Chương 2: Bị phục kích

Thánh Bài Triệu Hoán

Chương 2: Bị phục kích

Mấy ngày tiếp theo Vương Thiên thành thành thật thật ở trong xe cùng với hai thiếu nữ. Đoàn người ngày đi, ban đêm lại dừng lại ở trấn nhỏ. Mấy ngày qua hắn cũng biết được cơ bản về thế giới này. Nơi hắn đang ở là Tinh Nguyên vương quốc, một trong tám vương quốc phụ thuộc của Lạc Dương hoàng triều đế quốc mạnh nhất chiếm hơn một nửa lãnh thổ của mảnh đại lục này. Theo truyền thuyết thế giới này vốn từng có một thời đại văn minh ma pháp thế nhưng không biết vì lý do gì các nguyên tố ma pháp trong thiên địa bỗng nhiên ít đi làm ma pháp sư dần dần suy thoái, cả thế giới bước vào thời kỳ mạc pháp. Thế nhưng không phải trên thế giới này không còn ma pháp sư, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện những người có thể cóp nhặt được nguyên tố trong thiên địa mà trở thành ma pháp sư, địa vị cao quý vô cùng, thế nhưng số người này vô cùng ít ỏi.

Qua mấy ngày đoàn người đã đi vào vùng cảnh nội của vương quốc, tuyết đã không còn, nhiệt độ cũng chỉ ở mức se lạnh, thỉnh thoảng mặt trời lại lấp ló sau những đám mây chiếu xuống mặt đất những tia nắng quý giá của mùa đông. Bởi vì đã không còn lạnh nên Vương Thiên bị đuổi ra ngoài ngồi ở vị trí đánh xe ngựa cùng với một binh sĩ khác. Hắn thề là hắn không hề muốn ra khỏi xe ngựa ấm áp lại có mỹ nữ kề bên, thế nhưng nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Trịnh Ân Vương Thiên đành phải chui ra ngoài ngoan ngoãn ở vị trí đánh xe.
Bây giờ Vương Thiên mặc hai lớp áo để chống lại thời tiết se lạnh, Bởi vì áo là của những binh sĩ to cao nên nhìn khá dài và rộng, Vương Thiên liền quyết đoán cắt ngắn hai vạc áo đến ngang đùi lộ ra ống quần, những nơi rộng rãi như eo, ống tay thì dùng vải buộc lại cũng ra dáng một võ sĩ, thế nhưng bởi vì tay nghề không ra gì nên vạt áo bị cắt thành những đường xiêu vẹo không giống ai.

Đội xe dừng lại bên một con suối nhỏ để nghỉ ngơi, dù sao đã đi qua vùng băng tuyết, mọi người không cần phải quá vội vã. Các kỵ sĩ nhanh chóng làm nhiệm vụ của mình, có bốn người đi nấu cơm, những người khác thì chia nhau cảnh giới xung quanh. Vũ Tình cùng Tiểu Yến cũng tranh thủ xuống xe hít thở không khí, dù sao ở bên trong xe ngựa cũng rất gò bó.

Vương Thiên không làm gì cả, tuy lúc trước cũng có đi hành quân dã ngoại nhưng hắn nhận ra kinh nghiệm của hắn so với những kỵ sĩ này còn kém xa lắm. Đơn giản như việc lấy lửa kiếp trước hắn cần bật lửa, thế nhưng những kỵ sĩ này chỉ cần dùng hai thanh kiếm chém vào nhau làm phát ra tia lửa là đã xong việc. Đừng nghĩ việc đó là dễ dàng, Vương Thiên đã từng thử vô số lần, thế nhưng kết quả lại làm hắn thất vọng vô cùng, một tia lửa cũng không hề bắn ra.

Vương Thiên nhìn lại thân thể mình hiện tại, bộ thân thể này cũng chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, thân cao một mét bảy, tuy nói thân thể tố chất không đến nỗi nào thế nhưng so với những kỵ sĩ kia thì vẫn còn kém xa lắm. Vương Thiên âm thầm thở dài, người ta xuyên việt được bàn tay vàng, công năng đặc dị đủ loại, vì sao ta chỉ có một bộ thân thể đang thương, quý giá nhất cũng chỉ là một con dấu nhỏ bằng ngọc này đây?

