Chương 56: Trách nhiệm cần gánh vác

Thánh Chiến Phục Sinh (Mạt Thế Xác Sống)

Chương 56: Trách nhiệm cần gánh vác

Chương 56: Trách nhiệm cần gánh vác

Khi nghe Thanh Tuấn cầu xin dẫn thêm bốn người bọn họ, Minh Tú im lặng một lúc, sau đó nhìn bốn người một lượt liền không để ý đến, hắn đi tới trước cửa kính, nhìn xuống con đường Huỳnh Tấn Phát, hắn đánh giá tình hình xung quanh, cố gắng tìm một đường lui cho mọi người, do cuộc chiến lúc nãy dẫn đến đám xác sống bạo động.
Thấy Minh Tú không nói gì, bọn họ dĩ nhiên mặc định Minh Tú đã ngầm đồng ý cho bọn họ đi theo, Thanh Tuấn và bốn người đều thở phào nhẹ nhõm như đã thoát được một kiếp nạn.
Sau khi đánh giá tình hình xung quanh được một lúc, Minh Tú liền quay qua nhìn mọi người nghiêm mặt nói.
- Hiện tại bọn xác sống đã bạo loạn, việc chúng ta đã gây ra những tiếng động lớn do cuộc chiến lúc nãy, đã dẫn dụ một đám xác sống tập hợp lại, việc đi qua con đường này đễ tới căn cứ của tôi là điều không thể. Bây giờ, chúng ta đi ra với sức lực của những người chưa được cường hóa, chạy thoát khỏi bọn chúng là điều khá khó khăn. Lỡ chẳng may có những người ăn hại kéo chân chúng ta, lại kéo theo đám xác sống qua đây thì nguy to.
Khi nghe đến câu "có những người ăn hại" Minh Tú nói, bốn người mặc đồ công sở liền tức giận, nhưng không một ai dám đứng ra phản bác Minh Tú. Vì bọn họ biết điều đó là sự thật, hiện tại bọn xác sống tập trung rất đông, lại có rất nhiều xác sống biến dị, việc họ chạy thoát khỏi bọn chúng là điều không thể nào, nếu có xe thì có cơ hội chạy thoát. Nhưng hiện tại con đường đã bị kẹt đầy xác xe và các vật cản, việc lao đến một chiếc xe và lái nó chạy ra khỏi đàn xác sống là không thể, nhích xe lên một chút còn không được nữa là huống chi là chạy.
- Và hiện tại lương thực của mọi người chỉ đủ dùng cho ba ngày, với tình hình hiện tại, đi ra tìm thức ăn hay làm thức ăn cho xác sống thì mọi người tự hiểu.
Việc lương thực của bọn họ sắp hết là điều Minh Tú đoán được, ngoài ra, trong lúc nói chuyện với Thanh Tuấn, cậu nhóc cũng đã thuận miệng nói ra mà không giấu giếm, cộng thêm việc đánh giá sắc mặt và thể trạng của mọi người, thì hắn thấy đưa ra kết luận là bọn họ đã không ăn được đầy đủ trong thời gian dài.
Khi hiểu ra được vấn đề, khuôn mặt của mọi người lập tức tái xanh, sợ hãi và thất vọng. Minh Tú im lặng một chút rồi tiếp tục nói.
- Tôi có kế hoạch, nếu không có gì ngoài ý muốn, mọi người có thể thoát khỏi đây, nhưng phải có một người chết.
Trong lúc tuyệt vọng, mọi người khi nghe Minh Tú nói có kế hoạch, liền vui mừng ngẩng đầu lên, nhìn hắn. Nhưng tới lúc Minh Tú nói cần có một người chết thì mọi người đều im lặng, không dám nói cũng không dám cử động, bọn họ sợ sẽ là mồi nhử cho kế hoạch của Minh Tú.
