Chương 128: Khoan Đã...!!!

Ta Tự Cải Tạo Chính Ta

Chương 128: Khoan Đã...!!!

Chương 128: Khoan Đã...!!!


Các đệ tử nhao nhao bàn tán rôm rả, vẻ mặt đầy phấn chấn. Quang Huy ánh mắt láo liên, ngó đông ngó tây, rồi lách người lại sát gần một đệ tử có cấp 1 có thắt lưng đỏ.

"Châu Vũ cố lên!"

"Châu Vũ là nhất!"

Quang Huy lọt thỏm vào khu vực fan hâm mộ của Châu Vũ, cậu thấy thế liền ngay lập tức bày ra vẻ mặt sùng bái, miệng cật lực hô to ủng hộ, dáng vẻ của một fan tử trung được Quang Huy phát huy đăng phong tạo cực, xuất thần nhập hóa.

"Châu Vũ là nhất!" – Quang Huy hét lên, âm thanh át cả những fan hâm mộ đang đứng gần.

Các thành viên của hội hâm mộ Châu Vũ tay bắt mặt mừng với Quang Huy, anh anh em em liên tục gọi nhau, chẳng mấy chốc, Quang Huy không những hòa nhập vào hội, Quang Huy hòa tan vào, dáng vẻ gặp mọi người như gặp người thân đã lâu ngày xa cách. Hận không thể gặp nhau sớm hơn, Quang Huy xém tí rơi vài giọt nước mắt.

Mọi người đều mừng rỡ vì kết nạp thêm một fan cuồng, sức mạnh của hội lại tăng thêm một phần. Khi đã là thành viên nòng cốt, Quang Huy thừa cơ hỏi một phen, mọi người tâm tình rất tốt, nên kỹ càng giải đáp thắc mắc.

Quang Huy hai mắt phát sáng, cậu bỏ ra biết bao công sức, tìm cách lấy bộ sách y thuật của đệ tử cấp 2 trên tầng 2 của thư viện, nhưng đều vô ích.

Không ngờ nơi này lại có phương pháp cực kỳ đơn giản để đạt được bộ sách tu luyện, cách này không cần phải chờ tới kỳ khảo hạch cuối năm.

Quang Huy chỉ cần thông qua 12 tầng của tòa tháp là được. Nếu đệ tử cấp 1 thông qua cả 12 tầng thì kiến thức trong [Đại cương sơ cấp y thuật] của người này đã bỏ xa gần như tất cả các đệ tử khác, nên tất nhiên sẽ thăng cấp thành đệ tử cấp 2.

Quang Huy tranh thủ thời gian chen vào giữa đám đông, hướng về cánh cửa thứ nhất mà di chuyển.

Thật vất vả mới tới gần, Quang Huy phát hiện bên trong đã kín người, cậu đành đừng chờ bên ngoài, một hồi lâu mới có người ủ rũ bước ra khỏi cánh cửa với vẻ mặt đầy ủ rủ. Quang Huy không chần chờ, lập tức lao vào bên trong cánh cửa.

Vừa mới đi vào trong tòa tháp, không khí mát lạnh ùa vào mặt, xua tan mệt mỏi khiến Quang Huy tỉnh táo hẳn. Tiếng ồn ào ở phía ngoài như bị ngăn cách, biến nơi đây thành một khu vực vô cùng yên tĩnh.

Căn phòng không hề nhỏ, khá lớn, có hai dãy ghế với 20 chiếc ghế, phía trước hai hàng ghế là một tấm bảng điện tử. 19 chiếc ghế đều có người ngồi, ngoại trừ chiếc ghế của Quang Huy.

Thông thường, mọi người trước khi vào khảo hạch, sẽ lấy ra vòng tay cho tấm bảng điện tử quét mật mã, để xác định thân phận. Quang Huy bắt chước theo cách làm của người anh em vừa mới khảo hạch. Cậu giơ chiếc vòng trước bảng điện tử, tấm bảng chấn động nhẹ và phát ra ánh sáng chợp tắt liên hồi.

"Này cậu kia, cậu chọn ẩn danh thay vì thân phận thật, thì cậu cũng phải nhập tên thay thế vào đi, vẽ hình cũng được, chủ yếu là phân biệt giữa các đệ tử"

Quang Huy gật đầu, cám ơn người anh em đang đứng phía sau. Cậu đắn đo suy nghĩ, cả một lúc lâu vẫn chưa nghĩ ra nên làm gì. Tên đệ tử phía sau nhìn thấy Quang Huy chần chờ, tốn thời gian quá lâu nên hắn gợi ý.

"Viết thứ người thích cũng được, không thì vẽ thứ ngươi thích. Vẽ phác họa đơn giản là được"

Quang Huy thầm nghĩ, rồi bật cười, cậu cầm bút lên vẽ hai vòng tròn sát nhau, giữa hai vòng tròn đều có một chấm đen to đùng.

