Ta Xuyên Không Về Thế Giới Pokemon

Thưởng Trà

Thưởng Trà

Thưởng Trà

- Cũng đã hơn 10 năm không gặp mặt Địa Hoàng, không ngờ phong thái của ngài vẫn như xưa a.

Kiều thành chủ vừa nói, vừa bước từng bước hữu lực đến phía bàn trà dưới gốc cây.

- Cổ trấn không tệ, tuy không hùng vĩ như Bát Đại Thành nhưng lại thắng ở cảnh đẹp và yên tĩnh. Lại ở nơi đây quản lý thư viện, ngày ngày ngồi đọc sách thưởng trà. Địa Hoàng tiền bối, cuộc sống này của ngài luôn khiến người khác ghen tị a. Nhân tiện thì trà của ta đâu?

Ngồi xuống ngắm nhìn 1 thoáng xung quanh, sau đó Kiều thành chủ cầm lấy chén trà đưa về phía Hứa lão ra chiều không kiên nhẫn. Hứa lão nhìn hắn rồi chậc chậc lắc đầu:

- Ta chỉ mời lơi ngươi thôi a. Không cần thiết phải nghiêm túc như vậy chứ?

Kiều thành chủ lắc đầu cười khổ:

- Tánh tình của ngài, vẫn ly kì như xưa a.

- Bớt nói lời rườm rà, hôm nay ngươi đến đây chắc không phải chỉ để thưởng trà cùng ta a. Tiểu tử muốn đánh hay có lời gì thì vào thẳng vấn đề. Ông đây không có thời gian cong cong quắn quắn với ngươi.

Hứa lão nhìn chăm chú vào hắn, nhíu nhíu mài ra chiều không kiên nhẫn.

- Mật Dạ Tam Hoàng đại danh đỉnh đỉnh, là chiến lực cao nhất của Mật Dạ, đủ sức vật cổ tay với Tứ Đại Thiên Vương của liên minh mấy thập kỷ nay.

Vừa nói hắn vừa đưa tay với lấy bình trà rồi tự rót nước vào ly của mình. Hứa lão nhìn hắn chằm chằm.

- Trong đó Nhân Hoàng là trẻ nhất, cũng tôn sùng Mật Chủ nhất. Như thiên lôi sai đâu đánh đó, từ lúc gia nhập Mật Dạ đã tham gia chỉ đạo hàng trăm nhiệm vụ. Gây biết bao nhiêu tổn thất cho Liên Minh, và Nhân Hoàng cũng tự tay lấy mạng hàng chục nhà huấn luyện đẳng cấp Thiên Vương mà Liên Minh vất vả bồi luyện ra. Là cái gai trong mắt của Liên Minh, chúng ta muốn xóa sổ hắn bao năm nay mà không được.

Nói đoạn hắn dừng lại nhấp 1 ngum nước cho dịu giọng, sau đó đưa tay với lấy bình nước tiếp tục rót. Hứa lão càng nhìn hắn chằm chằm, chân mài từ từ nhíu lại.

- Thiên Hoàng tư lịch già nhất, nghe đồn Mật Dạ là do 1 tay hắn và Mật Chủ dựng lên. Người này thực lực siêu quần, làm việc thâm trầm khó đoán. Đã từng có 1 vị Thiên Vương tiền nhiệm táng thân dưới ma trảo của hắn. Dạo gần đây nghe đồn có vài việc dẫn đến bất hòa với Mật Chủ, có chiều hướng ra riêng, tự lập môn hộ. So với Nhân Hoàng, Thiên Hoàng lại được liên minh đánh giá cao hơn 1 bậc.

Dứt lời, như vô tình hay hữu ý hắn liếc mắt nhìn Mặc Ngọc Châu đang đứng đó. Mỉm cười xâu sa, rồi lại tiếp tục tự rót lấy nước uống. Hứa lão nhìn hắn chân mài nhíu càng sâu.

