Chương 1: Thiếu gia nhà giàu sinh hoạt hằng ngày.

Tàn Phá Hồng Kông 1980

Chương 1: Thiếu gia nhà giàu sinh hoạt hằng ngày.

1980, tháng 8, hồng kông, vịnh thuỷ loan khu biệt thự...

- Hộc hộc... Hộc hộc...

- Ư.... Ah ah ah ah...

Trên một chiếc giường lớn trong phòng ngủ lúc này chính đang trình diễn một màn nam nữ đánh nhau thật kịch liệt. Chỉ thấy hai cơ thể trắng bóng không ngừng liều chết phân phân hợp hợp, hợp hợp phân phân. Nam trên nữ dưới cơ bản tư thế. Trong đó nam giới khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn ước chừng 17, 18 tuổi. Nữ giới khuôn mặt xinh đẹp, da dẻ trong trắng lộ hồng lúc này lấm tấm lấy mồ hôi. Khoé mắt mê ly, mị chảy ra nước thoả mãn. Một đầu tóc đen xoã xuống nền ga giường tôn lên cơ thể trắng nõn nà, trên đột dưới kiều khiến người say mê.

- Bốp!

Tiếng bàn tay vỗ nhẹ lên người. Hai mắt hơi hơi tỉnh táo lại. Kiều nguýt nam giới một cái, cô gái thuần thục hơi làm xoay người. Phần hông từ đó cao cao nhổng lên. Thấy này, nam giới khoé miệng không khỏi nhếch nhếch lên cười tà. Một đôi bàn tay từ phía sau luồn qua, xoa nắn thưởng thức lấy hai ngọn núi cao chót vót phía trước. Thân thể một lần nữa từ phía sau liều chết tiến tới. Cảnh tượng dâm mỹ trong gian phòng cứ như thế kéo dài kéo dài. Chỉ có âm thanh hai cơ thể va chạm, tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ,... không ngừng vang lên tạo thành một bản hoà ca bất tận.

Mây mưa vui vẻ xong xuôi, nam giới nằm ngửa người nhìn lên trần nhà trầm mặc dư vị không nói. Một đôi bàn tay theo bản năng vuốt ve tấm lưng phẳng phui trơn mềm của cô gái bên cạnh. Đối phương lúc này cũng gối đầu lên khuỷ tay của hắn. Ngón tay trỏ không an phận vẽ vòng tròn không ngừng lên ngực của bạn tình. Một bức khung cảnh tiêu hồn tất cả đều không nói ở trong.

Thời gian trôi qua một hồi lâu, cô gái đang nằm bỗng nhỏ giọng lên tiếng nói chuyện.

- Tấn Hanh...

- Ừ?

Bị gọi tên là Tấn Hanh chàng thanh niên hơi có chút mất tập trung nhỏ giọng đáp lại, ánh mắt vẫn như cũ có chút phiêu hốt không chừng. Nữ giới tuy rằng bản thân không quá hài lòng với thái độ của chàng trai, có điều hơi chần chờ trong giây lát liền như cũ uyển chuyển nhu mềm nói tiếp chuyện.

- Hán Vĩ, hắn giống như có chút phát hiện... chuyện của chúng ta.

Trong giọng nói còn mang lấy chút ai oán sắc điệu.

- Nga!... Phải vậy không?

Đáp lại với giọng nghiền ngẫm.

- Mà.... Người ta đang nói chuyện tử tế đó!!!

Giọng làm nũng.

- Ạch.... Nếu không...

- Liền ly hôn đi?

Nam tử hơi có chút trù trừ trả lời.

- Như vậy có được không? Nhân gia... nhân gia sợ người ta sẽ nói ra nói vào.

Nữ giới e thẹn đáp lại, trong hai mắt thế nhưng khấp khởi ý mừng.

