Chương 134: Chọc Giận.

Ta Tự Cải Tạo Chính Ta

Chương 134: Chọc Giận.

Chương 134: Chọc Giận.


Giọng con nít vang lên bên tai, khiến năm tên sát thủ rùng mình.

"Toàn lực tấn công!" Tên đầu lĩnh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi thét lên.

"Ya! Ya....." Bọn sát thủ dồn mười thành công lực vào chiêu thức, tăng tốc hết sức, lao về phía tên nhóc.

"Đùng, đùng, đùng, ầm, ầm" Căn nhà gổ hoàn toàn thành một bãi gỗ vụn dưới sức mạnh của năm người. Căn nhà rộng 30 mét vuông giờ chỉ còn trơ trọi vài cây gỗ, tất cả đều thành một mảnh hoang tàn, vỡ nát.

Bóng dáng Quang Huy tan vào trong gió. Cậu nhóc lợi dụng tuyệt kỹ "cuốn theo chiều gió" khiến cậu miễn nhiễm mọi đòn đánh và vô tung vô ảnh.

"Ầm" Cột gỗ cuối cùng đổ xuống. Năm tên sát thủ tụ tập lại, sắc mặt khó coi.

"Không có kẻ bảo hộ, thuần túy là tên nhóc này giả heo ăn thịt hổ" Giọng người phụ nữ đầy tức giận.

"Đứa con nít sao mạnh mẽ như thế, quá vô lý" một tên sát thủ tỏ vẻ nghi ngờ.

"Hắn không phải tên nhóc, có thể do đột biến gen, công pháp tu luyện hay ăn dược vật khiến hắn như con nít. Hắn già hơn gấp mấy lần so với độ tuổi 11" Tên sát thủ khác suy đoán.

"Chỉ cần giết mục tiêu là được, lão già ham mê giả trang con nít hay con nít thì liên quan gì chúng ta" Tên đầu lĩnh chửi rủa một câu.

Phía trên không.

Quang Huy hóa thân thành gió, đung đưa cơ thể theo từng trận cuồng phong.

Cậu nghe 5 tên sát thủ trò chuyện mà ngực đau như cắt, nước mắt đầm đìa, cả một bầu trời oan uổng và tức tối trong người.

"Này, này, này. Ta không chấp nhận câu đánh giá này. Ta là hàng thật giá thật 11 tuổi nhá tên kia. Có làm sát thủ thì hãy làm một tên sát thủ gương mẫu, có đạo đức chứ. Sao vu oan giá họa cho mục tiêu vậy! Mục tiêu cũng có danh dự nhân phẩm. Không cẩn thận, ta kiện ngươi tội vu khống nhá~!" Giọng nói đầy tức giận của Quang Huy vang vọng khắp nơi.

Cả năm tên đều nở nụ cười, không ngờ tên nhóc này lại quá đơn thuần, chỉ chọc một câu mà đã nổi giận "Lão già ham mê biến thái kia, có ngon thì lộ diện, già mà không nên nết"

"Thất thập cổ lai hy rồi mà còn giả làm con nít, ham mê bú sữa mẹ hả. Lại đây, tỉ tỉ này cho ngươi một tí nè" một tên sát thủ chỉ vào tên sát thủ nữ duy nhất mà lên tiếng.

"Già mà không nên nết, cuồng biến thái kia, có ngon thì ra đây"

"Đáng sợ nhất là hắn không chỉ giả trang bên ngoài, mà còn giả trang luôn nội tâm. Nhảy chân sáo, ăn kẹo, giọng con nít. Quá đáng sợ, ta thật bội phục khả năng ngụy trang của lão gia gia này"

Cả năm người mồm năm miệng mười, liên tục khiêu khích không ngừng.

Quang Huy mặt mày đỏ bừng vì tức giận, tay nắm chặt lại, gương mặt phồng má lên "Á, á, á. Ta tức giận rồi, hừ hừ hừ"

"Các ngươi muốn ta xuất hiện hả?" Tiếng nói non nớt đầy giận dữ của Quang Huy vang lên.

"Có ngon thì cứ ra"

"Ta từ bỏ nhiệm vụ, thanh kiếm của ta từ chối giết lão này, nó sợ bị ô uế"

"Ra đi tên già, chúng ta 6 mặt 1 lời"

Giọng nói khiêu khích của 5 tên sát thủ liên tục chọc tức Quang Huy.

"Được!" Quang Huy xuất hiện trước mặt năm tên sát thủ, cậu đứng trên sân, phía trước căn nhà gỗ, cách bọn sát thủ hơn 10m.

"Pháo hoa!" Quang Huy hé miệng cười khẽ.

"Đúng!" Toàn thân tên thủ lĩnh nổ tung, cơ thịt xương đều bị phân thành từng mảnh nhỏ, bắn tung tóe. Bốn tên sát thủ còn lại chịu trận, đứng sát tên thủ lĩnh nên khắp người bọn chúng đều dính đầy máu và thịt.

Từ chân lên đỉnh đầu, không có nơi nào là sạch sẽ, mọi chổ đều bị vụn thịt, máu bao phủ lên.

Quá sững sờ trước cái chết của tên đầu lĩnh, mọi viêc xảy ra quá nhanh khiến 4 tên còn lại đều hốt hoảng, hồn phách bay đi, sững người, chết trân tại chỗ.

