Mật Dạ: Địa Hoàng

Ta Xuyên Không Về Thế Giới Pokemon

Mật Dạ: Địa Hoàng

Mật Dạ: Địa Hoàng

Mật Dạ: Địa Hoàng

Trời sáng, khi những ánh nắng ban mai đầu tiên chiếu rọi khắp muôn nơi. Cơn mưa lớn hôm qua cũng đã tạnh tự lúc nào, chỉ còn để lại những vũng nước đọng trên những con đường đất, như để chứng tỏ chúng đã từng ghé đến nơi đây. Những cành cây, ngon cỏ cũng được cơn mưa hôm qua tắm gội sạch sẽ, hiện lên vẻ xanh um tươi mới.

Trên cành cao, đàn chim Spearow đang vũ bộ lông ướt sũng nước vì cơn mưa. Đang chí chóe gọi nhau, như chào nhau 1 ngày mới. Phía xa xa trong 1 lùm cây 1 con Ekans đang lặng lẽ trườn đến nơi này, hướng đi là chổ đàn Spearow đang không mảy may đề phòng chút nào.

Sau cơn mưa, sự sống trong khu rừng vẫn tiếp diễn. Mọi thứ lại tiếp tục vận hành như thường ngày. Pokemon hoang dã lại tiếp tục tham gia vào cuộc chiến sinh tồn đầy khắc nghiệt.

Lúc này, trong 1 hang động gần bờ sông. 1 người con gái xinh đẹp tay cầm thanh chủy thủ đứng đó do dự nhìn 1 thiếu niên đang tựa lưng vào vách động ngủ thiếp đi. Nàng này chính là Mặc Ngọc Châu sau khi đào thoát khỏi thành Nam Hải, trọng thương 1 mạch chạy đến nơi này.

Khi nàng vừa tỉnh lại, nhìn thấy đang ngồi cạnh mình là 1 người con trai xa lạ. Trên người còn đang mặc 1 bồ độ nam nhân, quần áo bản thân thì đang được hong khô ở gần ngọn lửa trại. Kinh ngạc suýt kêu ra tiếng, nàng vội vã kiểm tra lại thân thể không có điểm gì bất thường. Bình tĩnh suy nghĩ lại, nhận định người con trai ở kia có lẽ đã cứu mình trong cơn nguy kịch.

Nhưng khi ngẫm nghĩ lại cảnh được cứu trong cơn hôn mê, gương mặt nàng không khỏi ửng đỏ đến mang tai. Xấu hổ, ngại ngùng và giận dữ nàng vô thức cầm chủy thủ tiến đến bên người Trần Nguyên. Nhưng do dự mãi vẫn không thể nào xuống tay, nhìn gương mặt thanh tú của thiếu niên trước mặt,không hiểu sao trong lòng nàng tim lại đập rộn ràng.

Kìm nén cảm xúc không biết tên, nàng xoay người đến bên cạnh ngọn lửa trại, mặc vào quần áo của bản thân rồi thật nhẹ nhàng đi ra ngoài hang động. Đứng ở cửa hang, bồi hồi 1 lúc rồi nàng quay lại tiến đến đặt trước mặt Trần Nguyên 1 vật, sau đó vội vã rời đi. Như sợ phải đối mặt với hắn khi hắn tỉnh dậy.

Khi bóng dáng nàng vừa biến mất, Trần Nguyên mở mắt, nhẹ nhàng thở phào. Lúc này cũng buông tay gọi Scyther từ pokeball ra ngoài. Cả 2 nhìn nhau cười khổ.

Đêm qua sau khi mang cả người và pokemon vào hang. Hắn cố tình dùng pokedex quét qua Empoleon, phát hiện đẳng cấp vậy mà cao đến Quán Chủ cấp. Vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi, hắn cũng đã do dự xoắn xuýt có nên cứu người hay không. Bởi vì cứu người hắn có thể vô tình cuốn vào 1 chuyện vượt quá khả năng của mình.