- Này thì có cái gì. Cùng lắm thì để ta cho mấy toàn soạn báo đăng chút tin đồn hắn là kẻ bạo lực gia đình, tinh thần phân liệt thất thường vân vân vậy là xong.

Nam giới vẻ mặt chẳng mấy để ý tỏ vẻ.

- Tấn Hanh, ngươi thật tốt!

Nữ giới giọng vui mừng quá đỗi kiều kêu lên.

- Nha! Giờ mới biết ca ca tốt hay sao?

Nam giới nghe vậy chơi tính nổi lên, đáp lại với giọng dâm đãng. Phía dưới vốn đang dính liền hai cơ thể vị trí đồng thời khẽ rục rịch. Ngẩng đầu!

- Muốn chết nga! Đáng ghét!!!

Giọng nữ kiều hừ ngượng ngùng gắt lên. Cơ thể lay động làm phía dưới khẽ nhấp nhấp. Cảm giác tiêu hồn thoáng cái phủ khắp thân mình. Tâm thần loạn chiến.

- Hí....! Đáng chết tiểu yêu tinh! Hãy xem bần đạo kim thương bất đảo như thế nào thu ngươi!!!

Hít sâu một tiếng thoả mãn. Nói và rồi nam giới tức khắc xoay người, xách thương lên ngựa. Giục cưỡi!

- Ah.... Lạc lạc lạc... Đáng ghét!

Thoáng vang tiếng giật mình chấn kinh kinh hô. Tiếng giọng nữ giới cười cười tựa như chuông bạc. Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ, tiếng hờn dỗi yêu kiều... Tất cả một lần nữa tạo thành một bản hoà ca dâm mĩ bất tận... cho tới trời khuya~

"Phi! Một đôi cẩu nam nữ!!!" Tác giả căm ghét (thật ra là ghen ghét) tỏ vẻ.

Thời gian cũng là trong lúc đó tích tắc trôi qua dần.

...

Chiều tối, Hứa gia khu nhà biệt thự...

- Thiếu gia!

- Thiếu gia đã về!

- Thiếu gia!

- ₫[email protected]%Ư^+~\$€₫[email protected]^#%*

Xe hơi Toyota kiểu mới bỏ lại trong gara, nam thanh niên một đường chậm rãi tiến vào trong biệt thự, trên đường đi không ngừng có người hầu trong nhà cất tiếng chào hỏi. Đã dần thói quen đối với cảnh tượng như vậy ở nơi này, nam thanh niên đối với đám người chỉ đơn giản gật gật đầu coi như đáp lại. Cho tới bỗng nhiên...

- Thiếu gia! Thiếu gia!

- May quá, ngài đã trở lại rồi! Lão gia vừa mới suýt chút nữa tức giận muốn cho người khắp cảng đi tìm thiếu gia ngài đấy.

Một giọng nói sốt sắng vang lên. Nam thanh niên ngẩng đầu nhìn sang. Hoá ra là lão quản gia Lâm Vĩ trong nhà đi tới gần.

- Có chuyện gì sao Lâm lão?

Giọng nghi hoặc hỏi.

- Trời đất! Thiếu gia ngài sẽ không là quên mất đi. Mấy hôm trước lão gia không phải đã nói rõ tối hôm nay muốn dẫn thiếu gia ngài đi dự tiệc tối tại bán đảo nhà hàng hay sao? Buổi tiệc hôm nay thế nhưng có không ít hương cảng phú hào đều sẽ dẫn theo con cái có mặt. Thiếu gia ngài thế nhưng đừng có vờ ngớ ngẩn bây giờ đâu.

