Chương 13: Vào sòng bạc

Thánh Bài Triệu Hoán

Chương 13: Vào sòng bạc

Tuy nghĩ như vậy nhưng Vương Thiên vẫn không vội nói cho Tinh Vũ. Dù sao Tinh Vũ cũng không như hắn có Thánh bài hỗ trợ, dù là công pháp phức tạp đến đâu nhưng chỉ cần xuất phát từ hệ thống Vương Thiên đều có thể lĩnh ngộ dễ dàng. Còn nếu Vương Thiên muốn truyền công cho Tinh Vũ hắn buộc phải có sự lĩnh ngộ nhất định về võ học, về công pháp truyền thụ, nếu không rất dễ khiến Tinh Vũ lầm đường lạc lối. Đối với hiện tại hắn chỉ mới sơ học Tọa Vong kinh tầng thứ nhất, vẫn còn chưa đủ khả năng để truyền thụ cho người khác.

- Vương Thiên, thấy tỷ tỷ luyện kiếm thế nào?

Tinh Vũ trên đầu lấm tấm mồ hôi, sắc mặt hồng thuận càng khiến cho nàng trở nên xinh đẹp, đôi mắt biến thành nguyệt nha làm cho người ta chỉ cần nhìn vào cũng cảm thấy trong lòng vui vẻ. Vương Thiên liền khen tặng nói.

- Tỷ tỷ thiên phú cao vô cùng. Tiểu đệ chỉ cần luyện qua một lần tỷ tỷ đã nắm được toàn bộ yếu quyết của kiếm pháp rồi. Chỉ cần tỷ tỷ luyện thêm vài tháng, dưới tinh giả muốn đánh bại tỷ tỷ cũng rất khó khăn.

Vương Thiên cũng không hề nói quá. Việt nữ kiếm pháp tuy không đại chúng nhưng cũng là một môn rất cao minh kiếm pháp, nếu không lúc trước Phạm Lãi đã không bằng mọi cách để binh sĩ học được Việt nữ kiếm pháp dù chỉ là một ít da lông.

Tinh Vũ cũng rất vui vẻ tiếp nhận lời khen của Vương Thiên. Luyện võ đã là giấc mơ của nàng bấy lâu. Thế nhưng bởi vì không thể tu luyện được Tinh lực trong vương cung cũng không có ai dạy cho nàng. Đến bây giờ học Việt nữ kiếm pháp Tinh Vũ cảm thấy kiếm pháp này thích hợp với mình vô cùng. Tuy không mạnh nhưng lại rất linh xảo.

Luyện xong kiếm cả bốn người liền đi ăn sáng, sau đó đi bái kiến một chút Vũ Trọng Lâu. Dù sao cũng là người đứng đầu một tòa đại thành Vũ Trọng Lâu cũng không có quá nhiều thời gian để quan tâm đến bọn hắn, huống chi mọi người còn phải chuẩn bị cho ngày mai xuất phát.

Vương Thiên không biết rằng lúc này bên dưới một căn mật thất trong thành Đại Đồng hội người áo đen lại một lần nữa tụ họp lại. Một người trên thân đẫm máu quỳ dưới sàn nhà, nếu Vương Thiên ở đây thì sẽ nhận ra người quỳ bên dưới chính là Số Một. Người thủ lĩnh áo đen ngồi khuất sau bóng tối nói.

- Số Một, ngươi đã biết tội của mình chưa?

- Thuộc hạ biết tội. Mong đại nhân trách phạt.

- Ngươi hành sự bất tài, làm cả tiểu đội toàn diệt đáng lý ra là tội chết. Thế nhưng niệm tình ngươi phục vụ chủ nhân đã lâu tội chết có thể miễn. Giờ phạt ngươi diện bích bên trong thủy lao nửa năm. Ngươi có phục không?

- Tạ ơn đại nhân không giết.

Tên thủ lĩnh trầm ngâm một lúc liền hỏi.

- Ngươi đã gặp Thập công tử?

Số Một gật đầu liền kể lại đầu đuôi sự việc bên trong đại lao. Nghe xong người áo đen lại hỏi.

- Ngươi xác định Thập công tử đã mất trí nhớ?

- Bẩm đại nhân, ta xác định,

- Được rồi, ngươi đi xuống nhận phạt đi.

- Thuộc hạ cáo lui.

Số một rời đi rồi bên trong mật thất lại chìm vào yên lặng. Một người trong số tám người áo đen nói.

- Hiện tại có lẽ Thập công tử đã được Vương tộc Tinh Nguyên bảo hộ, ta nghĩ nên báo cáo lại việc này cho chủ nhân để ngài ấy quyết định.

Tên thủ lĩnh cũng gật đầu nói.

- Hiện tại mọi việc đã vượt ngoài tầm kiểm soát, ta sẽ lập tức gửi thư cho chủ nhân.

Một lát sau từ một căn đại hộ, một bóng đen phóng ra ngoài bay lên trời cao hướng về phía Tây.

Ngày hôm sau tại Lạc Nhật thành, nơi duy nhất ở đế chế này có thể gọi là Đế đô
– kinh đô của Lạc Dương hoàng triều. Từ phía xa có thể thấy được một lâu đài nguy nga tráng lệ thuần một sắc vàng óng ánh cao vút tầng mây. Một cánh chim ưng từ hướng Đông bay đến chui vào trong một ô cửa sổ, tại đó đã có người chờ nó. Người này rút từ dưới chân chim một ống trúc nhỏ, lại thưởng cho nó một miếng thịt liền mang theo ống trúc chạy đi.

