Chương 61: Cướp người, người cướp.

Thánh Chiến Phục Sinh (Mạt Thế Xác Sống)

Chương 61: Cướp người, người cướp.

Chương 61: Cướp người, người cướp.

- Ngọc Hà, tại sao cô lại làm như vậy, bọn họ đã đói bụng hai ngày rồi! Chẳng lẽ cô thấy chết mà không cứu sao?

Chợt âm thanh tức giận vang lên, khiến Công Tài ngước nhìn về phía cửa hàng VinMart, trước cửa hàng có bốn nam thanh niên trên tay cầm hai bao thức ăn, đang đứng nhìn hai cô gái cãi nhau to tiếng, một bên khác có hai người già cùng một bé trai đang quỳ gối cầu xin.

Cô gái có thân hình mãnh mai, da trắng nõn nà, gương mặt khá thanh tú, cô tức giận mặt đỏ hồng lên, nhìn cô gái đối diện mình, đang đắc ý cầm trên tay một bao đồ ăn.

- Đông Nam, cô bớt trưng cái mặt giả tạo đó giúp tôi, cô không biết tình hình hiện tại của chúng ta như thế nào sao, cướp sạch hết thức ăn ở đây cũng chỉ có thể kéo dài thời gian năm ngày thức ăn. Cô muốn năm ngày sau chúng ta lại phải ra ngoài chiến đấu với xác sống sao, cô nghĩ cho bọn họ, sao không nghĩ cho chúng tôi.

Cô gái tên Ngọc Hà mỉa mai nói.

- Chỉ có sáu cái banh, ba chai nước nhiêu đó đồ ăn kéo dài thời gian chúng ta trong bao lâu, mặc khác, đây là thức ăn của tôi kiếm được tôi muốn cho ai đó là quyền của tôi.
Đông Nam tức giận đáp lại.

- Cầu cô cho chúng tôi một ít thức ăn, cháu tôi nó còn nhỏ đã hai ngày nó chưa ăn gì rồi.

Bà lão từ từ lếch lại Ngọc Hà đưa tay lên cầm tay cô, ngước mặt lên, đưa ánh mắt cầu xin, nói.

- Cút! Cái thứ dơ bẩn này, ai cho bà cầm tay của tôi. Dơ chết đi được.

Ngọc Hà tức giận, phủi tay, đá một cước vào người bà lão ngã qua một bên, cô nhanh chóng lấy một khăn giấy ướt lau chùi bàn tay của mình, cùng với vẻ mặt khó chịu, ghét bỏ.

- Được rồi, Ngọc Hà đưa thức ăn cho hai người họ đi, làm ồn nữa bọn xác sống sẽ đến, lúc đó thì quá phiền phức.

Một người thanh niên trong nhóm đi lên cười nói.

- Thanh Phúc, bộ em như vậy là sai sao, cô ta lúc nào cũng lấy thức ăn của chúng ta kiếm được đem cho người khác, tại sao cô ta không nghĩ cho đồng đội của cô ta, mà cứ lo cho người ngoài.

Ngọc Hà tức giận không buông tha nói.

- Em làm đúng không sai, xem như nể mặt anh, bỏ qua lần này đi.

- Hừ!

Ngọc Hà giả vờ tức giận, ném bịch đồ ăn xuống đất, đưa ánh mắt mỉa mai nhìn về Đông Nam.

- Cảm ơn các cô cậu, cảm ơn.

Hai người già vui mừng bò lại cầm thức ăn lên, liên tục dập đầu cảm ơn.

- Thật lãng phí thức ăn, với hiện trạng của ba người này làm sao mà sống ở thế giới xác sống này, đói chết còn tốt hơn là bị xác sống giết chết.

Ngọc Hà nhìn đám người già thấy rất chướng mắt, lại tiếp tục khó chịu nói.

Đông Nam vẫn đứng đó, cô không phản bác, vì cô biết đó là sự thật, hai người già, một đứa bé không có một sức chiến đấu nào, ngay cả chạy còn chạy không nổi, sống tới giờ này bọn họ quá may mắn.

Nhóm cô, sống bữa nay lo bữa mai luôn luôn di chuyển, không thể nào ôm thêm gánh nặng, việc cô có thể làm chỉ là như thế, không thể làm thêm gì khác.
- Có cướp không? Công Tài nhìn Khả Vân dò hỏi.

- Không cần, đi cứu bọn họ. Khả Vân lạnh nhạt đáp.

Thấy chiếc xe chạy tới, đám người Đông Nam lập tức bỏ bao đồ ăn xuống, trên tay xuất hiện mã tấu, đưa ánh mắt cảnh giác nhìn bọn người Khả Vân đang xuống xe.

Nhìn thấy Khả Vân bốn người thanh niên trong đám Đông Nam trố mắt nhìn ngây dại.

- Đẹp, thật sự quá đẹp. Bốn người đồng thanh nói.

Ngọc Hà đưa ánh mắt đầy ghen ghét nhìn Khả Vân, cô rất tự tin vào nhan sắc của mình, nhưng đem so với cô gái trước mặt này là một trời một vực, cô không thể phủ nhận điều đó.

- Đưa ba người họ lên xe.

Khả Vân không thèm để ý đến đám người Đông Nam, lạnh nhạt ra lệnh cho hai người thanh niên trong đội, đi tới dìu hai ông lão và bé trai lên xe.