Vương Thiên sờ tay vào ngực móc ra một con dấu to chừng hai ngón tay cái bằng thanh ngọc quý giá, trên đầu con dấu tạc một đầu sư tử uy vũ, bên dưới lại khắc lạc ấn văn tự hắn không rõ ràng lắm. Con dấu này chính là đầu mối duy nhất để hắn tìm lại thân thế của kiếp này, thế nhưng Vương Thiên không hề nói cho bất kỳ ai. Bởi vì hắn nhìn ra được những mảnh thủy tinh trong giấc mơ kia chính là ký ức của chủ cũ thân thể, Vương Thiên nhớ được trong đó có những tàn phiến máu và lửa, nếu người khác biết thân phận của hắn không chừng hắn sẽ gặp họa sát thân, không bằng cứ khiêm tốn lại tốt.

- Này đồ ngốc, tiểu thư gọi ngươi đến ăn cơm.

Tiểu Yến đến cạnh hắn hai tay chống hông trợn mắt nói. Vương Thiên vội cất con dấu vào trong ngực cười nói.

- Ta biết rồi, ta đến ngay đây.

Tiểu Yên gật đầu bực bội trở về, miệng còn làu bàu nói.

- Không hiểu vì sao tiểu thư lại đối xử với hắn tốt vậy.

Vương Thiên cười cười, đối với Vũ Tình hắn vô cùng có hảo cảm, người lớn lên đẹp như vậy, tính cách lại vô cùng ôn nhu thiện lương, tuy là tiểu thư nhưng lại không có chút gì tiểu thư tính khí, đều luôn hòa đồng với các kỵ sĩ hộ vệ. Vương Thiên thậm chí còn có thể nhìn thấy được trong ánh mắt của từng kỵ sĩ đối với Vũ Tình đều là cuồng nhiệt tôn kính, dù là đội trưởng Trịnh Ân cũng như vậy.

- Vương Thiên, ăn đi.

Vũ Tình hướng Vương Thiên đưa một bát cháo còn bốc khói mùi hương lúa mạch thơm ngát. Tiết trời se lạnh thế này một bát cháo nóng vào bụng không có điều gì tuyệt vời hơn. Vương Thiên nhận lấy bát cháo từ Vũ Tình nói.

- Cảm ơn tỷ tỷ!

Vũ Tình năm nay mười chín tuổi, lớn hơn hắn tầm một hai tuổi, thân cao còn hơn hắn một chút nên nhất mực thu hắn làm đệ đệ rồi. Vương Thiên thầm nghĩ Vũ Tình cũng như thiên sứ vậy, ôn nhu thiện lương, dù biết thân phận hắn không rõ ràng nhưng vẫn một mực mang hắn theo. Có lẽ bởi vì hắn mất trí nhớ đi.

- Vương Thiên, ngươi có nhớ được chút gì về quá khứ chưa?
Được một lúc Vũ Tình lại hỏi, mấy ngày qua mỗi ngày nàng lại hỏi hắn như thế. Vương Thiên lắc đầu nói.

- Ta vẫn chưa thể nhớ rõ được. Thế nhưng tỷ tỷ, ngài biết nơi nào hiện tại đang xảy ra chiến hỏa sao?

Vương Thiên không chú ý đến khi hắn nói câu đó Trịnh Ân đôi mắt hơi liếc lên một chút, sau đó lại tập trung vào bát cháo của mình rồi. Vũ Tình suy nghĩ một chút nói.

- Thực ra ở Lạc Dương hoàng triều với man tộc thì lúc nào cũng chiến tranh. Không những thế giữa tám đại vương quốc cũng thường xuyên có ma sát, ở giữa hằng hà sa số các công quốc cũng thường xuyên xảy ra va chạm, thế nhưng đều không có bộc phát chiến tranh. Đáng chú ý là tầm một tháng trước không biết vì lý do gì ở đế đô hình như xảy ra bạo loạn. Cha ta cũng sợ ta bị chiến hỏa lan đến mà gọi ta từ học viện trở về. Những điều đó giúp ngươi nhớ lại cái gì sao?

