Chương 11: Hậu thiên nhất trọng

Thánh Bài Triệu Hoán

Chương 11: Hậu thiên nhất trọng

« Tọa vong thu tâm. Chủ tĩnh khứ dục. Tĩnh tắc sinh tuệ. Động tắc thành hôn. Dữ đạo minh nhất. Vạn lự giai di. Li hình khứ trí. Đồng vu đại thông. Thị vị tọa vong.»

Chẳng mấy chốc Vương Thiên lâm vào trạng thái tu luyện. Trong từng kinh mạch từng tia năng lượng li ti bắt đầu tuôn ra chạy qua một vòng chu thiên cuối cùng hội tụ tại đang điền tạo thành một chấm sáng nhỏ. Nếu Vương Thiên hiện tại vẫn còn làm chủ ý thức, mở mắt ra hắn sẽ thấy dưới chân mình đã hiện lên một vòng thái cực – bát quái, linh khí đất trời không tự chủ bị hút vào bát quái sau đó lại vòng qua thái cực dung hợp vào cơ thể Vương Thiên, bắt đầu tẩy kinh phạt thủy cho hắn. Tọa Vong kinh bắt nguồn từ Đạo gia, hướng đến hòa thuận tự nhiên, vô vi, vô ngã. Dựa vào Thánh bài Vương Thiên đã lâm vào một trạng thái mà một cao thủ nào cũng hướng tới: Tọa vong vô ngã.

Tọa vong vô ngã, tâm thần hợp nhất, linh khí tuôn vào bồi bổ cơ thể làm Vương Thiên sướng đến tê người. Bên trong thức hải Vương Thiên thấy mình đang đứng bồng bền ngoài vũ trụ, bên dưới là những thiên hà với hàng ngàn tỷ ngôi sao xoay tròng tạo thành hình chiếc đĩa, như một cái hố sâu hút lấy mọi vật. Thế nhưng dù hắn cố gắng thế nào vẫn không thể nhìn thấy được trung tâm chiếc đĩa đó là thứ gì, tất cả đã bị một làn khói dày đặt bao phủ.

Hô. Vương Thiên chợt mở mắt thoát khỏi trạng thái vô ngã. Hắn nhìn ra phía ngoài thấy trời đã tờ mờ sáng. Hóa ra hắn đã tu luyện được một đêm mà không hề thức tỉnh. Vương Thiên ngửi thấy một mùi hôi từ cơ thể mình tỏa ra. Nhìn xuống thấy quần áo đã dính chặt vào cơ thể, bị một lớp bùn đen bao phủ Vương Thiên cười khổ không thôi. Mới xuyên qua chưa được một tháng hắn đã mất đến ba bộ quần áo. Tất nhiên với một thanh niên thời hiện đại cày tiểu thuyết thay cơm như hắn việc tẩy kinh phạt thủy không hề xa lạ. Thế như lần đầu tiên được trải nghiệm hắn cũng phải gật đầu đồng ý là… Quá thối rồi.

Vào trong phòng tắm tẩy rửa đi lớp bùn đất dơ bẩn trên người mình, Vương Thiên chợt nhận ra cơ thể hắn thay đổi. So với trước Vương Thiên cao lớn hơn một chút, các cơ bắp trở nên thon thả, săn chắc hơn, tuy nhìn không đồ sộ nhưng sức mạnh nội liễm bên trong không phải là trước đó có thể so sánh. Ví như khi trước một quyền của hắn khoảng một trăm cân thì hiện tại ít nhất một quyền của hắn cũng phải đến ba trăm cân, vượt tiêu chuẩn của một võ giả nhất tinh sơ kỳ. Thế nhưng điểm dễ nhận ra nhất chính là da thịt của hắn. Những vết sẹo khi trước hoàn toàn biến mất, da thịt màu cổ đồng giờ trở nên trắng như ngọc đến nữ nhân còn phải ganh tỵ.

