Chương 7: Thân thế bí ẩn

Thánh Bài Triệu Hoán

Chương 7: Thân thế bí ẩn

- Ăn đi.

Vương Thiên đặt một khối thịt xuống trước mặt lão thích khách. Hắn đã bị Trịnh Ân phế bỏ võ công, thân thể hắn giờ còn yếu hơn cả một lão giả bình thường. Bởi vì tra khảo không có kết quả nên Trịnh Ân quyết định đưa hắn về kinh đô để người có chuyên môn thẩm vấn lão giả. Dù sao ám sát công chúa cũng là một tội lớn tru di tam tộc, rất có thể còn có mưu đồ tạo phản.

- Tưởng rằng lần này đi là một nhiệm vụ dễ dàng, trở về có thể thăng quan tiến tước. Ai ngờ được sẽ phải bỏ mạng tại đây.

Lão giả nhìn Vương Thiên đôi mắt chợt ảm đạm xuống lẩm bẩm vài câu mà Vương Thiên không hiểu. Ngừng một chút lão sát thủ lại nói.

- Thập công tử, nể tình lão phu trước giờ vẫn một lòng trung thành với đế quốc cho lão phu một cái thống khoái đi. Dù đưa lão phu về tra khảo lão phu cũng sẽ không khai điều gì. Hơn nữa ngài cũng biết lý do mà. Được chết dưới tay Thập công tử lão phu không có gì hối tiếc.

- Thập công tử? Là ta sao? Ngươi biết ta sao?

Vương Thiên ngạc nhiên hỏi. Lão giả nghe vậy cũng vô cùng ngạc nhiên, lát sau lại bật cười nói.

- Hóa ra ngài không còn nhớ gì. Vậy cũng tốt, ngài cứ yên yên ổn ổn sống qua ngày sẽ giữ được mạng sống.

Vương Thiên lắc hai vai của lão giả nói.

- Nói cho ta biết ta là ai?

Hai mắt hắn trừng trừng nhìn lão giả, thế nhưng lão giả chỉ lắc đầu nói.

- Ta nói ra cũng chỉ hại ngài. Ngài cứ như bây giờ sống lại tốt. Đừng bao giờ đi đến đế đô. Nếu không chỉ có thể nguy hiểm đến tính mạng của ngài và người bên cạnh ngài mà thôi.

Nói rồi lão giả quay mặt đi ý bảo không muốn nói chuyện nữa. Vương Thiên trở về xe ngựa ngồi tựa vào thành xe suy nghĩ những gì lão sát thủ nói. Đế đô, hắn biết lão giả chính là ám chỉ hắn không nên đi kinh thành của Lạc Dương hoàng triều. Chỉ có kinh thành của Lạc Dương hoàng triều mới được gọi là đế đô, vua xưng là đại đế. Như ở Tinh Nguyên vương quốc kinh thành cũng chỉ được gọi là vương đô hoặc kinh đô, vua cũng chỉ xưng là quốc vương hoặc vương mà không xưng là đế.

Dựa theo những gì lão sát thủ nói thì hình như mục tiêu của đám sát thủ là hắn chứ không phải là Tinh Vũ. Thân thế của hắn kiếp này là gì, tại sao dẫn đến họa sát thân như thế.

"Manh mối duy nhất có lẽ chỉ còn con dấu này rồi." Sờ vào con dấu trong ngực Vương Thiên âm thầm nói. Lại tiếp tục hành trình, đến trước tối bọn họ đã đến thành Đại Đồng là lá chắn của vương đô. Từ đây đến kinh thành chỉ mất một ngày hành trình. Bởi vì là một cứ điểm quan trọng nên trong thành đồn trú đến năm vạn binh lính. Hầu như mọi sự việc trong thành đều là binh quản, dù là giữ trị an cũng chỉ là binh lính chứ không phải là nha dịch.

Tuy đã được Trịnh Ân giới thiệu từ trước nhưng khi thấy thành Đại Đồng Vương Thiên cũng không khỏi kinh ngạc. Đây là một tòa thành trì to lớn cao đến hai mươi mét, chỉ tính riêng mặt phía bắc của thành Đại Đồng đã dài đến ba dặm, sông bảo vệ thành rộng đến tám thước được cung cấp nước từ sông Lạc Thủy có thể cho phép một số thuyền nhỏ đi lại. Trên đầu thành treo một đại kỳ chữ "Tinh" giống như tiểu kỳ trên xe ngựa.

Trước cổng thành đã có một đoàn người ăn mặc như quan viên đứng chờ sẵn. Đằng sau là hai trăm giáp sĩ đứng canh gác nghiêm cẩn, nhìn thoáng qua cũng biết là một đội tinh binh. Một vị lão tướng thân giáp trầm trọng bước lên trước đoàn xe quỳ một chân xuống nói.

- Thần, Vũ Trọng Lâu bái kiến Trưởng công chúa.

- Bái kiến Trưởng công chúa.

Sau đó quan lại và binh lính phía sau đều quỳ xuống bái, Vương Thiên không khỏi cảm thấy khung cảnh thật đồ sộ, thảo nào người người đều thích làm quan to như vậy. Tinh Vũ chui ra khỏi xe ngựa vội đỡ Vũ Trọng Lâu nói.

- Hoàng thúc, người ta trưởng bối của ta. Ngài quỳ như thế là ta mang tội bất hiếu.

