Chương 62: Tin tức về Minh Tú.

Thánh Chiến Phục Sinh (Mạt Thế Xác Sống)

Chương 62: Tin tức về Minh Tú.

Chương 62: Tin tức về Minh Tú.

Thanh Phúc đang điên cuồng tấn cống, chợt hắn cảm thấy hai bắp chân đau đơn, hắn nhìn xuống thì thấy hai chân của mình đã bị găm vào hai băng trụ lớn, chúng đưa ra mũi nhọn sắc bén như lưỡi dao, cắm xuyên qua cả hai chân.

A!!!

Thanh Phúc đau đơn la lên, cố gắn lấy chân ra khỏi băng trụ nhưng lực bất tòng tâm, Ngọc Hà thấy thế hoảng sợ lùi về phía sau vài bước bước.

Cùng lúc đó, với nét mặt lạnh nhạt của mình, hai mảnh băng nhỏ xuất hiện trên tay của cô, Khả Vân nhẹ nhàn vung tay lên, chúng liền cấp tốc lao tới, Thanh Phúc cố nén đau đớn nhanh chóng lấy mã tấu lên đỡ, hai đường máu bắn lên tung tóe từ vai của hắn, hai tay bất lực, thanh mã tấu rơi xuống đất.

Biến cố xảy ra quá nhanh không ai ngờ tới. Ngọc Hà kinh sợ hét lên lùi về phía sau lần nữa.

Đám người còn lại nghe được tiếng thét thất thanh của Ngọc Hà khiến họ phải giật mình, nhanh chóng lùi lại xoay người nhìn qua, nhóm người Công Tài nắm bắt thời cơ, lao lên đá một cước, khống chế ba người còn lại.

Trên tay Khả Vân lại xuất hiện thêm một mãnh băng khác, hiện trường trở nên im lặng, chỉ còn tiếng đau đớn quằn quại của Thanh Phúc, tiếng thở mạnh của đám người Ngọc Hà.
Chợt tiếng thở dài khẽ vang lên dấn đến sự chú ý của đám người Khả Vân.

Đông Nam từ sau lưng Ngọc Hà vượt qua, đi đến bên người Thanh Phúc.

Đông Nam liếc nhìn Thanh Phúc đang đau đớn trên đất, máu đã ứng đẫm một vũng lớn, nếu hắn không phải là người cường hóa, với lượng máu có lẽ hắn đã chết.
- Cô có thể buông tha cho họ một con đường sống sao. Đông Nam nhẹ nhàn nói.

- Được, nhưng tất cả vật tư, trang bị của bọn họ thuộc về tôi và cô cũng phải đi theo bọn tôi.

Không quá dài dòng, không hỏi vì sao Đông Nam phải bảo vệ bọn họ hay, hay vì sao cô phải thả cho bọn chúng một con đường sống, Khả Vân liền nói ra điều kiện.

Đông Nam khá là bất ngờ, vật tư trang bị đều bị tịch thu, cô cũng không quá bất ngờ, bất ngờ là vì sao Khả Vân lại muốn bắt cô đi theo.

- Được rồi! Sau một lúc lấy lại tinh thần, Đông Nam nhẹ thở dài đồng ý.

- Nhanh chóng thu thập mọi thứ.

- Vâng!!!

Hai người thanh niên động loạt hô lên, Công Tài vội vội vàng vàng lao vào giúp đỡ, hắn không sợ trời không sợ đất, nhưng hắn sợ Khả Vân, chỉ cần cô khẽ nhíu mài một cái là tim hắn là muốn nhảy ra ngoài.

Tuy nhiên, không phải một mình hắn sợ cô, mà cả căn cứ điều sợ cô, khiến cho hắn cảm thấy được an ủi phần nào. Chỉ có Minh Tú có thể tiến gần cô một chút, ngoài ra bất kì người lạ nào khác tới gần cô, không bị mất tay cũng bị mất chân để làm quà.

- Thật là, mình không muốn cướp của họ, thì họ cũng muốn cướp của mình, cuối cùng rồi cũng phải cướp.

Sau khi hoàn thành công tác, Công Tài liền lên xe, hắn xoay người nhìn đám người Thanh Phúc đang chật vật nơi đó, Ngọc Hà vừa lo sợ nhìn Thanh Phúc, vừa đưa ánh mắt hận thù nhìn Đông Nam, hắn liền lắc đầu nói.

Chạy được một đoạn, Khả Vân chợt dừng xe lại, Công Tại đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.

- Có đám người phía trước đang gập nguy hiểm, đi cứu bọn họ. Khả Vân lạnh nhạt để lại một câu, sau đó nhanh chóng lao ra khỏi xe.

Mọi người đưa ánh mắt nhìn ra phía trước, thì thấy một đám sáu người đang chật vật chạy bán sống bán chết, trong đó, có một nam một nữ mặc áo sinh viên trường Nguyễn Tất Thành chạy sau cùng, họ đang cố gắn dìu một thanh niên thân thể đầy máu đã khô cứng từ lâu.

Nếu không có gì bất ngờ, chỉ cần thêm vài giây hai người họ sẽ bị đám xác sống đuổi kịp.

