CHƯƠNG 15: Dặn Dò Và Phóng Hỏa

Ta Xuyên Không Về Thế Giới Pokemon

CHƯƠNG 15: Dặn Dò Và Phóng Hỏa

CHƯƠNG 15: Dặn Dò Và Phóng Hỏa

CHƯƠNG 15: Dặn Dò Và Thiêu Hủy

Trần Nguyên lao đến ôm chầm lấy Scyther đang đứng đó, làm cho nó đang mệt mỏi phải ngồi bệt ra. Cả hai nhìn nhau rồi bật cười ha hả, Budew đang đứng ở đằng xa cũng chạy lại cọ cọ góp vui. Cả 3 ôm chầm lấy nhau, trong đống hoang tàn đang tí tách, tí tách cháy.

Sau khi băng bó và phun potion trị thương cho Scyther, Trần Nguyên lúc này mới để ý đằng xa chỉ Budew đang chạy quanh Aipom nằm đó ra chiều hứng thú. Thỉnh thoảng lại lấy chân nhẹ nhàng khiều khiều Aipom. Có vẻ tiểu chỉ cũng đã bị sự quật cường của Aipom làm cho kinh sợ. Vừa đầy hứng thú, nhưng lại sơ sệt sẽ làm cho nó tỉnh lại bất ngờ.

Hắn nhìn nó bật cười, tiến đến xoa xoa lấy đầu tiểu chỉ. Ngồi xuống nhẹ nhàng sơ cứu vết thương cho Aipom rồi thu nó vào bóng pokeball.

Hắn quyết định sẽ không bán đi chỉ Aipom này cho chợ đen. Thứ nhất vì tư chất nó chỉ ở mức độ phổ thông, giá cả sẽ không cao là bao nhiêu. Thứ hai thì có vẻ như tố chất chiến đấu và sự cứng cỏi của Aipom này làm hắn vô cùng thích thú. Hắn sẽ giữ nó lại dùng làm pokemon quá độ trong giai đoạn này.

Một thời gian sau khi Budew đã trở nên cứng cáp và hữu dụng hơn, hắn sẽ trả tiểu chỉ này về lại với tự nhiên.

- Bây giờ đến kiểm tra ngươi chút nào Scyther

Cầm pokedex quét qua người Scyther đang ngồi đó chơi đùa cùng Budew


[Scyther]

Phân Loại: Pokemon hệ Bọ - Bay
Giới Tính: Đực
Đặc Tính: Technician

Chiều cao: 1m65
Cân nặng: 65kg

Kỹ năng: Leer, Quick Attack, Fury Cutter, Counter, Quick Guard, Double Team, Wing Attack, Double Hit, Night Slash

Đẳng cấp: Phổ Thông Sơ Kỳ
Tư chất: Trác Tuyệt

Nhìn bảng chỉ số của Scyther Trần Nguyên không khỏi bất ngờ. Chỉ mới lên 1 đẳng cấp từ Tân Sinh lên Phổ Thông Sơ Kỳ vậy mà có thể học thêm cả 3 chiêu thức tấn công.

Điều này thể hiện rõ ưu thế của Pokemon tư chất cao 1 cách triệt để. Ví như cùng là Scyther với tư chất phổ thông hay ưu tú lên đến đẳng cấp Phổ Thông Sơ Kỳ như hiện tại, thì nhiều lắm có thể học được Double Team đã là không tệ. Nhưng chiêu thức này Scyther của Trần Nguyên đã có thể ngộ ra trong chiến đấu từ giai đoạn Tân Sinh.

Hoặc ví như Aipom hoang dã khi nãy, nếu là 1 chỉ Aipom tư chất trác tuyệt. Chắn chắn bể chiêu thức của nó sẽ không hạn hẹp như vậy. Với đẳng cấp Phổ Thông Sơ Kỳ, khả năng không nhỏ nó có thể học được cả Agility, Beat Up, Bounce v...v.. Và chắc chắn đối mặt với 1 chỉ Aipom như vậy, Trần Nguyên chỉ có thể lựa chọn lui binh trong im lặng mà thôi.

Tư chất Phổ Thông cũng chú định cho bản thân Aipom hoang dã cả đời thành tựu cao nhất của nó cũng chỉ có thể bồi hồi tại Thâm Niên Sơ Kỳ là đã may mắn lắm rồi. Thế nên khi nhớ lại quyển sách cổ bàn về việc tăng tư chất pokemon hắn đã đọc được trong thư viện.

Với những điều được viết trong sách, nếu bỏ ra bất cứ gia tộc nào cũng sẽ xem nó như báo vật trân tàng. Đằng này lại nằm bồi hồi trong thư viện để ai cũng có thể đọc được, khiến hắn không khỏi tấm tắc lấy làm lạ....

