Chương 6: Thẻ bài tinh nhuệ nỏ thủ

Thánh Bài Triệu Hoán

Chương 6: Thẻ bài tinh nhuệ nỏ thủ

"Triệu hoán."

Trong lòng Vương Thiên âm thầm mặc niệm, lá bài trên tay hắn bắt đầu tan ra thành từng sợi tơ vàng dung hợp vào cơ thể hắn, cả người Vương Thiên phát ra ánh sáng màu tím chói lóa. Ánh sáng vừa dứt thì Vương Thiên cũng biến hình hoàn tất. Trên đầu là một mũ sắt có đính chùm đuôi ngựa, một bộ giáp da bảo vệ từ ngực đến hông, bên dưới là quần quần đùi hơi bó đến trên đầu gối, bắp tay và bắp chân đều có một ống đồng bảo vệ, bên hông còn có một móc khóa để kéo lẫy nỏ. Trên tay Vương Thiên bây giờ là một thanh thập tự nỏ dài hơn năm mươi centimet, cánh cung được bọc bên ngoài một tầng kim loại óng ánh. Ngoài ra Vương Thiên còn được tặng kèm một túi đựng mười hai tên nỏ. Mũi tên của cung tên và mũi tên của nỏ độ dài khác nhau, độ mềm dẻo cũng khác nhau. Mũi tên của nỏ ngắn, chắc và nặng hơn nên nỏ bắn chính xác, xuyên giáp tốt nhưng tầm bắn lại ngắn hơn cung.

Thẻ bài tinh nhuệ nỏ thủ: Loại bài (chức nghiệp), triệu hoán kỹ năng (Cao cấp xạ kích, mắt ưng), triệu hoán trang bị (nỏ thủ sáo trang, thập tự nỏ, tên xuyên giáp).
Cao cấp xạ kích: Kỹ năng của một xạ thủ (chủ động), tuy không bằng tinh chuẩn xạ kích nhưng có thể đảm bảo mục tiêu đứng yên trong trăm mét bách phát bách trúng. Hai trăm mét đảm bảo trúng mục tiêu. Ba trăm mét tỷ lệ trúng giảm bốn mươi phần trăm.

Mắt ưng: Kỹ năng xạ thủ (bị động), cho phép xạ thủ có tầm mắt rộng hơn người thường 15%, quan sát xa hơn 50%, độ nhạy cảm tăng 100%.

Nỏ thủ sáo trang: Mũ sắt, giáp da, áo chẽn, giáp tay (chân) bằng kim loại.

Thập tự nỏ: Vũ khí của nỏ thủ, tầm bắn tối đa ba trăm mét (tên thường), hai trăm mét (tên xuyên giáp).

Tên xuyên giáp: Mũi tên đặc chế cho thập tự nỏ. Thân làm bằng gỗ thông, đầu mũi tên được rèn đặc biệt có thể phá giáp sắt.

Ngay lập tức một động dữ liệu tràn vào trong đầu Vương Thiên. Lúc này hắn mới biết sở dĩ lúc hóa thân thành đặc công kỹ năng "tinh chuẩn xạ kích" cũng không phải dễ dùng như thế. Nhưng do cự li gần và động năng của viên đạn lớn nên bù lại kinh nghiệm ít của hắn. "Cao cấp xạ kích" truyền cho hắn những ký ức như một lão binh thực thụ đã diễn luyện qua bắn nỏ hàng ngàn lần, thế nhưng cảm giác là một chuyện, phản xạ của thân thể là một chuyện khác, nên bên dưới kỹ năng chủ động đều có một cột thuần thục, khi hoàn toàn nắm giữ, độ thuần thục tăng đến một trăm phần trăm.

