Chương 2: Cha con nói chuyện.

Tàn Phá Hồng Kông 1980

Chương 2: Cha con nói chuyện.

Buổi tối, sang trọng xe ô tô không nhanh không chậm rời khỏi khu biệt thự. Ngồi ở hàng ghế sau, một thân đồ vest đen ngay ngắn chỉnh tề Hứa Tấn Hanh có chút buồn chán liếc mắt nhìn cảnh vật không ngừng trôi qua hai bên đường thông qua khung kính cửa sổ. Trong xe ô tô bầu không khí có chút im lặng trầm lắng. Mặc dù không thể nào ưa thích loại không khí này, có điều bởi vì thân phận hiện tại của mình, Hứa Tấn Hanh cũng không có cách nào khác. Nhất là khi ngồi bên cạnh bản thân hắn bây giờ còn có một người đàn ông trung niên, mà dựa theo thân phận của thân thể hiện tại, hắn còn phải gọi bằng một tiếng "cha". Đối phương càng là một vị đứng đầu hào môn người chưởng khống ở hồng kông hương cảng này. Tổng kết một câu... chính là không dễ chọc á!

......

- Nghe nói ngươi hiện tại đang làm một cuốn tạp chí?

Có lẽ bởi vì không khí quá mức tĩnh lặng buồn bực nguyên cớ, có lẽ bởi vì quãng đường từ biệt thự đi tới bán đảo nhà hàng còn dài dài mà xa xăm, người đàn ông trung niên ánh mắt hơi mở, giọng trầm trầm bỗng nhiên cất tiếng nói chuyện. Hứa Tấn Hanh biết, đối phương là đang hỏi mình. Bởi lẽ ở trong xe lúc này ngoại trừ bị ngăn cách ở hàng ghế đầu không thể nào nghe được bọn họ đang nói gì tài xế lái xe, nơi đây chỉ có bọn họ cha con hai người.

- Đúng vậy, cha. Một cuốn tạp chí nhỏ mà thôi.

Hứa Tấn Hanh giọng bình đạm đáp lại. Cũng không cung kính, cũng không thân mật. Nghe qua thật giống như hai người sơ sơ quen biết đang cho nhau trả lời.

- Đối với một cuốn tạp chí mạn hoạ mới mở mà nói. Bảy vạn lượng tiêu thụ một tháng cũng đã không coi là nhỏ.

Người đàn ông trung niên giọng nói hơi mờ mờ ảo ảo cho nhận xét. Thật giống như đang hỏi, lại ngầm giống như đang trả lời. Hứa Tấn Hanh nghe vậy cũng không có nói gì thêm. Tất cả thật giống như chưa hề nghe thấy qua đối phương nói chuyện. Vốn dĩ đang làm gì vậy tiếp tục lại làm cái gì.

Trong xe bầu không khí vì thế một lần nữa lại trở về yên tĩnh.

Một lúc lâu sau...

Giống như là không nghĩ tới con trai của mình lại có như vậy kiên nhẫn năng lực, nam trung niên nhân trong lòng không khỏi âm thầm vui mừng con cái thành tài đồng thời lại có chút buồn bực thời gian trôi qua không tha người, một thế hệ đã muốn vượt qua một thế hệ. Mang theo tâm tình phức tạp này nọ ghé mắt nhìn sang. Kết quả... Hắn thấy được làm cho bản thân suýt chút nữa tức hộc máu một màn.

Chỉ thấy Hứa Tấn Hanh cái lưỡi liếm liếm ngón trỏ bàn tay của mình, tiếp đó nghịch ngợm vẽ mấy cái kì quái mặt cười lên trên cửa kính xe ô tô. Nhìn qua còn thật giống như đang chơi rất vui dáng vẻ. Nào đâu còn có bộ dáng đại thiếu gia đỉnh cấp hào môn gia đình bao giờ.

- Bốp!

- Nghịch tử nhà ngươi!!! Nghiêm chỉnh ngồi đó nói chuyện cho ta!

Nam trung niên nhân tức xạm mặt lại gầm thét lên. Một đôi bàn tay giỡ lên vỗ cái bộp lên đầu người thanh niên trẻ.

- Ai ui!

- Cha, ngươi là thái độ gì???

Hứa Tấn Hanh có chút tức giận đáp lại.

- Ngươi còn cãi!

- Không thấy ta đang nói chuyện với ngươi sao? Còn có biết hay không cái gì gọi là tôn kính trưởng bối?

Nam trung niên nhân trừng mắt nhìn lại, hận hận nói lên.