- Ồ, không có, chỉ là đêm qua ta nằm mơ thấy có chiến hỏa, ta nghĩ cũng có thể liên quan đến thân thế của ta.

Vương Thiên lắc đầu trả lời. Bỗng nhiên Trịnh Ân nói.

- Hiện tại đang là mùa đông, các công quốc, vương quốc cũng đều đình chiến. Nơi có phát sinh bạo loạn duy nhất ngược lại là đế đô. Dựa vào ngươi suy đoán ta nghĩ hẳn ngươi là từ đế đô chạy nạn đến.

- Trịnh Ân đội trưởng nói có lý.

Vũ Tình gật đầu đồng ý, tiếp theo lại vui vẻ hướng Vương Thiên nói.

- Chờ bạo loạn ở đế đô chấm dứt ta lại dẫn ngươi đến đế đô xem ngươi có nhớ lại được gì không.

- Vậy cảm ơn tỷ tỷ.

Sau khi nghỉ ngơi xong đoàn người liền tiếp tục lên đường, chưa đến chiều tối bọn họ đã đến được một thôn trang nhỏ. Trịnh Ân nói.

- Khoảng cách từ đây tới thị trấn còn một khoảng xa, nếu muốn đến thị trấn không chừng còn phải đến đêm khuya, không bằng chúng ta vào thôn trang này nghỉ ngơi một đêm.

Vũ Tình gật đầu nói.

- Mọi chuyện cứ theo lời Trịnh Ân đội trưởng làm là được.

Đoàn người tiến đến thôn trang liền gây ra sự chú ý, một lát sau một ông lão chống gậy cùng một vài thôn dân bước ra nói.

- Lão là trưởng thôn nơi đây không biết các vị đại nhân đến tiểu thôn có việc gì?

Trịnh Ân cưỡi ngựa tiến lên nói gì đó sau đó lại đưa cho lão nhân một cuộn giấy, nhìn nội dung trên cuộn giấy lão nhân sắc mặt bỗng biến không được tự nhiên cho lắm, lát sau hắn mới trấn tĩnh lại nói.

- Vậy mời các vị đại nhân vào tiểu thôn nghỉ ngơi.

Đoàn người theo con đường nhỏ của thôn. Vương Thiên hứng thú đánh giá thôn trang này, đây là một tiểu thôn không lớn lắm, chỉ tầm ba mươi nóc nhà mà thôi, toàn thôn là một cảnh thanh bình, khói bếp bay lơ lửng, thế nhưng sao hắn lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

- Ồ, ở đây còn có người bán kẹo đường.

Tiểu Yên xuống xe đi bên cạnh Vũ Tình hưng phấn hưng phấn nói, bên đường một vị trung niên đại thúc đang xiên những viên kẹo vào que xếp lên sạp. Vương Thiên suy nghĩ điều gì đó đột nhiên tỉnh ngộ. Đúng, nơi đây thiếu chính là sinh khí, một thôn trang thế này làm sao lại không có trẻ con. Nghĩ đến đây hắn tự giác hô lên.

- Mọi người dừng lại.

Tất cả kỵ sĩ nghe đến hắn hô theo bản năng giật mình một cái trường thương hướng về xung quanh đề phòng. Lão thôn trưởng trong đôi mắt lóe lên tia kỳ dị từ trong mộc trượng rút ra một thanh tiểu kiếm đâm về phía Trịnh Ân. Thân kinh bách chiến Trịnh Ân cũng ngay lập tức phản ứng lăn người xuống ngựa tránh thoát một kiếp. Mười ba kỵ sĩ khác nhanh chóng bao bọc lấy Vũ Tình, tiểu Yến và Vương Thiên vào giữa. Thôn dân hiền lành bỗng chốc biến thành sát thủ máu lạnh rút ra trường đao lao về phía hộ vệ, thế nhưng những kỵ sĩ này cũng là một dạng tinh nhuệ, mười ba người khép thành một vòng tròn cẩn thận bao bọc lấy ba người bên trong, trường thương hướng ra ngoài đâm chết bất luận tên sát thủ nào tiến lại gần. Thế nhưng lúc này Trịnh Ân bên kia đối chiến với lão đầu thôn trưởng bỗng hô lên.

- Cẩn thận cường nỏ.