CHƯƠNG 13: Con Đường Của Cường Giả

Ta Xuyên Không Về Thế Giới Pokemon

CHƯƠNG 13: Con Đường Của Cường Giả

CHƯƠNG 13: Con Đường Của Cường Giả


Sau khi hàn huyên vài câu với Hứa lão, định tốt ngày hẹn. Kiều thành chủ cưỡi lên lưng Gyarados xuôi về hướng Nam. Lúc này Hứa lão mới quay lại nhìn về phía Hướng Hạo đang bất tỉnh nhân sự nằm đó. Mới chậc chậc lấy làm kì:

- Tên tiểu tử Hướng Nhật kia làm người có chút quyết tuyệt, tàn nhẫn. Nhưng suy ra cũng là 1 đại nhân vật hùng bá 1 phương, không hiểu sao lại lai sinh ra đứa con cực phẩm như thế này a.

Mặc Ngọc Châu đứng đó cũng cười khổ không thôi, trong mắt không dấu nổi sự chán ghét khi nhìn thiếu niên nằm đó

- Ngọc Châu đi cứu tỉnh hắn đi. Nếu không hắn mất mạng ở đây, Hướng tiểu tử sẽ phiền hà lão già ta chết mất.

- Ngọc Châu biết rồi, gia gia.

Gật đầu tiến đến cứu tỉnh Hướng Hạo dậy, nhìn gương mặt của thanh niên trước mắt. Nàng hận không thể tiện tay bóp chết hắn luôn tại đây. Ước chừng
thời gian trôi qua 5, 10 phút, Hướng Hạo lở mờ tỉnh dậy, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là 1 gương mặt tuyệt sắc đang chăm chú nhìn mình. Hắn chồm dậy cầm lấy đôi bàn tay của nàng áp vào lòng bàn tay mình, thỏ thẻ tâm tình:

- Ngọc Châu muội muội, ta mừng quá đây có phải là mơ không? Hay ta và muội đều đã chết rồi.

Nhẹ nhàng dằn tay ra khỏi bàn tay Hướng Hạo, tuy rất tức giận nhưng nàng vẫn bình tĩnh trả lời:

- Đây là hiện thực, nhờ có Địa Hoàng gia gia ở đây ra mặt nên Kiều thành chủ đã tha cho ngươi 1 mạng, không ai phải chết cả.

Hắn đập tay vào nhau, mặt ra chiều tiếc nuối.

- Ta biết ngay hắn sẽ không dám giết ta mà. Lúc nãy nếu như Địa Hoàng gia gia chịu phối hợp với ta. Nhân lúc ta kéo lấy hắn, ngài ấy đi xử lý Con Gyarados chủ lực của hắn. Hôm nay chúng ta có thể lấy mạng 1 Thiên Vương về lập công a.

- Ồ lấy mạng 1 Thiên Vương về lập công ư? Dựa vào con Mega Pidgeot vừa mới tiến cấp thiên vương của ngươi ư?

Hứa lão bước đến, cúi đầu nhìn hắn như nhìn 1 thằng ngốc.

- Tên kia vẫn chưa đi xa đâu, hay giờ ta và ngươi đuổi theo hắn. Ngươi cầm chân hắn, ta đến đối phó Gyarados của hắn, ngươi thấy thế nào?

Hướng Hạo tái mặt lại, ánh mắt nhìn ra chổ khác trốn tránh ánh mắt của Hứa Lão hắn cười khổ:

- Bây giờ đuổi theo hắn đã mất đi tính bất ngờ, tính thành công không cao. Hay là thôi đi chúng ta về Mật Dạ bày binh bố trận chờ dịp khác vậy.

Hứa lão hừ 1 cái, bước đi về phía Cổ Trấn. Mặc Ngọc Châu vội vã đuổi theo

- Gia gia ngày lại tính về trấn à. Hành tung của người đã bị Kiều thành chủ phát hiện rồi. Chỉ sợ ở đây không an toàn hay ta cùng quay về Mật Dạ nhé.

Hứa lão vuốt đầu nàng cưng chiều:

- Hắn đã mở lên ý định hợp tác với ta, chí ít cho đến lúc hợp tác xong hắn sẽ không trở mặt với ta đâu. Nơi đây vẫn sẽ tính là nơi an toàn, nhưng mà ta cũng dự định quay về Mật Dạ để chuẩn bị 1 số thứ, trước khi đi ta phải quay về từ biệt đứa cháu ngoan của ta đã.

Vừa nói vừa vuốt râu, trong đầu không khỏi nghỉ đến Trần Nguyên. Bất giác Hứa lão mỉm cười đầy yêu thương....

Lúc này nhân vật chính của chúng ta vừa mới về đến nhà. Không còn cách khác, khi nãy ở sâu trong rừng vừa có 1 vụ nổ lớn xảy ra. Hắn sợ vụ nổ sẽ dẫn đến các pokemon hoang dã bạo động. Rời khỏi lảnh thổ của mình chạy lung tung.

Đến lúc đó dù cho hắn chỉ đi ở rìa ngoài cánh rừng cũng trở nên vô cùng nguy hiểm. Chỉ có về nhà, ở gần đồn thủ vệ hắn mới có cảm giác an toàn. Vừa về đến cổng rào ngôi nhà, hắn bất giác ngừng lại. Mọi vật dụng trên sân đều đã bị dịch chuyển lung tung khắp nơi. Có những vật dùng bên trong nhà cũng bị đem vứt ra bên ngoài sân. Hắn đoán chắc đã có pokemon hoang dã xâm nhập vào nhà hắn.