Vương Thiên cầm thập tự nỏ yêu thích không rời tay, phải biết rằng trong thời đại vũ khí lạnh nỏ chính là một lợi khí chiến lược bị triều đình quản chế, đòi hỏi công tượng phải có tay nghề tốt mới có thể làm ra một chiếc cường nỏ. Hắn lại cầm lấy một mũi tên xem xét. Mũi tên chỉ dài tầm bốn tấc, thân tên màu vàng sậm được sơn bóng bẩy, đầu mũi tên không có các lưỡi mà chỉ là một mũi nhọn hình trụ, đuôi mũi tên được đính bốn cọng lông chim lam sắc, trông cả mũi tên như là một món đồ mỹ nghệ hơn là một lợi khí.

- Tên xuyên giáp chỉ có mười hai cây. Xem ra bình thường dùng phải tiết kiệm một chút, phải kiếm một chút mũi tên thông thường để luyện tập.

Phải biết rằng giá của một mũi tên xuyên giáp gấp mười lần tên thường. Chủ yếu là do chất liệu làm thân tên và công nghệ rèn đầu mũi tên. Để mũi tên có thể phá giáp, đầu mũi tên thường được làm từ thép cứng được tôi luyện nhiều lần nên giá thành cũng phải tăng lên.

Ngày hôm sau đoàn người tiếp tục lên đường. Trang phục kỳ lạ của Vương Thiên làm mọi người ngạc nhiên. Áo giáp gia phối với quần đùi. Tuy lạ một chút nhưng kiểu dáng này phối với gương mặt non nớt của hắn làm cho người ta cảm thấy Vương Thiên là một thiếu niên nhanh nhẹn, hoạt bát.

Bọn kỵ sĩ ngày hôm qua cũng biết Vương Thiên có thiên phú triệu hoán sư, hơn nữa ngày hôm qua hỏa khí phát uy giúp Vương Thiên lấy được của đám kỵ sĩ lòng tôn kính. Phải biết rằng thể diện của ma pháp sư tại thời đại này rất đáng tiền. Ngày hôm qua Vương Thiên đòi từ Trịnh Ân đến toàn bộ số mũi tên thu được của đám thích khách tổng cộng ba mươi hai mũi tên. Đây chỉ là loại tên thường nhẹ làm từ gỗ Thông Bá Hương.

Đối với việc Vương Thiên đột nhiên xin tên nỏ Trịnh Ân cũng không hề ngạc nhiên. Ma pháp sư trên đại lục cũng không phải thân thể củi mục như trong các tiểu thuyết, ngược lại thân thể họ khá rắn chắc, nó không thể hiện qua cơ bắp bên ngoài mà nội hàm bên trong. Bởi vì thân thể ma pháp sư được nguyên tố tôi luyện nên so với chiến sĩ họ càng thêm khỏe mạnh. Có không ít ma pháp sư ngoài mộc trượng còn trang bị cho mình một thanh trường kiếm. Những người đó thường có vũ kỹ nhất định, chỉ là bỏ nhiều thời gian cho ma pháp nên vũ kỹ họ không bằng những chiến sĩ mà thôi. Thế nhưng đối với những binh sĩ bình thường thì rất dư sức.

Bởi vì thân phận đổi mới, Tinh Vũ và Trịnh Ân mời hắn vào trong xe ngựa ngồi. Thế nhưng mới có được năng lực Vương Thiên chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống mới. Tuy trong xe ngựa có mỹ nữ nhưng không gian phong bế, hắn càng muốn ngắm nhìn thế giới này hơn. Tâm tình tốt, Vương Thiên tự nhiên cũng cảm thấy cảnh sắc xung quanh thật tuyệt vời.

Đi đến trưa đoàn người dừng chân lại nghỉ ngơi, lúc này Vương Thiên xung phong đi săn cùng hai kỵ sĩ khác. Mỗi người đều cầm theo một bộ nỏ. Trải qua lần thích khách tập kíc, Trịnh Ân nhận ra đội hộ vệ thiếu khuyết vũ khí tấn công từ xa nên thu lấy cả mười bộ nỏ trang bị cho kỵ sĩ. Thế nhưng bởi vì có Vương Thiên nên mỗi kỵ sĩ chỉ được trang bị hai mũi tên, còn lại hơn ba mươi mũi tên đều giao cho Vương Thiên cả rồi.