Hứa Tấn Hanh gặp này vẻ mặt tức thì héo. Giọng điệu rất là không cao hứng trả lời.

- Cha, ngài thật vô lý! Ngài nói chuyện như vậy, ta còn biết nói cái gì bây giờ?

Bởi cái gọi là bạn bè tri kỉ ngàn chén thiếu, tương tính không hợp nửa câu cũng không đi tiểu được cùng một chỗ với nhau. Đối với vị nam trung niên nhân trên danh nghĩa là cha ruột ở bên cạnh mình lúc này, Hứa Tấn Hanh thật tình rất là làm phức tạp. Dù sao bất kể là ai, trước đây nửa năm còn là một ba tốt thanh niên thế kỉ mới, bỗng nhiên một ngày bị ném trở về quá khứ, bị ném tới một quốc gia khác, một gia đình khác, thân phận khác...vv. Tuy không đến nỗi cẩu huyết nhận giặc làm cha, thế nhưng ngươi muốn một người thanh niên hai mươi mấy tuổi, đã có hoàn chỉnh thế giới quan đột nhiên lại phải đơn độc ở một thế giới cực kì xa lạ đồng thời nhận lấy một người xa lạ làm cha. Cái loại cảm giác rối rắm này, nếu không chính thức trải qua sợ rằng ngươi rất khó có thể tưởng tượng lý giải được. Mẹ nó! So với đi gặp mặt nói chuyện với bố vợ còn khiến người ta phiền lòng. Mà đặc biệt sao ngươi còn không thể không nhận, không thể không cố gắng thói quen!

- Ngươi còn có lý đúng không?

Nam trung niên nhân tiếp tục trừng mắt lên nhìn. Lần này Hứa Tấn Hanh là thật không dám tiếp tục nói thêm gì nữa rồi. Hiện tại thế nhưng là những năm 80 của thế kỉ 20. Nơi đây còn là hương cảng hồng kông, mấy năm trước vẫn còn đang thực hành chế độ một chồng nhiều vợ...vv. Nghe là đủ biết trình độ phong kiến tập tục vẫn còn ra sao sâu đậm. Bởi cái gọi là con không đấu được với cha, nhất là ở trong hào môn gia đình của hắn như bây giờ. Nếu không muốn làm cho đối phương tức giận tát cho hắn vài phát khiến cho tối nay khóc ngất ở bồn cầu, tốt nhất là tâm bình khí hoà cố gắng nói chuyện với nhau đi.

Quả nhiên, thấy Hứa Tấn Hanh giống như con gà trống rụng lông, rủ xuống cao ngạo cái đầu, nam trung niên nhân rất là lòng hoài an ủi, tâm tình vừa lòng tiếp tục nói chuyện.

- Nghe mẹ ngươi nói hai tuần trước ngươi nằng nặc đòi lấy đi chìa khoá ngôi biệt thự ở bên vịnh thuỷ loan? Ở nhà không tốt sao? Muốn biệt thự bên đấy để làm gì?

Tự biết không thể quá khắt khe với đứa con út này. Lại nói thằng bé trước kia ở nước ngoài học tập đoán chừng sẽ có chút thói quen không tốt của người nước ngoài vân vân, nam trung niên nhân lòng cũng có chút băn khoăn rất là bâng quơ cất tiếng thay đổi đề tài.

"Đậu má! Đương nhiên là kim ốc tàng kiều chứ còn làm gì. Đã trùng sinh về thời đại này, không biệt thự, không xe hơi, vậy liền còn có mặt mũi đâu mà đi tán gái." Trong lòng tuy rằng nghĩ như thế, thế nhưng Hứa Tấn Hanh cũng không dám nói ra a. Lại nói tuy bản thân hắn nửa năm nay lợi dụng trạch nam kiến thức mày mò ra một cuốn tạp chí truyện tranh kinh doanh còn có thể. Thế nhưng muốn nhờ vào đó mà thoát khỏi tầng lớp công tử con nhà giàu (chỉ có thể ngửa tay xin tiền) trở thành tự cấp tự túc chính mình giàu có tư sản tầng lớp vẫn còn xa lắm đâu. Thời gian lại không chờ người, bí quá hoá liền hắn đương nhiên là nghĩ tới mò mò trong nhà tí chút. Đâu chỉ có là biệt thự, chính là tiền vốn ban đầu để mở tạp chí kinh doanh vân vân hắn đều là năn nỉ từ chỗ thân thể này mẹ ruột đâu. Nói tới cũng kì, đối mặt với vị đỉnh cấp hào phú cha bên cạnh Hứa Tấn Hanh nói chuyện rất là không thói quen, thế nhưng đối mặt với mẹ của thân thể này xin tiền cái gì. Quả thực là da mặt dày không còn chỗ để nói. Hắn cũng ngượng ngùng thật tình kể ra ở đây.