Lão quản gia Lâm Vĩ bắt gặp đối phương một bộ mê hoặc dáng vẻ quả thật là khóc không ra nước mắt. Cũng còn may vị đại thiếu này hôm nay trời xui đất khiến còn biết sớm về nhà. Nếu không lát nữa thật không biết làm sao để đối mặt với lão gia cơn thịnh nộ nữa. Hiện tại hương cảng tuy rằng đã có điện thoại di động (đại ca đại), có điều chúng nó vừa to vừa nặng, phí sử dụng lại thật quý, mang đi cũng bất tiện. Nói chung số lượng người dùng thật sự rất hạn hẹp. Không giống như hai ba chục năm sau đi đâu cũng có thể dùng điện thoại di động liên lạc, hiện tại giống như nam thanh niên trước mặt mà nói, nếu như không đúng lúc về kịp vậy liền chắc chắn sẽ bỏ qua buổi tiệc tối nay rồi.

- Được rồi mà, Lâm lão! Không phải chỉ là một cái bữa tiệc nhỏ thôi sao. Ta đi còn không phải được.

Nam thanh niên không mấy quan tâm lắc lắc đầu cười cợt. Đối với hoảng hoảng trương trương lão quản gia thái độ không mấy cho là đúng.

- Đúng rồi! Mấy giờ thì bắt đầu đi?

Vốn dĩ định bước thẳng lên lầu, nam thanh niên giống như chợt nhớ tới thứ gì liền cất tiếng hỏi.

- 7h30, thưa thiếu gia!

Lão quản gia theo bản năng cung kính trả lời.

- Được! Vậy tới gần lúc đó thì cho người báo tôi một tiếng.

- Vâng, thiếu gia.

Lão quản gia thở phào trong lòng đáp lời. Tóm lại chỉ cần tiểu thiếu gia không tiếp tục đi ra ngoài mù chuyển vậy mọi chuyện liền dễ làm. Phía bên kia, nam thanh niên nghe vậy cũng hài lòng gật nhẹ đầu xác nhận. Tiếp đó cũng không có quản lão quản gia đang suy nghĩ gì, bước chân thẳng tiến lên gian phòng trên lầu của mình đi nghỉ ngơi đi. Buổi chiều hôm nay cùng nào đó con tiểu yêu tinh chiến đấu quá mức mãnh liệt. Cho tới tận bây giờ lưng eo đều có chút giã rời ra cả á.

"Cứ thế này sợ là không ổn cho lắm. Phải nghĩ cách luyện luyện thêm rèn luyện cơ thể mới được. Nơi này thế nhưng là.... hương cảng những năm 80 ah! Muôn hoa khoe sắc thắm, người đẹp nổi tiếng nhiều như sao trên trời, sao có thể bởi vì thể lực không đủ mà chùn chân bỏ qua nếm thử được! Nếu không chẳng phải là mất mặt chết chúng ta đây nhân sĩ xuyên việt rồi!" Nam thanh niên trong lòng cười cười dâm đãng nghĩ.

- Luôn cảm thấy thiếu gia là lạ ở chỗ nào à nha!

Nhìn theo bóng lưng nam thanh niên bước chậm lên lầu, lão quản gia Lâm Vĩ trong lòng không khỏi có chút nghi thần nghi quỷ. Có điều nghĩ lại thì kể từ lúc nửa năm trước du học trở về thiếu gia tính cách vốn dĩ cũng đã như vậy. Nói tới lúc ban đầu trở về nhà hành động và việc làm còn càng kì quái hơn bây giờ nhiều đâu. Có điều ngay cả lão gia cùng phu nhân cũng không quan tâm vậy hắn liền càng không cần để ý. Hào môn gia đình... nhiều quy củ. Chỉ là một kẻ quản gia như hắn. Cũng không thể giọng khách át giọng chủ không phải sao. Tất cả... liền thuận theo tự nhiên đi.

Lắc lắc đầu, lão quản gia liền không tiếp tục suy nghĩ nhiều, xoay người đi muốn chuẩn bị cho xong bữa tối. Lại nói cũng không biết tiểu thiếu gia trước đó đã dùng bữa tối hay chưa, vừa nãy quên hỏi. Lát nữa còn cần cho người lên hỏi dò một câu mới được.

Tobe continued...

...

Kết thúc chương 1.