- Địa Hoàng tư lịch và thực lực không hề kém cạnh Thiên Hoàng. Nhưng tính tình bay bổng, ít chịu gò bó. Làm người nửa chính nửa tà, không thiện không ác. Tuy nhiên cũng từng tự tay đánh chết 1 tiền nhiệm Thiên Vương của Liên Minh. Mức độ truy nã chỉ kém Thiên Hoàng và Mật Chủ. Nhưng đã mất tích hơn 10 năm nay, hành tung không lộ. Kể cả nội bộ Mật Dạ cũng không biết Địa Hoàng lưu lạc ở đâu.

Nói đoạn dừng lại, phát hiện chung trà đã hết nước. Hắn dứt khoác chồm tới, cầm luôn bình trà mở ra, ý đồ tu hết nước trong bình. Lúc này Hứa lão đầu đầy hắc tuyến, đã không nhịn nổi đứng lên giằn lấy bình trà trong tay hắn tức giận:

- Trà này là trà thượng hạng, ta phải dậy hái lá trà non buổi sớm, rồi đem đi ướp trong hoa sen mấy tuần liền, nước pha trà ta phải lấy nước tinh khiết nhất trên đỉnh núi tuyết. Kỳ công lắm mới làm ra được 1 bình trà, mỗi tuần chỉ dám uống 1 bình nhỏ, vậy mà ngươi uống như nước lã. Thằng nhóc con, có rắm mau đánh, có chuyện mau nói. Còn cong cong quắn quắn ở đây có tin ta liều mạng già với ngươi không?

Nhìn bình trà trong tay Hứa lão vẻ đầy tiếc nuối:

- Hứa tiền bối à. Dù sao thì cháu gái của ngài đến vật trấn tộc quan trọng của ta cũng lấy đi. Ta đây chỉ muốn uống 1 bình trà của ngài thôi, không cần phải quyết tuyệt như vậy chứ.

Vừa nói vừa đưa tay đến trước Hứa lão như muốn xin lại. Hứa lão lập tức mở bình ra tu 1 hơi hết sạch.

- Hết sạch rồi a.

Thở dài đầy tiếc nuối, hắn điều chỉnh tư thế ngay ngắn, nghiêm mặt nhìn về Hứa lão trầm giọng.

- Hứa tiền bối a, Kiều mỗ tới đây muốn mượn từ ngài 1 vật.

- Ồ, chẳng lẽ Kiều Thành Chủ muốn mượn cái đầu của lão phu, đem về Liên Minh lập công chăng?

Không khí bổng nhiên trầm xuống, một cổ túc sát chi khí giữa hai người cuồn cuộn lên làm cho không khí trở nên ngột ngạt khó tả. Chỉ là đứng gần nơi đó cũng khiến cho Mặc Ngọc Châu trở nên khó thở.

- Tiền bối nói đùa, với thực lực của ngài. Cho dù 10 năm nay không hiện thế, một mình ta muốn cầm xuống ngài cũng là giết địch một ngàn tự hại tám trăm. Việc làm hại mình lợi người ấy. Kiều mỗ sẽ không ngu ngốc xung phong nhận làm a.

- Vậy Kiều Thành Chủ muốn mượn gì từ ta?

Kiều Minh Hùng nghiêm mặt chỉ về hướng nam

- Muốn mượn tay ngày, liên thủ cùng chúng ta cầm xuống ''nó''

- ''Chúng ta'' ý của ngươi là?

Hứa lão hứng thú, ngồi xuống chống cằm nhìn về phía Kiều thành chủ.

- Ngài không thấy việc cháu gái ruột của Thiên Hoàng tiến vào gia tộc ta nằm vùng mấy năm nay. Trộm được vật đó từ tay ta mà còn có thể trốn được đến đây gặp ngài là trùng hợp chứ?

- Các ngươi đã hợp tác?

- Vẫn chưa. Nhưng kém không nhiều.

Lúc này Mặc Ngọc Châu như hiểu ra điều gì, nàng cắn môi, 2 tay vò lấy gốc áo đến cả bàn tay trắng bệch. Hứa lão đứng dậy khe khẽ xoa lấy đầu nàng, nhẹ nhàng vỗ nhè nhẹ vào tay nàng an ủi.