Nhờ có kỹ năng "mắt ưng" Vương Thiên nhanh chóng phát hiện ra một con nai xuất hiện cách hắn chưa đầy năm mươi mét. Như một phản xạ tự nhiên Vương Thiên hướng về phía con mồi phát xạ. Mũi tên gào thét tiếng gió bắn trúng con mồi, thế nhưng không trúng chỗ hiểm mà chỉ trúng chân, con nai nhanh chóng lê chân sau bị trúng tên bỏ chạy. Vương Thiên không bối rồi, thuần thục lắp tên, hắn dùng chân phải đạp lấy vòng khoen đầu nỏ, cái móc bên hông kéo dây cung về phía sau móc vào lẫy nỏ. Một nỏ thủ bình thường cần thời gian sáu hơi thở để lắp tên, thế nhưng Vương Thiên chỉ cần hai hơi thở đã hoàn tất. Lúc này con mồi cũng đã cách xa hắn hơn sáu mươi mét. Lần này Vương Thiên điều chỉnh hơi thở ngắm về con mồi phía xa rồi bóp cò.

"Phặt".

Lẫy nỏ buông ra, mũi tên phóng đi chuẩn xác đâm vào cổ của con nai đánh nó ngã xuống, thân thể nó giật giật vài cái liền nằm yên bất động.

- Vương Thiên các hạ bắn tên thật tài giỏi.

Hai kỵ sĩ nhanh chóng nịnh nọt Vương Thiên. Bởi vì thân phận thay đổi mà Vương Thiên được gọi hai tiếng "các hạ" để tỏ lòng tôn kính. Vương Thiên hơi đắc ý nói vài câu khiêm tốn liền nhìn vào kỹ năng "cao cấp xạ kích" độ thuần thục đã lên một phần trăm.

"Nếu cứ như thế này thì chẳng mấy chốc sẽ hoàn toàn năm giữ được kỹ năng này." Vương Thiên âm thầm nghĩ.

Thánh bài: "Độ thuần thục của cao cấp xạ kích tăng lên phụ thuộc vào khoảng cách và độ chuẩn xác của mũi tên được bắn ra. Khoảng cách càng xa, độ chuẩn xác càng cao thì độ thuần thục tăng lên càng nhanh."

Mang chiến lợi phẩm trở về, các kỵ sĩ nhanh chóng cắt thịt để nấu ăn, Vương Thiên cũng hào phóng vô cùng lấy ra thẻ bài triệu hoán đủ loại gia vị càng làm cho thức ăn trở nên đậm đà hơn, hương thơm thịt nướng cuống hút làm cho bụng của hai thiếu nữ không ngừng.

- Đồ ngốc, ngươi tìm đâu ra những gia vị thế này?

Tiểu Yến cắn một miếng thịt hưởng thụ hương vị từ nó không nhịn được nói. Vương Thiên cười cười.

- Những thứ này chính là triệu hoán mà ra, thực lực ta còn yếu nên chưa thể triệu
hoán những thứ cường đại hơn.

- A. Chẳng lẽ ngươi lại chuyển chức thành đầu bếp sao?

Tiểu Yến vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn nói. Nhìn hai người đấu khẩu Tinh Vũ bật cười chợt nghĩ về một thân ảnh khôi ngô trong trí nhớ.

"Nếu ta nấu ăn cho hắn ngon như thế hắn sẽ rất cao hứng đi."

- Tỷ tỷ, đến, ngươi ăn một miếng xem tay nghề của tiểu đệ ta như thế nào?
Vương Thiên cắt ra một miếng thịt muốn đút cho Tinh Vũ. Nàng cũng bật cười mở ra cái miệng nhỏ nhắn ăn lấy mỹ vị Vương Thiên đưa đến. Nhìn Tinh Vũ như thế trong lòng Vương Thiên cũng cảm thấy xao xuyến. Nàng cười đẹp như một vị thiên sứ vậy.