói.

Lạc Cảnh Thiên nội tâm vô cùng ấm áp, nhưng cũng vô cùng đau lòng. Hắn tự trách bản thân, vì cái gì lại khiến người nhà lo lắng như thế? Hắn đem bí mật giấu đi, không cùng bất luận người nào nói ra.

Nhưng đồng thời, lại làm cho cha mẹ hắn hiểu lầm.

Hắn vui vẻ, lạc quan. Đây là bản tính của hắn, không phải giả vờ. Hắn mỗi đêm đều lên sân thượng ngẩn người, thuần túy là đang suy nghĩ những chuyện khác. Cùng thương tâm có quan hệ gì?.

"Cha, không cần. Ta không muốn trở thành võ giả". Hít sâu một hơi, Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.

"Ngươi rất thông minh. Nhưng, ta tâm ý đã quyết, đừng đau lòng. Ta nhưng còn có thể sống vài năm đây". Lạc Vũ Quân cười nói.

Lạc Cảnh Thiên giãy dụa, nhưng vô dụng. Nhìn bản tay của cha mình càng ngày càng tiếp cận, hắn tức giận quát lên, sử dụng ra sức mạnh của bản thân.

"Ta nói, ta không cần!".

Ầm!

Nhất thời, một đạo năng lượng bắn ra, đem Mạc Tần Phong linh lực giải khai. Đồng thời còn đem hai người đẩy lùi lại một chút.

Xung quanh cơ thể hắn hiện lên một cái vòng tròn, vòng tròn kia tỏa ra năng lượng vô cùng thuần khiết.

Lạc Vũ Quân cùng Mạc Tần Phong hai người sửng sốt nhìn lấy Lạc Cảnh Thiên.

Đây… đây là có chuyện gì?.

Hắn không phải… còn chưa có trở thành võ giả sao? Mới chỉ là luyện linh cảnh, làm sao lại có loại sức mạnh này?.

Không đúng, hắn tu vi vẫn như thế a. Nhưng… cái này lại là chuyện gì?.

Nhất thời, hai người kinh ngạc trừng lớn con mắt, không rõ là chuyện gì xảy ra.