Bởi có thể làm cho 1 nhà huấn luyện đạt đến cấp độ Quán Chủ cấp bị thương đến mức độ này. Đối phương chí ít đẳng cấp ở vào Quán Chủ cấp, hoặc thậm chí là Thiên Vương cấp. Chưa kể nếu cứu được người, khi cô gái tỉnh dậy tính tình không tốt, trực tiếp 1 kích, cho mình 1 mạng ô hô cũng không phải không có khả năng.

Xoắn xuýt 1 hồi, hắn vẫn quyết định cứu người. Tuy nhiên trước đó hắn đã thu Empoleon của đối phương vào bóng. Rồi khóa lại tất cả các bóng pokeball khác của cô.

Khi đối phương sức khỏe dần hồi phục và gần tỉnh dậy, hắn giả vờ nằm đó ngủ thiếp đi. Nhưng trên tay lúc nào cũng cầm sẵn pokeball của Scyther, chỉ cần đối phương động sát tâm, hắn sẽ bất ngờ tung Scyther nhất kích tất sát, khiến đối phương trở tay không kịp.

Cũng may đối phương quả thật có chút động sát tâm với hắn, nhưng thời khắc mấu chốt lại buông tay. Nếu không rất có thể trong hang động này, 1 trong 2 người sẽ nằm lại nơi đây vĩnh viễn.

Nhìn trên mặt đất vật đối phương bỏ lại, hắn có chút tò mò tiến lại gần. Đeo vào găng tay chuyên dụng, hắn cẩn thận cầm lên 1 viên ngọc nhỏ màu tím, có hình giọt nước lên ngắm nhìn.

Xem xét 1 hồi hắn khá bất ngờ vì vật này là Eviolite, là 1 items khá thông dụng. Items này giúp cho các pokemon khi chưa vào giai đoạn tiến hóa cuối cùng giữ lấy sẽ được tăng 1 đoạn Thủ Vật Lý và Thủ Đặc Biệt.

Ở kiếp trước trong game pokemon hắn hay dùng Items này cho Dusclops và Chansey sử dụng. Vật này thời gian trước hắn cũng đã lưu ý tìm kiếm trong chợ đen và pokemon Center ý đồ cho Scyther dùng.

Nhưng hắn chỉ tìm được Eviolite loại hạ và trung phẩm. Chỉ tăng được tầm 10%-20% Thủ Vật Lý và Thủ Đặc Biệt. Mà giá cả lại đắc đến dọa người. Còn hiện tại Eviolite hắn đang giữ trên tay lại là dạng thượng phẩm, chí ít pokemon khi giữ sẽ tăng tỷ lệ này đến 30%-40%.....

Sau khi rời khỏi hang động, Mặc Ngọc Châu dự định tiến thẳng về phía bắc nơi có 1 căn cứ điểm khác của tổ chức. Tuy nhiên đi chưa được bao lâu, nàng phát hiện được dấu vết của người trong thành Nam Hải đang truy lùng mình.

Khẽ do dự rồi quyết định thay đổi phương hướng đi về phía Đường Lâm cổ trấn, Vừa đi vừa ẩn nấp tầm 1 giờ, không biết vô tình hay cố ý vậy mà nàng dần tiếp cận đến Thư Viện của trấn này.

Lúc này, bên trong thư viện. Một lão già với mái tóc trắng đang lười nhác nằm dài trên bàn thủ thư, có vẻ như lão ta đã ngủ tự lúc nào.

- Hứa gia gia, Hứa gia gia

Mặc Ngọc Châu vậy mà tiến đến lay lão già đang nằm ngủ ở trên bàn, ra chiều vô cùng thân thiết. Lão già ngẩng đầu, lấy tay dụi hai mắt lèm nhèm, thở hắt ra hơi thở nồng nặc mùi rượu. Sau khi trông thấy rõ người trước mặt liền vui vẻ đưa tay xoa xoa lấy đầu nàng.