- Tôi cần một người dẫn dụ hoặc chặn bọn xác sống ngay đường Hoàng Quốc Việt (hướng xuống về huyện Nhà Bè), tôi sẽ dùng thú triệu hoán dẫn dụ bọn xác sống ở đường Phú Nhuận (hướng đi lên quận 7). Nếu không có gì ngoài ý muốn, chúng ta sẽ tìm một chiếc xe hơi trên đường Phú Nhuận, sau đó chúng ta có thể chạy về căn cứ của tôi, vì đây là khu dân cư cao cấp, con đường quy hoạch rất tốt, mật độ dân số không cao, tình trạng kẹt xe sẽ rất ít gặp. Nếu có kẹt xe thì xác sống ở đây cũng rất ít tôi có thể thanh tẩy bọn chúng mà thoát thân.
Minh Tú tiếp tục nói, vừa nói vừa lấy một viên gạch vẽ sơ đồ đoạn đường Huỳnh Tấn Phát.
- Tại sao không phải là dùng thú triệu hoán của anh chặn đường và dẫn dụ ngay đường Hoàng Quốc Việt nơi có xác sống nhiều, mà lại để cho người khác chặn lại, phía trên ít xác sống hơn, cơ hội sống sẽ cao hơn và mọi người dễ dàng tiếp ứng. Người trung niên trong đám bốn người công sở, nghi ngờ bước lên hỏi.
- Vì người chặn ở đoạn đường này chắn chắn sẽ chết, mà tôi không muốn thú triệu hoán của mình chết. Minh Tú lạnh nhạt nói.
- Anh! Anh có phải là con người không, cùng đồng loại anh không xem trọng anh lại xem trọng mấy con thú triệu hoán, anh có nhân tâm không vậy, anh xem mấy con thú triệu hoán còn quan trọng hơn mọi người. Cô gái mặc áo công sở tức giận gào thét nói.
- Đối với tôi mạng sống của bọn chúng quan trọng hơn các người, nếu còn gào thét trước mặt tôi lần nữa, thì mời cô cút ra khỏi đây cho tôi. Minh Tú nghiêm mặt nói.
- Anh! Cô gái mặt áo công sở vừa tức giận, vừa sợ hãi không nói nên lời, chỉ thốt lên một từ, sau đó bất lực không nói được từ nào khác. Cô gái khác trong nhóm bốn người thấy thế, liền kéo cô gái mặc áo công sở ngồi xuống.
- Tôi không muốn nói nhiều, nhưng chỉ lần này tôi sẽ giải thích cho mọi người hiểu, nếu lần sau còn làm ồn thì đừng trách tôi không khách sáo. Thứ nhất, mạng của thú triệu hoán của tôi quan trọng hơn tất cả mọi người ở đây là sự thật. Thứ hai, thú triệu hoán của tôi không giỏi về cận chiến, cấp độ lại thấp việc chặn bọn chúng là điều không thể. Thứ ba, bọn chúng không biết gây ra tiếng động dẫn dụ bọn xác sống, với trí thông minh của bọn chúng có hạn.
Minh Tú nhìn mọi người một lượt, thấy mọi người không có ý kiến liền tiếp tục nói.
- Trong kế hoạch của tôi, bắt bược phải có một người chặn hoặc dụ bọn chúng vì tôi không thể đánh giá hết tình hình ngay đây, bọn thú triệu hoán của tôi cần mệnh lệnh mới hành đồng, chúng không có trí thông minh để tự xử lý tình huồng. Còn vì sao tôi chọn bọn chúng dẫn dụ ở đường Phú Nhuận, rất dễ hiểu vì có tôi sẽ đưa mệnh lệnh cho chúng mà hành động.
- Nhưng đó là còn đường chết!!! Minh Tuyết sắc mặt tái xanh thầm nói.