Hắn gọi ra Scyther và Budew, cả 3 vô cùng ngưng trọng, từng bước tiến về phía ngôi nhà. Trên tay hắn cũng đã cầm quả pháo tín hiệu, lúc cần thiết sẽ bắn lên trời cảnh báo cho người ở đồn thủ vệ. Tuy vậy hắn cũng không đặt nhiều niềm tin vào thủ vệ sẽ chạy đến kịp thời, với vụ nổ lớn bên trong rừng hắn tin rằng quá nửa người trong đoàn thủ vệ đã chạy về lưu thủ trong trấn.

Pokemon hoang dã cũng đã chạy đến nhà hắn, đều đó cho thấy có thể khắp nơi tại mảng khu vực này đều đã đầy pokemon hoang dã, nếu giờ hắn lung tung chạy loạn. Chỉ khiến hắn càng bị động và dể dàng bị tập kích hơn. Đối mặt với pokemon hoang dã trong nhà có lẽ là lựa chọn an toàn nhất lúc này.

Cả 3 nhẹ nhàng bước đến cửa, Scyther đi trước ra hiệu cho Trần Nguyên đã phát hiện trong phòng khách lúc này có bất thường. Hắn len lén nhòm qua cửa sổ, nhìn thấy 1 chỉ Aipom đang ngồi trước tủ lạnh trong nhà. Tay trái thì ôm 1 nải chuối, tay phải không ngừng nhồm nhoàm ăn lấy bánh Snack mà hắn cất trử trong tủ. Dùng pokedex quét qua thông tin dần hiện ra:

[Aipom]

Phân Loại: Pokemon hệ Thường
Giới Tính: Đực
Đặc Tính: Run Away

Chiều cao: 0.78m
Cân nặng: 12kg

Kỹ năng: Scratch, Tail Whip, Sand Attack, Astonish, Tickle, Swift, Slam

Đẳng cấp: Phổ Thông Sơ Kỳ
Tư chất: Phổ Thông

Khép pokedex lại, Trần Nguyên ngưng trọng nhìn chỉ Aipom đang vô tư ăn uống ở kia. Đây là chỉ pokemon phổ thông đầu tiên mà hắn đối mặt ngoài hoang dã. Mặc dù Aipom là pokemon có chỉ số tốc hệ không quá cao, và bể chiêu thức của pokemon này không quá nhiều, hắn có thể suy tính được cách khắc chế được nó.

Tuy nhiên việc cho pokemon tân sinh cấp đối đầu với pokemon phổ thông hoang dã là việc hết sức nguy hiểm. Đây giống như cho 1 học sinh tiểu học, so chiêu với 1 học sinh cấp độ trung học cơ sở. Mặc dù chỉ hơn kém nhau 1 tầng thứ, nhưng chênh lệch có thể nhìn ra lốm đốm. Nhưng nếu rời đi chưa chắc không găp 1 pokemon hoang dã đẳng cấp phổ thông khác, hỏng bét nhất là pokemon đó chỉ số tộc hệ có thể cao hơn hoặc thậm chí đẳng cấp cao hơn.

Do dự 1 hồi hắn bắt đầu chế định phương án liên thủ cho Scyther và Budew đánh bại Aipom. Hắn tin chắc với khả năng của mình, sẽ đóng hòm được chỉ Aipom kia, hoặc chí ít có thể cạo trên người nó nửa lớp da, khiến nó bỏ chạy khỏi nơi này.

Khẽ goi Scyther và Budew, ý đồ triển khai chiến thuật cho 2 tiểu chỉ. Lúc này Scyther mới bước đến nhìn Trần Nguyên 1 cách nghiêm túc, nó lấy 1 thanh liêm đao chỉ lấy bản thâm mình, 1 thanh khác chỉ về phía Aipom.

- Cyther...cyther

- Ngươi muốn 1 mình đối đầu với chỉ Aipom ở kia? Nhưng sẽ rất nguy hiểm, Aipom đã đạt đến cấp độ Phổ Thông Sơ Kỳ a

Scyther dùng thanh liêm đao vỗ vào ngực nó, ánh mắt nhìn về hướng Aipom tràn ngập đấu chí.

- Cyther...cyther

Trần Nguyên bị hành động của Scyther làm cho giật mình, hắn nhìn Scyther rồi nghĩ lại bản thân mình, khiến hắn lắc đầu cười khổ. Từ khi bước đến thế giới này, làm việc dè dặt, thận trọng, từng ly từng tí. Sợ đắc tội người, cũng sợ gây nguy hiểm cho bản thân và gia gia. Nhưng dù hắn có 1 mực làm việc điệu thấp đến mức độ nào đi nữa, thì vẫn bị kẻ khác ức hiếp, tính kế bản thân.

Đã bao lâu rồi hắn chưa 1 lần tận lực làm 1 việc gì đó thách thức giới hạn của bản thân của mình. Cuộc sống này người có thể nhất mực ẩn nhẩn, che dấu bản thân thường là người đi đến cuối cùng. Thế nhưng, đôi khi phải bước ra khỏi vùng an toàn, chiến đấu cho 1 điều gì đó lớn lao hơn bản thân của mình. Đó mới là con đường của cường giả.

Và hôm nay hắn sẽ quyết định vượt qua giới hạn của bản thân. Cùng Scyther chiến đấu với kẻ mạnh hơn mình. Không chỉ vì hắn mà còn là vì tự tôn cửa Scyther.

- Tốt lắm Scyther, chúng ta đến đánh cho nó 1 trận tơi bời đi nào.

Vỗ vào vai Scyther, cả 2 nhìn nhau ánh mắt kiên định. Trong ánh mắt đó là ngọn lửa chiến đấu, là nhiệt huyết tuổi trẻ vừa được bùng lên.

- Cyther... cyther

Dứt lời Scyther lao như 1 muỗi tên về hướng Aipom đang ngồi đó.