- Lần này xem ra trở thành trai bao thật rồi.
Vương Thiên thở dài nói. Kể từ khi đến thế giới này đây là lần thứ hai hắn được tăng cường thể trạng. Lần thứ nhất là lúc dung hợp thẻ bài đặc công, lần này lại là qua lần đầu tu luyện Tọa Vong kinh.

- Triệu hoán.

Mở ra thẻ bài tinh nhuệ nỏ thủ, bộ trang phục nỏ thủ trong chớp mắt được mặc lên người hắn. Xem ra chức năng thay quần áo của thánh bài vẫn rất không tệ.

« Chúc mừng ký chủ đạt đến cảnh giới hậu thiên nhất trọng ».
Thánh bài bỗng nhiên nói. Vương Thiên kinh ngạc nói.

- Hậu thiên nhất trọng? Chẳng lẽ trong Thánh bài còn phân cảnh giới võ công sao?

« Thực ra không phải như thế. Nhưng bởi vì công pháp đầu tiên mà ký chủ triệu hoán ra là võ học thế giới phương Đông. Để tránh trường hợp ký chủ tu luyện lung tung nên hệ thống tự động lựa chọn con đường tốt nhất cho ký chủ. Nên ký chủ từ nay về sau triệu hoán cũng chỉ ra công pháp của thế giới võ hiệp. Trừ khi ký chủ đạt đến cảnh giới lấy võ nhập đạo mới có thể lấy được công pháp khác ».
Vương Thiên lại hỏi.

- Vậy võ hiệu lại bao gồm các cảnh giới nào?

« Cảnh giới võ hiệp của hệ thống bao gồm hậu thiên cửu trọng, tiên thiên cảnh giới, lấy võ nhập đạo, phá toái hư không. Trong đó tiên thiên cảnh giới lại chia làm ba tầng. Khi ký chủ đột phá cảnh giới lấy võ nhập đạo thì đã một chân bước vào tu tiên ».

- Tu tiên? Ngươi nói thế giới này tiên là có thật sao?

« Đến bản Thánh bài còn tồn tại thì ngươi nói thử xem có tiên hay không? »
Thánh bài tỏ vẻ vô cùng khinh bỉ nói. Đã quen với Thánh bài hay nói móc họng như vậy Vương Thiên cũng không đấu võ mồm cùng hắn. Vương Thiên lại hỏi.

- Thánh bài, hiện tại thập tự nỏ đã hỏng mất, vậy thẻ bài cũng xem như mất đi uy lực sao?

« Nói vậy cũng không đúng. Nếu là vật phẩm triệu hoán từ thẻ bài trang bị thì thẻ bài cũng sẽ bị phá hủy. Thế nhưng nếu là vật phẩm từ thẻ bài chức nghiệp thì sẽ mất một thời gian để thẻ bài có thể phục hồi lại trang bị. Ví như thập tự nỏ sẽ phải mất hai ngày để tu sửa. Trang bị càng cao cấp thì thời gian sửa chữa cũng sẽ càng lâu ».

Nhận được câu trả lời Vương Thiên yên tâm một chút. Tuy hiện tại cảnh giới hậu thiên nhất trọng thế nhưng địch nhân của hắn cường đại hơn hắn nhiều lắm. Nhìn hai lần hắn đối mặt sát thủ làm gì có tên nào là người thường. Thấp nhất cũng đều là võ giả nhất tinh. Thập tự nỏ hiện tại với hắn vẫn còn ý nghĩa rất quan trọng.

Vương Thiên mở cửa bước ra ngoài, bầu trời đã sáng rõ hơn rất nhiều, nếu so với Trái Đất thì bây giờ hẳn là gần sáu giờ sáng đi. Nơi Vương Thiên ở là một tiểu viện độc lập, có một cái sân nhỏ phía trước, cách một cái vách tường là nơi ở của Tinh Vũ.