"Kem đậu xanh, hộp hình tròn nên ta vẽ hình tròn, nhưng mà 1 hộp có quá ít không? Vậy cứ vẽ 2 hộp đi. Đậu xanh, đậu xanh, đâu có viết màu xanh đâu mà tô nhỉ? Hay cứ tô đen đi, thành đậu đen cũng được. KHOAN!!! Sao nhìn dị hợm thế, không, không, ta muốn sửa lại. Ta hối hận, ta kháng nghị!!!!" – Quang Huy nghĩ thầm trong đầu, nhưng càng vẽ thì cậu lại càng thấy hình ảnh này không đứng đắn, hai vòng tròn có hai điểm đen. Hình ảnh dễ gây hiểu lầm, làm nhiều người liên tưởng đến thứ không nên nghĩ.

"Ta muốn sửa lại, aaaaa……~!!!!"

Quang Huy thét lớn lên, nhưng đã quá trễ. "Cặp vếu" ấn ký đã lóe lên biến mất. Quang Huy hít sâu, định khí ngưng thần, cố gắng trấn an bản thân.

"Ta chỉ lỡ dại, ta không cố ý đâu. Hu, hu, hu!" – Trong lòng Quang Huy sầu thảm, tâm trạng đầy buồn rầu và bất đắc dĩ.

Đã quá muộn, không còn cứu vãn kịp nên Quang Huy quyết định từ bỏ, chấp nhận hiện thực phũ phàn, đầy tàn nhẫn. Một lúc sau, Quang Huy hồi phục lại, cậu đi vào căn phòng phía sau tấm bảng điện tử.

Căn phòng này rất nhỏ, chỉ vừa đủ một người ngồi, có một tấm bia bằng đá đen đặt đối diện cánh cửa. Cậu bước vào phòng, rồi ngồi xếp bằng đối diện tấm bia đá đen.

Trong mắt lộ ra tinh quang, Quang Huy giơ bàn tay phải lên chậm rãi hướng về phía bảng điện tử để chạm vào. Ngay khi vừa chạm vào, trong nháy mắt, một tiếng oanh nổ ra trong đầu Quang Huy.

Cảnh vật trước mắt bỗng nhiên xoay tròn gấp khúc lại, khi mở mắt lại, bốn phía đã không phải là căn phòng, mà Quang Huy đang ở một cái hư ảo không gian.

Quang Huy không biết rằng, hai mươi tên đệ tử phía ngoài đang chỉ vào tấm bảng điện tử có ấn ký "cặp vếu" với cặp mắt khó tin, khiếp sợ, hoang mang, và một ít ngưỡng mộ.

"Ta chỉ bảo hắn vẽ thứ hắn thích. Ta đâu ngờ thứ hắn thích lại đặc biệt như thế!"

"Quá bại hoại, quá suy đồi. Ta đề nghị cấm lưu hành văn hóa phẩm đồi trụy"

"Đúng, làm hỏng cả một thế hệ trẻ. Hắn chỉ hơn 10 tuổi mà thứ bay nhảy trong đầu hắn lại là cặp bưởi"

"Điềm báo! Điềm báo! Những mầm non tương lai của y quán bị thối rữa hết rồi, cả một thời đại bị ô uế bởi những hình ảnh, video bậy bạ"

"10 tuổi đã ghê gớm vậy, cho hắn thêm 3, 4 năm trưởng thành, hắn có thể phát huy "sở thích" đến mức nào. Tới lúc đó, gây tai họa biết bao nhiêu thiếu nữ nhà lành"

"Anh bạn trẻ này sống thật với bản thân. Ta bội phục. Riêng ta là ta không dám!"

"Đây là cặp mắt! nhắc lạ ba lần, cặp mắt đó! Không phải cặp vếu nha!"



Quang Huy xoay người, đánh giá cả bốn phía, nhưng thình lình, trước mắt của cậu lóe lên quang mang. Phô thiên cái địa, hàng ngàn, hàng vạn gốc dược thảo xuất hiện trước mặt Quang Huy

Điều kỳ lạ nằm ở những cây dược thảo này, bọn chúng đều không nằm ở trạng thái hoàn chỉnh, tất cả đều bị chém ngang, bổ dọc, đầu thừa, đuôi thẹo, một gốc dược thảo bị chém nhỏ thành 10 phần.

Cậu thấy một thân cây nhưng chỉ có một chiếc lá, một cành hoa nhưng cánh hoa mất sạch chỉ còn trơ trọi cái nhụy, một miếng vỏ cây to bằng nửa bàn tay và vô số thảo dược khác.

Đáng hận hơn, tất cả bọn chúng đều được trộn lẫn vào nhau thành một núi nhỏ, còn một số ít vươn vãi xung quanh. Quang Huy đảo mắt một vòng, số lượng quá nhiều, nhất thời, cậu không đếm hết.

"Đã sứt mẻ, không toàn vẹn mà còn trộn lẫn lại. Bảo sao Kiến Trung Quán dẹp bỏ cái khảo hạch này. Quá là làm khó người!"

"Đây chỉ là 1 trong 12 chương của quyển sách dành cho đệ tử bét nhất. Cấp 1 đã khảo hạch mức địa ngục như thế này, cấp 3,4 còn kinh khiếp hơn như thế nào"

Đây chính là khảo hạch khiến cho đệ tử theo con đường gen y sư cũng nhức đầu, giận sôi người.

Tòa tháp này đã có từ thời đầu xây dựng y quán, qua bao nhiêu năm, biết bao nhiêu đệ tử khảo hạch nhưng gần như tất cả đều lực bất tòng tâm vì khảo hạch quá biến thái.