- Hai người mau bỏ mình lại đi, để mình làm mồi nhử cản bọn chúng nó lại, nếu còn tiếp tục cả ba chúng ta sẽ chết. Thanh Tuấn thì thào nói, hắn cố gắn vùng vẫy nhưng đành bất lực.
Vết thương của hắn quá nặng, dù đã được Minh Tú dùng đạn Thần quang chữa trị, chỉ có thể lấy lại một mạng cho hắn, không thể nào trị hoàn toàn.

- Không! Lần trước đã để cậu làm mồi nhử mình đã ấy náy lắm rồi, lần này có chết thì cùng chết. Minh Tuyết kiên quyết, giữ chặt Thanh Tuấn lại không buông.

Dương Minh liếc nhìn Minh Tuyết không nói gì thêm.

Dường như cảm nhận âm thanh gào thét của bọn xác sống ngày càng gần, ba người bọn họ mặt đều tái xanh.

- Dương Minh, cậu mau dìu Thanh Tuấn đi đi, mình cản bọn chúng lại. Cạm nhận được nguy hiểm cận kệ, ánh mắt Minh Tuyết hiện lên vẽ kiên quyết, liền nói.

Không đợi hai người Dương Minh làm ra phản ứng, cô liền buông tay, xoay người lao về sau.

- Không!!!

Đến khi Dương Minh hiểu chuyện gì xảy ra, thì Minh Tuyết đã gần bọn xác sống trong gan tất.

Hắn vô thức buông Thanh Tuấn ra, xoay người lao theo Minh Tuyết. Thanh Tuấn té xuống đất, nhưng bất lực không thể nào đứng dậy, chỉ cố gắn xoáy đầu nhìn về phía sau.

Thấy bọn xác mặt mài đã biến dị dữ tợn, những con giòi to bằng ngón tay út người trưởng thành trên cơ thể bọn chúng, Minh Tuyết liền hoảng sợ, thân thể rung rẫy, vô thức ngồi bệt xuống đất.

Cô nhắm mắt lại, chấp nhận số phận.

Cô nhắm mắt lại, nghe tiếng thét tuyệt vọng của Dương Minh xen lẫn âm thanh yếu ớt của Thanh Tuất, cô liền mãng nguyện mỉm cười.

Tuy nhiên, một phút đã trôi qua nhưng cô không cảm nhận được sự đau đớn, cô chỉ cảm nhận một cổ khí lạnh phả vào cơ thể mình.

Minh Tuyết liền từ từ mở mắt ra, khi nhìn rõ ràng tình hình, xuất hiện trước mặt cô là một tường băng khổng lồ ngăn cản trước mặt.

Cô từ từ đứng dậy nhìn ra phía sau tường băng là một mãn xác sống đang nằm ngỗn ngang trên đất, đa số chúng bị định trụ bởi những băng trụ, bên cạnh đó cũng có con đã mất đầu, thân thể đứt đoạn, bị chia làm hai đoạn.

Minh Tuyết đưa ánh mắt dời đến tại trung tâm, cô nhìn thấy một bóng dáng thanh mãnh, trên tay cầm kiếm chỉa mũi kiếm xuống đất.

Đứng giữa đám xác sống nằm ngỗn ngang, gió thổi mát tóc bồng bềnh, hiện lên một cảnh tượng phiêu dật như tiên nữ, như một bức tranh kinh dị, nhưng tô điểm thêm một sự thần thánh, không nhiễm bụi trần, trong đó còn tỏa ra một sự kiên cường, bất khuất mà cô độ.

- Thật đẹp.

Ba người Minh Tuyết thì thào nói, đám người Công Tài lao đến cũng phải dừng lại chiêm ngưỡng, gật đầu đồng tình.

Cảnh tượng này Công Tài cũng đã nhìn thấy nhiều lần, những vẫn không chán, thật sự Khả Vân quá đẹp.

Sau khi, lấy lại tinh thần, Minh Dương liền dìu Thanh Tuấn đi tới Minh Tuyết.

- Cảm ơn chị đã cứu bọn em. Minh Tuyết đưa ánh mắt hâm mộ nhìn Khả Vân nói.

- Không có gì. Khả Vân lạnh nhạt đáp, cô cứu bọn họ vì thấy bọn họ là người tốt, dù gặp nguy hiểm vẫn không bỏ đồng đội, đây là người mà cô cần cho căn cứ.

- Hiện tại, các người có chổ để đi sao. Khả Vân tiếp tục nói.

- Có, chúng em đang tới căn cứ South Nine. Minh Tuyết rụt rè nói.

- Hử! Ai nói cho em biết căn cứ South Nine. Khả Vân khẽ nhíu mài, hỏi.

- Anh Minh Tú kêu bọn em đến đó.

- Chị! Chị có thể giúp em đi cứu anh Minh Tú được không.

Minh Tuyết đang rụt rè nói, liền nghĩ đến đều gì, cô giật mình bước tới năm tay Khả Vân tha thiết nói.

- Anh ấy hiện đang ở đâu. Gương mặt lạnh nhạt của Khả Vân xuất hiện một chút biến hóa, cô có chút gấp hỏi.

- Đường này, chị đi thẳng một đoạn sẽ tới, vì cứu bọn em, anh ấy đang chặn lại một con xác sống rất mạnh.

Minh Tuyết đưa tay chỉ về một hương, gấp gáp nói. Tuy nhiên, cô chưa kịp nói dứt lời đã thấy Khả Vân biết mất ở cuối đường.......................

Cầu đánh giá, cầu đề cử.....

Chương mới hơn