Chương 52: Người Giàu.

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 52: Người Giàu.

Đại Nam không phải Việt Nam, Đại Nam là một quốc gia mà Minh còn rất nhiều điều không biết.


Ví dụ đơn giản nhất, chuỗi sự kiện diễn ra vào năm 1955 không diễn ra chẳng hạn.


Đại Nam hiện tại còn chưa có khái niệm 'phú nhị đại' như Trung Quốc nhưng điều này không chứng minh Đại Nam không có 'phú nhị đại', có nhiều là khác.


Cương là một phú nhị đại, cũng có thể nói là công tử nhà giàu.


Giàu đến mức nào?, đại khái giàu đến mức đời này cũng không có việc gì để làm cả, chỉ theo đuổi nghệ thuật mà thôi.


Cương năm nay cũng không phải 30 tuổi chỉ là nhìn trưởng thành trước tuổi mà thôi, tuổi của hắn chỉ khoảng 25-26, hơn Minh 10 tuổi.


Nhà Cương có ba anh chị em, Cương xếp thứ hai trong nhà nhưng lại không thích kinh doanh, chỉ thích theo đuổi nghệ thuật.


Về lý thuyết, chỉ cần Cương không phải dạng phá gia chi tử, cha mẹ có thể cho Cương một khoản tiền sống tốt đến cuối đời, trên thực tế thì Cương cũng không phải phá gia chi tử chỉ là bố mẹ không thể hiểu được thứ nghệ thuật mà Cương theo đuổi thôi.


Cũng không giống trong mấy tiểu thuyết đô thị Trung Quốc, cũng không có việc 'lão đại hà hiếp lão nhị', gia đình bất hòa gì gì đó.


Đúng là Cương bị bố mẹ chửi suốt vì lông bông không nghề nghiệp nhưng bố mẹ nào chẳng thương con?.


Cũng đúng là Cương với anh mình thường bị đem ra so sánh nhưng Cương còn cảm thấy may mắn khi có một ông anh như vậy, một ông anh hiểu con đường Cương muốn đi, ủng hộ hết mực.


Chung quy lại thì Cương cũng coi như tốt nghiệp loại giỏi khóa đầu thai của địa phủ, nhân sinh thỏa thỏa không cần cố gắng bất quá cha mẹ Cương thì cũng cần mặt mũi thế là ném cho Cương một đoạn mặt bằng ở DXC, để Cương bán cái gì thì bán coi như bớt lông bông.


Cũng nhờ các mối quan hệ của chính Cương cùng tiền của anh trai, Cương có thể mở được một shop bán ghita cổ nhưng cũng không vì thế Cương bớt đi đam mê với âm nhạc thậm chí càng thêm đam mê, đặc biệt là Rock.


Cương cùng một đám anh em cùng chí hướng thành lập một ban nhạc, có thể là vì đam mê, có thể là vì nghệ thuật cũng có thể là vì chứng minh mình, nói chung ban nhạc vẫn cứ được thành lập.


Hoạt động được 2 năm nhưng mà danh tiếng rất....


Cũng bởi vậy ban nhạc biến thành nơi tụ tập giải trí của đám anh em Cương, Cương cũng cảm thấy như vậy không tệ... mãi cho đến ngày hôm nay.


"Trung, bây giờ mày qua studio đi, gọi thằng Đạt qua luôn, tao có việc quan trọng nói với bọn mày, nhớ là không thiếu thằng nào đấy ".


"Thành, mày có đang ở Studio không?, không ở à?, thế sang Studio luôn đi, mấy thằng kia cũng sắp sang rồi đấy, yên tâm là việc quan trọng, không quan trọng tao gấp thế làm gì? ".


Cương gọi liên tiếp vài cuộc điện thoại sau đó cũng không quản bán hàng nữa lập tức ra ngoài khóa trái cửa hàng cùng biển 'close' được đặt lên, Cương lập tức rời khỏi DXC.


Cương ngồi trên một con phân khối lớn phóng đi như bay, tất nhiên với tính cách của Cương thì hắn không quá thích lái ô tô, càng không quá thích những thứ gì đó... mới.


Một con Guzzi EV 1100 tại thời đại này hay tại rất nhiều năm sau... đều đủ phong cách.