Nếu bình thường người ta sẽ hỏi bọn Khả Vân muốn làm gì, vì sao tự tiện bắt bọn họ lên xe. Nhưng khi nhìn vào sự thánh khiết của Khả Vân, bọn họ có cảm giác an tâm, không phản kháng liền hợp tác đi lên xe.

Khả Vân không nói gì, xoay người định lên xe.

- Các người là ai, sao dám tự tiện đưa người của chúng tôi lên xe.

Cảm thấy dường như bị xem thường, Ngọc Hà lao lên chặn lại đám người già lên xe.

- Người của cô? Khả Vân lạnh nhạt hỏi.

- Đúng, bọn họ là người của chúng tôi, không nói tiếng gì, muốn cướp người chúng tôi đây là ý gì.

- Ngọc Hà!

Người thanh niên tên Thanh Phúc đi lên kéo tay Ngọc Hà lại, nhẹ nói.

Không qua bối rối, Ngọc Hà lập tức thì thầm vào tai hắn, sau đó cô đưa mắt nhìn vào vật tư nằm sau xe bán tải của nhóm Khả Vân.

Sau khi nghe xong, ánh mắt Thanh Phúc sáng lên, nãy giờ hắn lo nhìn Khả Vân nên không để ý trên xe đám người Khả Vân có gì, bây giờ nhìn lại, thức ăn đang chất thành đống trên xe, nhìn sơ qua, có thể cung cấp thức ăn cho bọn họ gần một tháng.

Nêu theo như lời Ngọc Hà, nếu hiện giờ cướp, hắn vừa có thức ăn, vừa có tiên nữ ôm vào lòng, có thằng con trai nào ngu mà không muốn làm.

Nhóm nhóm Khả Vân hai người thanh niên xem như là mạnh, nhưng vẫn yếu so với hắn, Công Tài hắn liền xem nhẹ, Khả Vân thì khỏi phải nói, chỉ là một bình hoa. Bên họ lại có bốn người, hắn lại đạt Lv9, cướp của cướp sắc nhìn lại quá dễ dàng.

- Đúng vậy, bọn họ là người của tôi.

Sau một lúc suy tính, Thanh Phúc liền làm ra quyết định, hắn đi lên cười nói.

Khả Vân liếc nhìn ba người họ, sau đó, nhìn lướt quá nhóm người Đông Nam.

- Thanh Phúc!

Đông Nam thấy thế liền định bước lên nói, nhưng chưa kịp nói gì, Thanh Phúc đã đưa tay chặn lại, ba người khác cũng nhìn cô, tỏ vẻ muốn Đông Nam không được xen vào.

- Rãnh chuyện!

Đông Nam thấy thế liền im lặng thở dài, lùi lại phía sau. Ngọc Hà đưa ánh mắt đắc ý nhìn Đông Nam, châm chọc nói.

- Vậy theo anh, anh muốn như thế nào. Khả Vân lạnh nhạt nói.

- Cô muốn đem ba người bọn họ đi cũng được, nhưng phải để lại tất cả vật tư và cô cũng phải ở lại, còn ba người khác có thể đem ba người này đi.

Khả Vân nghe thế liền nhíu mài.

Công Tài thấy thế liền lui lại, thầm nói trong lòng.

- Bọn ngu này, quả là tìm đường chết, trêu ai, ghẹo ai, lại đụng ngay cái bà la sát này, nhìn thánh khiết như vậy, nhưng giết người là không gớm tay.

Hắn còn muốn tránh xa bà cô này càng xa càng tốt, nhưng do Minh Tú không rõ tung tích, Khả Vân cần kèm Công Tài một nhân tố bất ổn trong nhóm, nên mới xuất hiện việc Khả Vân cùng Công Tài đi tìm vật tư.

Công Tài cảm nhận được hàn ý, hắn hoảng sợ lại vội vàng lụi lại ra phía sau thêm vài bước, hai người thanh niên khác trong nhóm thì tẻ ra hai bên chặn đường lui của nhóm Đông Nam lại.

Ba người già thì hoảng sợ, nép vào một góc tường gần đó.

Thấy vẻ mặt hoảng sợ của Công Tài, nhóm người Thanh Phúc tỏ vẻ không hiểu.

Chợt bọn họ cảm nhận được không khí có chút lạnh, sắc mặt liền khẽ biến, cảnh giác nhìn Khả Vân.

- Đây là boss giả heo ăn thịt hổ trong truyền thuyết.

Đám người Thanh Phúc đồng loạt xuất hiện câu này trong đầu.

- Giết!

Thanh Phúc liếc nhìn Ngọc Hà, đã phóng lao thì không thể nào thu hồi lại được, hắn liền cắn răng liều mạng, hắn vẫn tự tin vào khả năng của mình, Lv9 không phải là con hổ giấy muốn xé như thế nào thì xé, cố gắng bỏ qua tâm tình sợ hãi, hắn vung kiếm lao lên tất công Khả Vân.

Ba người còn lại cũng tìm đến đối thủ của mình.

Thanh Phúc biến ảo thân hình, lao lên nhanh chóng, mã tấu trên tay hắn, phát ra ánh sáng màu vàng mãnh liệt, một kiếm chém xuống.

Khả Vân thấy thế, lạnh nhạt, nhẹ nhàn lui lại phía sau.

Được thế không tha, Thanh Phúc tiến công như vũ bão, không có dấu nương tay, hay thương hoa tiếc ngột.............................................

Cầu đề cử, cầu đánh giá, cầu hoa tươi, cầu ủng hộ.

Cảm ơn Hoàng Ái Quốc đã tặng quà.