Vũ Trọng Lâu nghiêm mặt nói.

- Công chúa nói sai rồi, ta tuy là hoàng thúc nhưng lễ nghĩa sâm nghiêm không thể làm trái.
Tinh Vũ đột nhiên xụ mặt nói.

- Hoàng thúc, người mà như thế nữa ta sẽ không đến thăm người, không đem rượu ngon từ đế đô cho người nữa rồi.

- A, có rượu ngon, cháu gái ngoan, ta gọi thể được chưa nào, rượu ngon ở đâu mau lấy cho ta.

Tinh Vũ khẽ cười đưa mắt sáng tiểu Yến, cô bé vội chui vào xe ngựa lấy ra một bình gốm phủ vải đỏ đưa cho Tinh Vũ. Chẳng qua Tinh Vũ chưa kịp tiếp nhận thì Vũ Trọng Lâu đã cướp lấy bình rượu trên tay tiểu Yến mở ra bao vải uống lấy uống để. Chỉ trong chớp mắt bình rượu liền vơi đi một nửa, lúc này Vũ Trong Lâu mới lau mép nói.

- Quả nhiên rượu của đế đô vẫn ngon hơn rượu ở vương đô nhiều lắm. Đến, chúng ta vào thành.

Tinh Vũ và tiểu Yến lại chui vào trong xe ngựa, đoàn người chậm rãi vào thành, lúc này Vũ Trọng lâu đi ngang qua vỗ vai Trịnh Ân nói.

- Trịnh tiểu tử, đã lâu không gặp, không ngờ võ công lại có tiếng bộ như thế, tối đến phủ của ta uống rượu. Lần này không được trốn.

Trịnh Ân cười khổ nói.

- Tướng quân có lệnh thuộc hạ không dám không nghe. Chỉ là trên đường bọn ta chịu thích khách phục kích, vẫn có huynh đệ thương vong, hiện tại vẫn phải chữa trị cho thương binh sau đó mai táng cho người chết cho thỏa đáng trước.
Nghe đến đoàn người bị tập kích Vũ Trọng Lâu hơi sầm mặt lại, một luồng uy áp tỏa ra áp chế đến mức Vương Thiên không thở được. Lát sau Vũ Trọng Lâu mới hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh nói.

- Họ đều là những anh hùng của quốc gia, chăm sóc họ thật tốt.

Nói rồi liền đi về phía sau đoàn xe, nói không chừng là đi tìm vị lão thích khách trò chuyện đi. Trịnh Ân thở dài một hơi xem như thoát được kiếp nạn. Lần nào gặp Vũ Trọng Lâu bị bắt lại uống rượu xem chừng sáng mai hắn cũng đừng dậy nổi.
Nhìn vẻ mặt vẫn đang trắng bệch của Vương Thiên Trịnh Ân nói.

- Đó là cửu hoàng đệ của vương thượng, cũng là hoàng thúc duy nhất của công chúa, ngài ấy là vị tướng lĩnh duy nhất của vương quốc có thực lực bát tinh hóa cảnh, không sớm thì muộn cũng có thể đến cửu tinh thôi. Bởi vì độc thân nên ngài ấy thương yêu công chúa vô cùng, cũng được vương thượng tín nhiệm mà trao chức Phủ Úy thành Đại Đồng nắm giữ trọng binh.

Trong hệ thống quan chính của Tinh Nguyên vương quốc tại một toàn thành đứng đầu hành chính là Phủ chính, đứng đầu quân đội là Phủ Úy, quân chính chia lìa có thể nói hai chức quan đều đồng phẩm. THế nhưng Đại Đồng là một toàn thành đặc biệt. Ở những nơi khác trừ những cứ điểm biên cảnh quân đội nhiều nhất cũng chỉ là năm trăm cho đến một ngàn người, thành Đại Đồng thì đến năm vạn, Phủ Úy quyền lực to lớn hầu như là chủ nhân của tòa thành này, vì vậy Quốc Vương mới để người thân tín đóng giữ tại đây.

Đoàn người ngựa vào thành, hai bên binh lính đã dọn đường sẵn, dân chúng đứng bên lề tò mò nhìn đoàn người ngựa đi vào, ai cũng tò mò vị trưởng công chúa của vương quốc như thế nào. Vương Thiên cũng tò mò ngó xe tòa thành tại dị giới này, mấy ngày qua bọn hắn nhiều lắm chỉ dừng ở tiểu trấn, Đại Đồng là tòa thành đầu tiên hắn được vào nên không khỏi tò mò.

Tinh Nguyên vương quốc dân chúng thuần một sắc tóc đen mắt đen, trang phục cho đến kiến trúc đều mang hình dáng của phương Đông làm cho Vương Thiên không khỏi có cảm giác thân thiết. Thỉnh thoảng trong đám người Vương Thiên lại thấy một chút nhân sĩ mang trường kiếm, đạo mạo có vẻ rất lợi hại có lẽ là người trong võ lâm đi. Nghĩ đến đây hắn không khỏi tưởng tượng đến mình lạc vào một thế giới kiếm hiệp, một người một kiếm tung hoành thiên hạ đi.

Thế nhưng trong khi YY Vương Thiên không hề cảm giác được có hai ánh mắt sâu độc đã hướng đến hắn từ khi hắn mới vào thành.