- Hừm? Nghĩ cái gì đâu? Không nghe thấy cha ngươi đang hỏi à?

Nam trung niên nhân giọng bất mãn nói chuyện. Hứa Tấn Hanh nghe vậy không khỏi mang theo tâm tình oán niệm lại bất đắc dĩ, có lệ trả lời.

- Không có gì đâu cha. Trước kia ở bên ngoài ở một mình ở thói quen thế nên mới theo mẹ muốn lấy dùng mà thôi.

Hào phú gia đình thường sở hữu biệt thự không ít huống chi đỉnh cấp hào môn giống như Hứa gia. Trên chục căn để không là không có, dăm ba căn trống không để đó chờ tăng giá trị tài sản vẫn là rất dễ dàng. Chuyển nhượng tên quyền sở hữu cái gì là không thể nào, Hứa Tấn Hanh cũng không dám trực tiếp nói với cha hắn đòi đi làm chuyện này. Có điều lấy lấy chìa khoá để trực tiếp dùng cái gì vẫn là rất đơn giản. Ngoài việc không thể mang biệt thự đi bán hay cho thuê vân vân vẫn là rất dễ dùng.

- Có đúng vậy không? Cha chỉ mong ngươi đừng có vì thế mà làm bậy làm bạ là được. Ngươi hiện tại tuổi cũng đã không nhỏ. Đừng chỉ có biết lo chơi.

Nam trung niên nhân giống như có chút thâm ý đáp lời. Đứa con trai út này mới từ nước ngoài trở về. Chỉ hy vọng hắn tốt nhất đừng có lại giống như đám công tử bột của mấy nhà kia suốt ngày đàn đúm chơi bời, ăn chơi gái gú là được. Hứa gia... cũng không thể truyền đến đời chúng nó liền tan tác đi nha. Đối với hai đứa con trai trước nam trung niên nhân đã hoàn toàn không có chút hi vọng. Duy chỉ có đứa con trai út này, mấy năm trước đuổi đi ra nước ngoài học tập bởi vậy bớt đi phần nào lây nhiễm thói hư tật xấu của đám con cháu phú hào đời thứ hai. Nói thật tình hắn còn rất hy vọng ít năm sau Hứa gia còn có thể giao lại cho đối phương mà không phải là giao lại cho một mớ tài chính quỹ để cả đám bọn chúng ăn không ngồi rồi chờ chết nhận tiền các kiểu. Tiền bạc dù cho có nhiều cuối cùng cũng sẽ mất dần giá trị. Không có do chính bản thân nắm giữ quyền hành tài phú, cái gọi là tài chính quỹ cuối cùng rồi cũng sẽ trở thành trên danh nghĩa mà thôi. Gia tộc nhân tài bởi vì thế mới là điều quan trọng nhất.

Nghĩ đến đây đột nhiên bỗng có chút hứng thú giã rời, mệt mỏi không muốn nói chuyện. Nam trung niên nhân bởi vậy liền trực tiếp nhắm mắt lại dưỡng thần nghi ngơi đi. Dù sao nửa năm qua trở về, đứa con trai út này biểu hiện còn không đến nỗi tệ. Tạp chí kinh doanh tuy rằng nhỏ, thế nhưng lợi nhuận hàng tháng không ít. Để đó lăn lộn bên ngoài mấy năm rồi đưa về tiếp quản tập đoàn cũng không phải là không có khả năng.

Có điều muốn cho Hứa gia ở trong tay nó phát triển vững chắc. Đám hỏi bên ngoại của thằng bé cũng phải suy tính suy tính một chút mới được.

Cứ như vậy nghĩ, nam trung niên nhân tâm tư liền dần dần bay bổng không biết đi đâu. Ngồi ở một bên Hứa Tấn Hanh cũng không biết vị cha già đáng kính ở bên cạnh mình đang suy nghĩ lấy của hắn hôn nhân. Bắt gặp đối phương không còn nói chuyện làm khó cũng liền vui vẻ thanh nhàn tiếp tục công tác ngắm nhìn phong cảnh ven đường của mình.

Thời gian cứ như vậy trôi qua. Bán đảo nhà hàng chẳng mấy liền đã hiện ra ở trước mặt.

.....

Kết thúc chương 2.