Chương 129: Bắt Đầu.

Ta Tự Cải Tạo Chính Ta

Chương 129: Bắt Đầu.

Chương 129: Bắt Đầu.


Cũng là bởi lý do này, một khi danh tự xuất hiện trên bia đá, tiến vào Top 100 người, người đệ tử này sẽ được vô số ngươi hâm mộ, từ đáy lòng mọi người chịu phục trước thiên phú của người có danh tự trên bia đá.

Nhất là đối với mười vị trí đầu và đặc biệt là vị trí thứ nhất, đều là thực chí danh quy. Thiên phú đỉnh cấp, thực lực mạnh vô ngần, nên danh tiếng vang vọng khắp nơi.

[Ting]

"Trong 15 phút, tìm kiếm và ghép thành một gốc dược thảo hoàn chỉnh, điểm số dựa trên số lượng dược thảo đã hoàn ghép hoàn chỉnh. Bắt đầu!"

Âm thanh máy móc băng lãnh, không có bất kỳ tình cảm, vang vọng khắp vùng không gian hư ảo.

"Đơn giản như vậy?"

Ghép hoàn chỉnh 1 gốc dược thảo không hề đơn giản, đòi hỏi phải nhận diện hình dáng của chúng, phân biệt điểm khác nhau giữa chúng và các loại khác. Nói cách khác là biết tên, biết hình dáng, biết cách phân biệt.

Quang Huy cảm thấy có chút khó tin, dùng lý giải và hiểu biết của bản thân về chương 1 của [Đại cương sơ cấp y thư], Quang Huy chỉ cần liếc sơ đám dược thải tàn phiến kia, liền có thể phân biệt được vài trăm loại và hình dáng cụ thể. Hợp thành 1 gốc hoàn chỉnh thì không hề có tí khó khăn.

Trước khi khảo hạch, Quang Huy suy đoán rất nhiều, độ khó của khảo hạch phải kinh khủng lắm, nên y quán mới bỏ tòa tháp, còn đệ tử thì căm thù nhìn tòa tháp. Nhưng giờ phút này, khi tận mắt thấy khảo hạch như thế, đáy lòng cậu lập tức yên lặng, không còn bồn chồn, nôn nao. Quang Huy nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó, cảm giác không yên lòng lại trỗi dậy.

"Không được, khảo hạch quá đơn giản. Như vậy, số lượng cần thiết để vượt qua nhất định rất cao"

Máy móc không nói rõ cụ thể số lượng nhưng nhìn cảnh tượng lắp ráp dược thảo như lắp ráp logo, rất là dễ, không hề khó, Quang Huy đoán rằng cần số lượng cực nhiều mới có thể thông qua khảo hạch.

"Vì tầng 2 thư viện, vì tài liệu của đệ tử cấp 2, ta phải nhanh lên"

Đầu óc Quang Huy căng thẳng, vội vàng nắm chặt thời gian. Tay phải chỉ vào 3 nơi trong đống dược thảo, tay trái chỉ vào 7 nơi khác, mỗi một lần ngón tay di chuyển thì tàn phiến thảo dược theo ý nghĩ của cậu mà di chuyển theo. Bọn chúng nhanh chóng tụ họp cùng nhau, chớp mắt, tạo thành một gốc dược thảo hoàn chỉnh

Hai tay của Quang Huy không có dừng lại, liên tục hướng tòa núi dược thảo mà điểm, cơ hồ không dừng lại. Hai bàn tay tạo ra từng đợt hư ảnh, vô số tàn phiến bay ra, nhanh chóng tụ lại, lẫn nhau lắp ghép, hợp thành từng cây dược thảo. Theo thời gian trôi qua, dần dần càng ngày càng nhiều, rất nhanh, dưới chân Quang Huy có hàng trăm gốc thảo dược lăn lốc.

Quang Huy chăm chú vào một núi thảo dược, không chớp mắt, tinh thần cao độ tập trung, bỏ qua mọi chuyện bốn phía, trong đầu chỉ có những này thảo dược tàn phiến. Hai tay nhanh chóng huy động, từng hư ảnh liên tục xuất hiện, cả một khoảng không trước người đều là tàn ảnh của hai cánh tay.

"Nhanh, nhanh nào, sao chậm thê!" – Quang Huy vô cùng sốt ruột. Lo lắng khảo hạch thất bại, chỉ còn 5 phút, cho nên giờ phút này cậu phát ra một tia thú tính, hai tay vung vẫy điên cuồng, cặp mắt đều xuất hiện tơ máu.

300 gốc, 400 gốc, 700 gốc, 1000 gốc, 1200 gốc!

Quang Huy thậm chí dùng luôn cả hiệu ứng "super sonic" vào hai cánh tay. Đầu Quang Huy bắt đầu tuôn mồ hôi, từng hạt to liên tục rớt xuống, thấm ướt cả áo. Quang Huy chỉ cần liếc nhìn qua những dược thảo tàn phiến, liền ngay lập tức có thể nhận ra là loại dược thảo nào, hình dạng của chúng, cách phân biệt,

bởi vì Quang Huy học thuộc lòng theo cách học hiểu, không hề học vẹt, nghiên cứu cực sâu về đám dược liệu nên những thảo dược kia, thậm chí có nghiền thành tro thì hắn đều có thể phân biệt được.