« Triệu hoán »

Vương Thiên thầm mặc niệm, thẻ bài bay ra hóa thành một thanh kiếm mẻ.

« Thẻ bài rỉ sét kiếm mẻ:Trường kiếm dài một thước bị ô xi hóa theo thời gian, cắt qua áo giáp đảm bảo sẽ gãy kiếm nhưng khi chém vào địch nhân đảm bảo hắn không chết cũng sẽ tàn phế vì bị nhiễm trùng vết thương. Quả nhiên là vũ khí cực phẩm, không bôi độc nhưng hàm chứa độc ».
Nghe Thánh bài giới thiệu Vương Thiên chỉ biết nghiến răng. Nếu tên này là người thật ở thời hiện đại sẽ được người ta phong ngay một danh hiệu rất vẻ vang: Đa cấp.

Cầm theo kiếm mẻ rỉ sắt Vương Thiên đứng yên giữa sân điều chỉnh hô hấp. Trường kiếm khẽ vung theo từng chiêu thức kiếm pháp Việt nữ. Bộ pháp uyển chuyển, kiếm chiêu phiêu hốt, xào xạc lá bay theo theo từng bước chân, người múa kiếm tưởng chừng như tiên nữ nhưng lại là một đại nam nhân. Quả nhiên là đau mắt không thể nhìn tiếp được. Thế nhưng lúc này Vương Thiên không hề cảm giác được, hắn chỉ cảm giác Việt nữ kiếm pháp vô cùng thân thiết, từng đường kiếm vô cùng thuần thục như luyện qua cả nghìn lần. Bên trong đang điền, điểm sáng vận chuyển chân khí đi khắp cơ thể, chạy theo phụ trợ từng đường kiếm của hắn càng thêm thanh thoát.

- Vương Thiên tiểu đệ kiếm pháp thật cao cường.

Vương Thiên nghe được tiếng vỗ tay. Thì ra bên cửa viện Trịnh Ân đã chống kiếm đứng đó nãy giờ nhìn hắn luyện kiếm. Thế nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy đôi mắt Trịnh Ân đỏ lên. Không biết là vì đứng gác cả đêm hay vì nhìn Vương Thiên múa kiếm quá đau mắt.

- Trịnh đại ca quá khen rồi. Đại ca mới hơn ba mươi tuổi đã đạt đến võ giả lục tinh mới là thiên tài của vương quốc đây này.

Trịnh Ân chỉ cười cười không cho ý kiến lại nói.

- Vương Thiên tiểu đệ, vừa nãy ta thấy ngươi luyện kiếm nội hàm bên trong dường như có tinh lực. Chẳng lẽ ngươi lại tu luyện tinh lực sao? Bản thân ngươi là triệu hoán sư nên tập trung tu luyện ma pháp mới phải.

Vương Thiên lắc đầu giả vờ buồn bã nói.

- Ta cũng không biết, nhưng bản thân ta triệu hoán lại không giống người thường, chỉ sợ khi vào đến pháp sư đoàn của Vương quốc lại làm công chúa mất mặt.
Trịnh Ân hơi nhíu mày nói.

- Pháp sư là chức nghiệp bắt nguồn từ thời thượng cổ vô cùng thần bí. Triệu hoán sư trong sử sách cũng không có ghi chép gì nhiều. Nếu ông trời đã cho ngươi thiên phú như vậy thì hãy theo đuổi nó. Trên đời này không có ai là phế vật cả. Không có gì phải xấu hổ.

- Cảm ơn Trịnh đại ca, ta đã rõ ràng.

Vương Thiên chắp tay nói. Trịnh Ân cười cười rút kiếm.

- Vừa nãy thấy ngươi luyện kiếm ta cũng có chút ngứa tay, có muốn luyện với ta vài chiêu không?

- Tiểu đệ cầu còn không được.
------
Ngày mai lại tiếp một chương