- Đúng nhưng lại không đúng. Tôi sẽ không lên kế hoạch chết cho mọi người, ngay đường Hoàng Quốc Việt, có hẻm 1222 liên thông qua khu dân cư cao cấp quận 7. Người dẫn dụ sẽ lui ở con hẽm này, vì hẽm khá nhỏ, lượng xác sống đuổi theo sẽ rất ít, có thể dễ dàng thoát thân, quan trọng, chân mọi người có nhanh hay không. Cuối cùng, sau khi có được xe, tôi sẽ đánh xe xuống khu này để đợi, sau đó cùng chúng ta sẽ cùng chạy. Nếu mọi chuyện tốt đẹp, không có gì bất ngờ, trong vòng 30 phút, tất cả mọi người sẽ có mặt trên xe và trở về căn cứ của tôi.
- Nhưng vẫn rất nguy hiểm à. Cô gái mặt áo công sở không cam tâm rụt rè lại nói.
- Thời mạt thế này, đâu đâu cũng là nguy hiểm, có nổ lực có cố gắng mới không chết, cô nghĩ cứ thản nhiên mà sống bình thường rồi mọi người sẽ cứu cô, đừng nói chuyện nực cười như vậy.
- Được rồi, thời gian không còn nhiều, tôi sẽ không đưa quyền sinh sát vào tay tôi, tránh mọi người không chịu thi hành. Vậy cho nên mọi người sẽ bóc thăm, dựa vào may mắn mà quyết định đi. Minh Tuyết khồng cần bóc thăm vì em có giá trị đối với anh và tôi chịu nguy hiểm cùng mọi người, nên đây là quyền lợi của tôi cần phải có. Còn Thanh Tuấn em cũng sẽ bóc thăm vì đây là con đường mà em đã chọn.
Minh Tú nhìn qua Minh Tuyết nói.
- Dạ, em cảm ơn anh! Minh Tuyết nghe Minh Tú nói liền mừng rỡ cảm ơn, nhưng khi cô nghe Thanh Tuấn cũng cần bóc thăm liền khựng người lại, sợ hãi.
- Vâng!
Thanh Tuấn cũng biết Minh Tú nói là có ý gì. Vì hắn muốn bốn người này đi theo, nên hắn cũng cần phải chịu một phần trách nhiệm này. Nếu chỉ có hắn và Minh Tuyết, dựa vào năng lực của của ba người bọn họ sẽ rất dễ dàng thoát thân, không cần phải vất vã dẫn dụ hay lên kế hoạch nào.
Minh Tú mở đường, thú triệu hoán dẫn dụ xác sống. Hắn bảo vệ Minh Tuyết và bọc hậu, mọi việc sẽ rất suông sẽ dù có gặp tình huống bất lợi như thế nào đi nữa.
Những người còn lại nghe thấy vậy thì gật gù, kế hoạch của Minh Tú không có bất kỳ tư tưởng cá nhân nào, ngoài trừ loại Minh Tuyết ra việc phải bóc thăm. Nhưng mọi người cũng hiểu, lúc đầu Minh Tú chỉ muốn cứu một mình Minh Tuyết, vì cô có giá trị với hắn. Còn bọn họ có cơ hội để sống là do Thanh Tuấn cầu xin Minh Tú, nên Thanh Tuấn cũng phải chịu chung số phận với bọn họ, dựa vào may mắn mà sống xót.
Hai cô gái mặt áo công sở nghiến răng, đưa ánh mắt đầy ghen ghét nhìn Minh Tuyết. Nhưng ai bảo bọn họ không có gì giá trị gì với hắn. Sắc đẹp sao, bọn họ thua xa Minh Tuyết, vậy bọn họ còn gì đễ so đây.
Mọi người đều quay sang nhìn Thanh Tuấn, Thanh Tuấn cũng hơi trầm mặc, đây là kết quả mà hắn đã gây ra, bây giờ nan đề cần hắn giải quyết..........................................................
Cầu hoa, cầu kẹo, cầu đánh giá, thả tim, cảm ơn mn!!!!