Khung cảnh này nếu bị đệ tử bên ngoài nhìn thấy, nhất định tất cả mọi người sẽ trợn mắt há mồm, không cách nào tin vào mắt chính mình. Bọn họ cho rằng khảo hạch này quá khó, làm cho người người giận sôi, nhưng tuyệt đối cũng nghĩ không ra, khảo hạch này lại quá đơn giản đối với Quang Huy.

Người đã thuộc lòng toàn bộ hơn 10 000 gốc dược thảo trong chương 1 của [Đại cương sơ cấp y thuật]. Không những thuộc lòng mà còn học 1 biết 10, suy diễn ra hơn 10 ngàn loại dược thảo khác, có công dụng tương tự. Dù 10 ngàn hay 20 ngàn, đều là con số khủng khiếp, khiến người khác hoảng sợ.

Thời gian trôi qua, 7000 gốc, 8000 gốc

Quang Huy trợn tròn hai mắt, cậu sợ chớp mắt sẽ phí mất 1 giây, tơ máu tràn ngập cả tròng trắng. Hai tay được hiệu ứng hổ trợ nhưng dùng trong thời gian dài lại gây áp lực lên cơ thể của cậu. Đôi tay bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng di động theo suy nghĩ, nếu không phải cơ thể quá mạnh mẽ thì đôi tay của cậu đã vô lực, hoàn toàn bỏ cuộc.

Kiên trì, liều mạng đến mức độ này, Quang Huy không chấp nhận việc dễ dàng từ bỏ, đã cố gắng thì cố gắng đền cùng. Rốt cục có thông qua hay không thì cậu cũng không còn quan tâm nữa. Quang Huy cắn răng một cái, không ngừng mà kiên trì vung hai tay.

Năm ngàn gốc, năm ngàn năm trăm gốc, sáu ngàn gốc, bảy ngàn gốc.

"Quỷ thần ơi, bao giờ mới hết đây! Sao mà nhiều quá vậy!"

Quang Huy hò hét liên tục, mặt mày bí xị, bộ dạng như có người ăn hiếp cậu.

Không biết đi qua bao lâu, những tàn phiến dược thảo không còn thừa bao nhiêu, bỗng nhiên toàn bộ quang mang lóe lên, toàn bộ thảo dược trong nháy mắt biến mất. Ánh sáng lóe lên lần nữa, mắt Quang Huy hoa lên một cái, cậu đã quay lại bên trong căn phòng, ngồi đối diện tấm bia đá màu đen. Tấm bia đá bây giờ chỉ là một tảng đá, không có bất cứ lạ thường nào. Quang Huy thử chạm vào, sờ khắp nơi nhưng tảng đá không hề phản ứng lại.

"Quá là xui, rõ ràng chỉ còn kém một chút xíu, còn có vài chục gốc thôi!"

Quang Huy thấp thỏm trong lòng, cả người ủ rũ đi ra khỏi tòa tháp. Lúc này, tiếng reo hò của vô số đệ tử làm náo động cả một vùng trời. Không ai chú ý đến Quang Huy, đến ký tự "đôi mắt" gây xôn xao ban nãy.

Quang Huy kinh ngạc ngẩng đầu, liếc mắt liền thấy Châu Vũ từ một cánh cửa đi ra. Sau lưng nàng, tấm bia đá treo cạnh cửa hiện lên danh tự của nàng ở vị trí thứ nhất. Đó là bia đá của Dược liệu chương thứ 5. Nếu như tính tổng tất cả, thì đây là tấm bia đá thứ mười mà Châu Vũ khắc tên bản thân lên trên vị trí thứ nhất

Vô số thanh âm la hét, kêu gọi, trong phút chốc, vang cả một khu vực.

"Sư tỷ nhìn ta kìa, ta được sư tỷ nhìn kìa! Ha, ha, ha!"

"Chúc mừng chị Châu Vũ, chị gái ơi, chị ký tên cho em nha"

"Sư tỷ thành công rồi, sư tỷ của ta sẽ khai sáng cả một thời đại mới. Sau này, Y viện sẽ do sư tỷ lãnh đạo"

"Bây giờ bám váy vị cô nương này còn kịp không, tương lai theo nàng ấy đi húp tí canh"

"Không hổ là có thiên phú kinh nhân, Y viện có là gì, nhìn xa hơn đi, tương lai bất khả hạn lượng nha!"

"Chị Vũ ới! khi nào chị khai sáng 2 tấm bia còn lại thế? Nói cho chúng em! Để chúng em làm băng-rôn chúc mừng nữa. Còn tổ chức tiệc rượu nữa. Việc chấn động cả Y Quán thì phải ăn mừng lớn chứ! Party! Party nào!"

Tất cả các đệ tử cấp 1, 2 đều mở miệng chúc mừng, tiếng hoan hô phát ra liên tiếp. Mặc dù bên trong đám đông, cũng có vài đệ tử cấp ghen ghét, biểu hiện ra sắc mặt khó coi, ngôn từ bén nhọn nhưng lại chìm nghỉm giữa tiếng hoan hô rần rần.