Lúc này phía sau 1 lùm cây, có 3 người đứng quan sát trận chiến từ đầu đến cuối. Hứa lão vuốt râu hài lòng nhìn lấy Trần Nguyên đầy yêu thương, Mặc Ngọc Châu thì ra chiều đăm chiêu, ngơ ngác. Duy chỉ có Hướng Hạo khịt mũi khinh thường:

- Cháu trai của ngày có chút yếu đuối. Thời điểm ta bằng tuổi hắn, pokemon của ta có cả bó đạt đến đẳng cấp Thâm Niên rồi a.

Hứa lão quay lại nhìn hắn, nhíu mày hừ lạnh khinh thường:

- Hừ, với đống tài nguyên mà tổ chức đưa xuống cho ngươi. Đừng nói là Thâm Niên cấp, Tinh Anh hay Quán chủ cấp còn có thể đào tạo ra được vài đầu nữa là.

Hướng Hạo gãy gãy đầu nhìn Hứa lão ra chiều xấu hổ.

- Ta có vài lời dặn dò đứa cháu. Hai ngươi có muốn cùng ta ra chào hỏi nó 1 tiếng không?

- Hay là ông ra đi, cháu có chút việc quay về thư viện 1 lát.

Mặc Ngọc Châu liền nói chen vào, giọng nói có chút gấp gáp. Hứa lão khe khẽ nhướng mài nhìn nàng, cảm thấy có chút là lạ nhưng cũng không biết kì lạ chổ nào. Cũng đành im lặng phớt lờ cho qua.

- Vậy ta đưa Ngọc Châu muội muội về Thư Viện, chút nữa gặp lại gia gia sau nhé.

Hướng Hạo thấy có cơ hội ở riêng với người đẹp, nào có chối từ lập tức xung phong nhận việc. Hứa Lão xoay người bước ra, phất phất tay về hướng hai người bọn họ....

Bước ra từ lùm cây Hứa lão từ tốn bước đi đến chổ Trần Nguyên. Lúc này đang ngồi đùa giỡn với Budew, Scyther bỗng nhiên phát hiện được gì đó, bỗng đứng phất dậy. Nó lập tức bay đến, chắn giữa Hứa lão và Trần Nguyên. Đôi liêm đao giơ lên, cả người trùn xuống như lâm phải đại địch.

- Phản ứng rất nhạy bén

Hứa lão nhìn Scyther càng nhìn càng thuận mắt, không khỏi vuốt râu khen ngợi. Nghe được âm thanh của người tới, Trần Nguyên không khỏi bật dậy vừa mừng vừa sợ.

- A... ông nội ngài tới. Sao ông lại chạy ra ngoài này, nơi này rất nguy hiểm. Pokemon hoang dã đang bạo động, tràn ra khắp xung quanh đây. Ông đi đến đây sẽ rất nguy hiểm a. Mau cùng cháu trở về trấn thôi nào.

Hứa lão nhẹ nhàng cười hiền lành, vuốt vuốt đầu Trần Nguyên

- Đừng lo, Thẩm Vệ Trưởng đã dẫn người càn quét khắp khu vực quanh trấn. Đã đuổi hết pokemon xung quanh về lại trong rừng. Nơi đây rất an toàn, ta lo lắng cho cháu mới chạy ra đây xem cháu thế nào.

Rồi nhìn giang nhà bếp đang cháy tí tách

- Xem ra cháu cũng không an toàn là mấy hả?

Trần Nguyên lè lưỡi mỉm cười

- Không sao, không sao chỉ là chút việc vặt. Ông nội ông lại đây xem đây là 2 bạn đồng hành của cháu. Scyther và Budew đến chào ông a. Scyther rất giỏi, vừa mới đột phá Phổ thông sơ kỳ nha ông.

Scyther tiến lại không còn dáng vẻ đề phòng như trước, nó bước đến khẽ cọ cọ đầu vào người Hứa lão. Budew cũng bước đến dựa vào chân Hứa lão ra chiều rất hưởng thụ.

- Hai đứa nhóc con, được bồi dưỡng rất khá a.

Hứa lão vừa xoa đầu hai tiểu chỉ vừa ha hả cười lớn, ra chiều rất hài lòng. Rồi quay lại nói với Trần Nguyên

- Nguyên con. Ông nội dự định ngày mai lên đường về quê thăm lại vài người bạn ở cố hương. Nhanh thì vài tháng, chậm có thể vài năm mới về a.

- Ông nội đi về đâu, Để Nguyên hộ tống ông đi.

Trần Nguyên hơi ngạc nhiên, rồi không do dự trả lời. Hứa lão vuốt râu, hiền lành xoa đầu hắn.

- Không cần đâu, ông nội cũng chỉ là về cố hương thăm bạn. Vả lại cháu cũng sắp dấn bước vào chuyến lữ hành của mình, cháu có con đường riêng của mình phải đi. Đừng lo cho ông, khi nào cháu thành tài. Ít nhất phải đạt đến Quán Chủ cấp, thì hả đến Đông Lâm thành tìm ta. Nếu cháu yếu ớt quá mà đến đó, mấy lão bạn già của ông sẽ cười ông chết mất.