Xuyên qua hai tầng cung điện là một thư phòng lớn, bốn vách tường đều được sơn trắng, bên trên khảm nạm ngọc thạch lấp lánh, sáu ô cửa sổ khổng lồ nhận lấy ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào sáng rực cả thư phòng tựa như cung điện của các vị thần trên đỉnh Olympus. Ngồi ở vị trí cao nhất là một thanh niên mặc Mãng bào màu đỏ, gương mặt thon dài không góc cạnh, môi hồng rang trắng hơi giống với nữ nhân thế nhưng đôi mắt xếch hàm chứa bên trong lại là một sự uy nghiêm, quyết đoán. Tại Lạc Dương hoàng triều, đại đế luôn mặc Long bào mà mặc Mãng bào thì chính là hoàng tử. Lạc Dương hoàng triều đại đế có mười người con, bốn hoàng tử và sáu công chúa. Người thanh niên này chính là một trong bốn hoàng tử đó.

- Khải bẩm điện hạ. Có tin tức từ Tinh Nguyên vương quốc gửi đến.
Người áo đen mang theo ống trúc quỳ dưới đại điện bẩm báo. Thanh niên chẳng buồn liếc mắt, chăm chăm đọc sách nói.

- Mang lên đây.

Nội thị đứng bên cạnh bước xuống nhận lấy ống trúc sau đó trình lên cho hoàng tử. Lúc này hắn mới buông xuống cuốn sách mở ống trúc nhìn mật thư. Thanh niên đọc rất kỹ, đôi khi lại nhíu mày sau đó lại dãn ra. Lát sau hắn buông xuống mật thư nói.

- Truyền lệnh ta những người ở Tinh Nguyên giám sát chặt mục tiêu, tạm thời không được hành động. Chờ lệnh của ta.

- Tuân lệnh.

Người áo đen đi rồi thanh niên lại nhìn ra hướng cửa sổ lẩm bẩm.

- Thập đệ a thập đệ. Tạm thời lại lưu cho ngươi sống vài ngày.
Những việc xảy ra ở Lạc Nhật thành Vương Thiên hoàn toàn không biết. Bởi vì nửa đêm hôm đó qua mười hai giờ Thánh bài trong đầu hắn bỗng vang lên.

"Đã đến cuối tháng, mở ra cơ hội vào sòng bạc".

- Thánh bài, ta nói ngươi cũng đừng phá giấc ngủ của người khác như vậy chứ.
Vương Thiên buồn bực nói. Dù là ai khi đang ngủ ngon lại bị đánh thức như vậy cũng đều rất bực tức đấy. Thánh bài chỉ nhẹ nhàng nói.

"Cơ hội vào sòng bạc một tháng chỉ có một lần. Nếu ngươi không muốn thì thôi vậy, ta sẽ thu lại".

- Không, không. Tất nhiên ta muốn rồi. Tiến vào sòng bạc.

"Xác nhận tiến vào sòng bạc".

Không gian xung quanh hắn bỗng nhiên thay đổi. Vương Thiên thấy mình đang đứng trên vỉa hè của một con phố sầm uất đầy người qua lại, xe hơi chạy đầy đường, người nào cũng ăn mặc sang trọng. Mà trước mặt hắn là một cánh cửa khổng lồ bên trên đính chữ "CASINO", hai bên hai đại hán mặc tây trang màu đen, mang kính đen theo đúng chuẩn Mafia đứng gác. Vương Thiên không hề ngần ngại hướng đến cửa sòng bạc bước đến, thế nhưng bất ngờ hai đại hán liền đưa tay ra ngăn cản.

- Trang phục không đúng quy cách, không được tiến vào.

- Trang phục?

Nghe được hai đại hán nói Vương Thiên mới nhìn lại quần áo mình mặc. Một áo T-shirt in hình Doraemon, bên dưới là một quần Jean xanh rách đủ chỗ, đã thế còn bị ngắn đến năm phân, cuối cùng trên chân hắn là cái gì? Dép tổ ong.

- Ta xxx mẹ người Thánh bài.

"Muốn quần áo cũng phải là do chính mình mua đấy. Bản Thánh bài cũng không phải là hội trưởng hội từ thiện".

Trước mắt Vương Thiên hiện ra một hình chiếu ba chiều, bên trong chứa những mẫu quần áo tây trang của nam. Từ Vest, com-lê cho đến…quần shit cũng có. Đã vậy đến cái quần shit thấp nhất còn phải có giá mười lượng bạc. Đây là đang cắt cổ a. Gian thương. Gian thương.

"Ký chủ mới tiến vào hệ thống miễn phí ban tặng 200 lượng bạc".

Lúc này bên cạnh Vương Thiên lại hiện ra bản thông tin.

Họ tên: Vương Thiên
Danh hiệu: Gà con
Tài sản: 200 lượng bạc.

Chỉ ba dòng đơn giản như thế. Tài sản ở bên ngoài không được tính vào tài sản tại sòng bạc. Cuối cùng Vương Thiên chọn cho mình một bộ quần áo đơn giản nhất. Một áo sơ mi trắng ba mươi lượng, một com-lê thuần đen hai mươi lượng, một quần tây kèm đai lưng năm mươi lượng, một đôi giày da hai mươi lượng, một cà vạt mười lượng, còn quần shit…không cần. Tổng cộng tiêu tốn đến một trăm ba mươi lượng. Tài sản nhanh chóng khô héo chỉ còn bảy mươi lượng.
Vừa kích chọn quần áo trên người hắn liền thay đổi thành một thanh niên lịch sự bảnh bao. Vương Thiên bước đến cửa lớn quả nhiên hai đại hán không hề ngăn cản nữa. Hắn ngông nghênh bước vào bên trong, đến bậc cửa còn quay lại đối với hai đại hán giơ lên ngón giữa.