Kịp thời định thần lại, bọn chúng tung người ra phía sau, triển khai toàn bộ vũ khí, lên tư thế phòng thủ.

"Ngươi là ai, ngươi là thứ gì?" Cả bọn sắc mặt đều cực kỳ khó coi, bọn chúng biết đá trúng thiết bản. Tên đầu lĩnh có thể chết dễ dàng như thế, bọn chúng yếu hơn một tiểu giai cấp, bảo toàn mạng cũng khó, đừng nói đánh giết mục tiêu.

Bọn chúng nhìn nhau, ánh mắt nhanh chóng trao đổi, cả 4 người đều ra hiệu rút lui. Nhiệm vụ này không thể hoàn thành được. Ngay cả tên nhóc ra chiêu gì, dùng vụ khí gì để giết tên đầu lĩnh, cả 4 người đều không biết, lấy gì mà đánh với thằng nhóc này.

"Này! Này! Này! Sao im lặng hết trơn vậy? Khí thế lúc nãy đâu mất rồi! Đây, thấy chưa, chứng minh thư của ta đấy!" Quang Huy phóng to chứng minh thư, nhất là ngay chổ năm sinh.

"Thấy chưa, ta 11 tuổi. Đứa nào nói ta lão già thất thập cổ lai hy, đứng ra ngay. Chúng ta solo liền!" Quang Huy gào thét trong tức giận, từ khi trọng sinh tới nay, đây là lần đầu tiên cậu bị xúc phạm nặng nề đến vậy.

"Dám xúc phạm đến trẫm, phạm thượng, quá to gan. Hừ Hừ!" Nội tâm Quang Huy thét lên vang vọng.

Bốn tên sát thủ đều ngớ người, tên nhóc này đúng là cực phẩm. Bảo hắn ra 6 mặt 1 lời, tên nhóc này cầm chứng minh ra ngay, còn cẩn thận phóng to vào vị trí ghi ngày tháng năm sinh. Bọn sát thủ cảm thấy lạnh sống lưng.

Thà giết một người tàn nhẫn, sát nhân cuồng thì bọn chúng không sợ, nhưng ám sát một tên có đầu óc kì quái thì khiến bọn chúng chùn chân. Chưa kể, tên này thực lực quá mạnh.

"Đi!" bốn tên không hẹn mà cùng phi thân chạy trốn, tăng tốc nhanh đến mức tận cùng, dùng bản năng sinh tồn để chạy.

"Quá đáng! Khinh Quang Huy ta quá đáng!" Quang Huy càng tức giận thêm, mặt cậu nhóc đã chuyển sang màu trái cà chua chín.

"Các ngươi đánh lén nên ta mới trốn, ta ẩn núp thì chửi ta tên già, bảo ta hiện thân, ta ra biện minh thì lại chạy trốn. A, aaaa … Bọn khốn kiếp!"

"Pháo hoa! Tứ liên sát!" "Xem cơn phẫn nộ của"Nhũ thần" ta đây! Tứ nhũ bình thiên hạ! Nhũ thần độc bá vạn cổ!"

Bốn thân ảnh tới bìa rừng, sắp chui vào cánh rừng, cách Quang Huy hơn 100m, chỉ trong nửa hô hấp mà bọn sát thủ sắp biến mất trong rừng sâm.

"Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!" Quang Huy vừa hét lên là ngay lập tức, bốn thân ảnh đều hóa thành thịt vụn. Cấp 1, cấp 2 hay cấp 3 đều không chịu nổi một kích ám khí vận dụng hai hiệu ứng điệp gia của cậu.

Khung cảnh máu tanh lại tái hiện lần nữa trên sân vườn, vẫn là thịt bay bốn phương, máu tung tóe tám hướng.

"Phải thu dọn nữa rồi, bọn này ăn no rửng mỡ, đến đây làm gì không biết. Rãnh rỗi sinh nông nỗi hả ta? Nơi này đâu thiếu phân bón, sao cứ hải đến đây bón phân quài. Công lao vì môi trường tự nhiên, vì hệ sinh thái, vì sự phát triển cây cối, sẽ được khắc ghi, có chuyển kiếp thì nhớ nhắc Diêm Vương nha, có công lao nhớ đòi phúc lợi" Quang Huy rủa nhắc nhở với đám thịt vụn sát bìa rừng, cậu cũng không biết bọn chúng có nghe không, nhưng cứ nhắc đi, cậu vốn dĩ tốt bụng lắm.

Phía trong rừng sâm.

Cách căn nhà gỗ 300 mét, một thân hình bận đồ đen đang co người lại, cả người đều lọt thỏm vào tàng cây. Đám lá rậm rạp che khuất toàn bộ thân hình của cô nàng.

Hồng Hoa căng mắt nhìn vào hình ảnh máu tanh đang xảy ra "Đây là lý do thịt vụn khắp mọi nơi, công kích của tên nhóc này quỷ dị quá, hắn dùng thứ gì để giết 5 tên sát thủ?"

"Không có năng lượng dao động, không phải chiến kỹ gen, nhưng thứ chiêu thức này là thứ gì thế? Tại sao có thể giết 1 tên cấp 3 dễ dàng đến vậy?" Hàng trăm câu hỏi phát sinh trong đầu của Hồng Hoa.