Trần Nguyên rơm rớm nước mắt nhìn Hứa lão rồi gật đầu kiên định.

- Ta có 3 vật muốn cho con. Phải luôn đem theo nó trên người và cất giữ cẩn thận.

Hứa lão lấy ra 2 chiếc hộp và 1 sợi dây chuyền có mặt làm bằng Bạch Ngọc. Đeo sợi dây chuyền lên cổ Trần Nguyên, Hứa lão nhìn tới lui rồi, sau một hồi cân chỉnh cho đều, ông mới vừa lòng buông ra.

- Đây là sợi dây chuyền ta đeo từ lúc nhỏ tí ti cho đến nay. Trên dây chuyền nhiễm đầy khí tức quân tử, hạo nhiên chính khí của ông. Có thể xua tà đuổi ma, hiệu quả vô cùng.

Đang rơm rớm nước mắt nhưng nghe Hứa lão khoác lác, Trần Nguyên không khỏi phì cười.

- Còn đây là 2 chiếc hộp gia truyền của nhà ta. Ta cũng không biết bên trong chứa thứ gì, chỉ nghe nói khi nào đạt đến cấp độ Quán chủ mới có thể mở ra được. Haizzzz cả đời ông nội vô dụng a, hy vọng mở 2 chiếc hộp của gia tộc chỉ có thể trông chờ vào cháu thôi.

Vừa nói vừa đẩy 2 chiếc hộp về phía Trần Nguyên. Gạt 2 chiếc hộp qua 1 bên, hắn chồm tới ôm choàng lấy lão, khóc nứt nở

- Đừng khóc... đừng khóc...

Nhẹ nhẹ xoa đầu đứa cháu, dù là nhân vật cự phách 1 phương. Lúc này hai mắt lão cũng không khỏi phiếm hồng....

Từ cánh rừng trở về, gặp Mặc Ngọc Châu đang đứng trước thư viện đợi mình. Hứa lão vội vàng xoay mặt qua hướng khác, chùi chùi đi nước mắt nơi khóe mắt.

- Hứa gia gia ngài bị gì a.

Thấy cảnh này nàng tò mò hỏi.

- Bụi... quá bụi a

Nhìn có vẻ là lạ nhưng nàng cũng không để ý nhiều. Lúc này nàng tiến đến lật ra vài quyển sách đưa về hướng Hứa lão.

- Gia gia a. Những cuốn sách ở thư viện của ngài có điểm hơi kì lạ. Bề ngoài có vẻ chỉ là những cuốn sách cổ học, hoặc sách tham khảo bình thường. Nhưng nội dung trong sách, toàn là những nghiên cứu của Mật Dạ hay những bí mật của các nhà khoa học liên minh mà Mật Dạ vất vả lắm mới đào móc ra được. Nhỡ đâu bí mật này lọt ra ngoài, mà 1 gia tộc nào thân liên minh hấp thu được, không chừng chúng ta sẽ tạo ra 1 đại địch mới cho Mật Dạ a.

Hứa lão gãy đầu cười xòa:

- Chỉ là lúc rảnh rỗi, nhớ về tổ chức. Viết ra mấy cuốn sách đọc giết thời gian thôi mà. Huống hồ cái thư viện này, nơi chim còn không thèm ghé ỉa. Có mấy người đến xem sách a, với có xem sách thì cũng chỉ toàn học sinh và mấy người thường. Đọc được thì cũng cho là viết lầm đồn bậy. Đâu ai quan tâm làm gì.

Lúc này Hướng Hạo ôm theo 4 can dầu tiến đến góp lời.

- Châu muội quá lo lắng rồi a, Hứa lão nói đúng, cho dù hắn có đọc được sách trong thư viện. Thì có thế nào, chẳng lẽ hắn có thể nhớ hết tất cả trong sách sao. Không thể nào, trừ khi hắn là thiên tài, chứ người bình thường không thể a. Hứa gia gia, dầu hỏa ta đã đem về đủ, ngài muốn làm gì a.

- Rải dầu khắp thư viện đốt nó cho ta.

Không chút do dự, Hướng Hạo chạy phăng vào thư viện. Rải dầu khắp trong cùng ngoài ngõ, rồi ung dung bật diêm, phóng hỏa. Ngọn lửa rất nhanh lang tràn lên kệ sach, bàn ghế trong thư viện.

Nhìn ngọn lửa cháy bừng bừng Mặc Ngọc Châu và Hứa lão không khỏi lẩm bẩm

'' Trừ khi là thiên tài, trừ khi là thiên tài''

Trong đầu cả hai không khỏi bất giác hiện lên hình ảnh của Trần Nguyên. 1 người là tự hào, còn 1 người là nghi hoặc.