- Ta có 1 thắc mắc. Vật kia gia tộc của ngươi cũng phải mất sức chín trâu hai hổ mới có thể lấy được. Lần này từ bỏ dể dàng như thế, cam tâm ư?

Kiều Minh Hùng trầm mặt rồi nhìn thẳng Hứa Lão:

- Gia tộc vãn bối, đời đời trấn thủ ở Nam Hải Thành. Trải qua bao nhiêu tuế nguyệt đã cùng ''Nó'' chống lại không biết bao nhiêu thế kỷ. Có thể nói trên mảnh đại lục này, người có thể hiểu rõ về ''Nó'' nhất không ai khác ngoài gia tộc vãn bối. Còn riêng vật kia, chung quy cũng chỉ là 1 phương án dự phòng, hư vô mờ mịt không biết khi nào mới mở ra. Thậm chí có chờ đợi được thời cơ, thì những vật trong kia cũng khó lòng thuần phục. Nên giữa 2 việc, ta vẫn sẽ lựa chọn thứ mà ta biết rõ hơn.

Hứa lão ngồi đó vuốt râu khe khẽ cười mỉa mai:

- Tiểu tử, ngươi đạt tới đẳng cấp Thiên Vương chắc cũng tầm gần chục năm. Nghĩ rằng ở đẳng cấp này đã có thể bành trướng đến mức chống lại cả thần linh sao?

- Tiền bối hiểu lầm, ta chưa bao giờ tự cho rằng với sức 1 người có thể chống lại ''Nó''. Nên ta mới đến đây nhờ tiền bối hổ trợ, ngoài ra...

Nói đoạn Kiều thành chủ tiến gần đến Hứa lão, đè sát thanh âm thì thầm vào tai lão. Gương mặt Hứa lão từ nghi hoặc trở nên ngưng trọng rồi thành bất khả tư nghi

- Quả thật có chuyện này? Nếu đúng như vậy không phải không có cơ hội. Ngoài ra tiểu tử ngươi có thể mời được bọn họ ra tay có lẽ cũng bỏ ra 1 cái giá không nhỏ. Còn ta thì sao, ngươi muốn bỏ ra cái giá nào để ta ra tay đây?

- Ở đẳng cấp này của chúng ta, vật chất khó làm chúng ta động tâm. Những người kia hổ trợ vãn bối cũng chỉ là hợp tác cùng có lợi. Còn riêng tiền bối chỉ cần có thể giúp ta bận bịu này, vật trong tay Mặc cô nương xem như là quà gặp mặt. Ngoài ra còn vật này ta gửi cho ngài, rất phù hợp với cháu trai của ngài.

Hứa lão nhướng mài, cầm hộp ngọc mở ra bên trong. Là 1 viên Mega Stone và 1 Mega Key hình chiếc nhẫn.

- Là Mega Stone của Scizor, xem ra mới tầm nửa ngày mà Kiều gia chủ đã tìm hiểu về đứa cháu của ta rất kỹ. Ta có thể xem đây là sự nhiệt tình của ngươi, hay đây là sự uy hiếp dành cho ta đây. Kiều thành chủ, Kiều Minh Hùng.

Dứt lời 1 luồng sát khí trầm trọng, nặng nề như đại địa bốc lên hướng về phía Kiều gia chủ:

- Tiền bối cho rằng ta sẽ đem người thân của đối thủ ra uy hiếp họ ư? Nếu như vậy thì ngài xem thường cách làm người của Kiều mỗ quá thể.

1 luồng khí tức như thâm uyên đại hải không chút yếu thể bộc phát ra từ người hắn, đối bính với luồng khí tức của Hứa lão, không ai nhường ai. Hứa lão chợt mỉm cười:

- Tiểu tử ngươi đã muốn đồ thần, thì để ta xem chút bản lĩnh của ngươi thế nào, rồi mới tính đến chuyện hợp tác. Nơi này không tiện, tiến vào rừng sâu chổ kia để ta xem xem Hãn Hải Thiên Vương đại danh, có bao nhiêu cân lượng.

- Vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh.

Nói đoạn hắn tự tin mỉm cười, gọi ra Gyarados cưỡi lên rồi bay về phiến rừng rậm.