- A... ra là Mặc nha đầu nha. Đã lâu gia gia không gặp a. Cuối cùng cũng đã lớn xinh đẹp thế này rồi a. Lại đây... lại đây.

Nói đoạn rồi vui vẻ đứng lên dẫn nàng ra ngồi dưới ghế cạnh gốc cây hòe.

- Đã lớn ngần này rồi a... Đã có người yêu chưa. Hay để Hứa gia gia giới thiệu cho thằng cháu nuôi của lão. Tuy không được vẻ Ngọc Thụ Lâm Phong và tài giỏi như ông hồi trẻ, nhưng cũng có thể gọi là Anh Tuấn Tiêu Sái, giỏi giang tháo vát. Được mấy phần chân truyền của lão a...

Mặc Ngọc Châu đỏ mặt, phụng phịu 2 má rồi nhéo lấy cánh tay của Hứa lão.

- Gia gia lại chọc cháu, gia gia còn như vậy sau này Ngọc Châu sẽ không để ý tới gia gia nữa a.

- Khà...khà không trêu đùa cháu nữa. Sau bỗng dưng gần chục năm nay không thấy cháu. Hôm nay lại chạy đến đây thăm ta. Không phải đã có đại sự xảy ra a...

Nàng chợt cắn môi, ánh mắt nhìn Hứa lão thoáng có vẻ trốn tránh.

- Thật ra cháu đến đây hôm nay có thể sẽ khiến gia gia liên lụy. Chuyện là...

Thời gian ước chừng 30 phút, sau khi nghe Mặc Ngọc Châu kể tường tận sự việc xảy ra ở Nam Hải Thành. Kể từ lúc nàng típ xúc và gia nhập rồi lấy được lòng tin của Nam Hải thành chủ, đến khi bị phát hiện và truy sát. Tất cả đều được nàng kể 1 cách rành mạch và tận tường cho Hứa Lão.

Lão vuốt râu rồi tủm tỉm nhìn Mặc Ngọc Châu cười

- Mới 10 năm không gặp, giờ Mặc nha đầu nhà ta trở thành nhân vật gánh vác 1 phương của Mật Dạ a.

- Hứa gia gia, quả thật chuyến này con cứ ngỡ phải bỏ mình ở thành Nam Hải. Nhưng không hiểu sao vẫn vi diệu hữu kinh vô hiểm chạy trốn đến tận đây a.

Hứa lão nhìn thật sâu vào nàng, sau đó mới bật cười:

- Trên đời này, nếu tính ở đẳng cấp Thiên Vương. Có thể hữu kinh vô hiểm trốn thoát khỏi tay Hãn Hải Thiên Vương không vượt quá 10 người. Còn riêng đẳng cấp Quán Chủ muốn làm được việc đó là bất khả tư nghi... trừ phi...

Mặc Ngọc Châu sắc mặt khẽ biến:

- Trừ phi?

Hứa lão chậm rãi vuốt râu rồi nhìn ra ngoài sân:

- Vị Hãn Hải Thiên Vương kia cố ý thả cháu đi ra... Khách đến nhà không trà cũng nước, huống hồ lại là 1 Thiên Vương đại danh đỉnh đỉnh a. Nơi đây không có gì đặc sắc, chỉ có chút trà nhạt, mong Thiên Vương không chê mà đến đây ngồi xuống làm 1 chén a.

Hứa lão vừa dứt lời, 1 tiếng cười trầm đục như là thâm uyên vang vọng khắp cả sân thư viên:

- Khà... khà trà cho dù bình thường, rẻ tiền nhất cái đại lục này. Nhưng nếu được Địa Hoàng. Một trong Tam Hoàng của Mật Dạ mời, thì Kiều mỗ dù có chết cũng vô cùng hân hạnh được thưởng trà của ngài a.