_ _ _ _ _ __


Studio của Cương cũng không nằm tại khu Cửa Bắc nhưng cũng coi là gần đó, một Studio nhỏ đặt tại đường Xuân Diệu.

Studio có cái tên cực kỳ phong cách, gọi là Ancient Studio.


Studio là studio nhỏ nhưng nhà... thì khá lớn.


Đây không chỉ là Studio mà thậm chí là biệt thự sinh hoạt cũng được, Studio chỉ chiếm một góc diện tích căn biệt thự mà thôi.


Đương nhiên đây không phải một mình Cương bỏ tiền mà là cả đám 4 người bạn bỏ tiền.


Cương – Trung – Thành – Đạt.



Nhà là biệt thự, Studio là studio cỡ nhỏ nhưng mà... không có nghĩa là nó thiếu thứ gì.


Một phần vì sử dụng, một phần vì sưu tầm, một phần vì 'chơi', nói chung xây dựng cái Studio nhỏ này nhóm bốn người bọn Cương cũng xài hết 500K.


Cương là người thứ hai bước vào biệt thự, thằng đầu tiên chắc chắn là Thành, nhà Thành ở ngay đường Xuân Diệu.


"Ê Cương, việc gì gấp thế, họp nhóm cuối tuần mới họp cơ mà? ".


Thành vừa thấy Cương đặt đồ xuống liền trực tiếp hỏi, chân gác lên bàn kính, hai tay dựa vào ghế salon, tay còn cầm theo một lon bia ướp lạnh, bộ dạng tùy ý vô cùng.


Cương cũng không lạ gì thằng bạn mình, đơn giản chạy đến vỗ vào chân Thành một cái, Thành không khỏi thu chân lại.


Cương cũng ngồi phịch xuống ghế salon, cả người ngửa hết cỡ về phía sau.


"Trưa nay chỗ tao có thằng bé đến mua đàn, nó mới 15-16 tuổi thôi nhưng tuyệt lắm ".


Thành nghe vậy hơi nghi hoặc nhưng không nói gì, hắn đứng lên chuyển thân, bước về phía tủ lạnh gần đó lại lấy một lon bia ném cho Cương sau đó mới lên tiếng.


"Tuyệt là tuyệt thế nào?, vì nó mà mày gọi cả nhóm lên Studio à? ".


Cương lườm Thành một cái bất quá cũng bất đắc dĩ ở chỗ Cương chẳng có gì cho Thành làm tin cả.


"Tuyệt thế nào thì đợi mày gặp nó sẽ biết, tao tính kéo nó vào nhóm ".


Cương đúng là đang nghiêm túc, ít nhất đã suy nghĩ rất nhiều mặt.


Đầu tiên là tài năng của Minh thứ hai Cương cảm thấy Minh chắc chắn là con nhà giàu lại thêm đam mê âm nhạc, kéo vào trong hội không tốt sao?.


"Mày nghiêm túc đấy à?, có bị điên không? ".


Nhóm bốn người chơi với nhau từ nhỏ, tự nhiên kéo một thằng nhóc vào, Thành tất nhiên không vui.


Cương im lặng uống một hớp bia thật dài sau đó nghiêm túc mà nói.


"Tao tất nhiên nghiêm túc, anh em mình chẳng nhẽ chơi mãi thế này?, ông bà già ở nhà tuy không nói nhưng chính tao cũng khó chịu ".


"Tao quyết định năm sau anh em thi Sao Mai, được thì được không được thì thôi ".


"Tao nghe thằng em kia hát rồi, là tự đàn tự hát luôn, tuyệt lắm nên mới tính kéo nó vào chơi trung".


"Nó vào thì tao từ hát chính xuống làm hát phụ cũng được, không sao cả, anh em mình sẽ có 2 guita, 1 trống, 1 bass thêm 1 giọng chính, đội hình thế quá đẹp còn gì? ".


Cương vừa dứt lời, Thành trực tiếp ngồi xuống đặt tay vuốt mặt mình, tỏ ra chán nản.


"Tao mặc kệ, tí nữa thằng Trung thằng Đạt đến, mày đi mà nói với chúng nó ".


Uống nốt lon bia của mình, Cương gật đầu đầy tự tin.


"Yên tâm, tao có số liên lạc của thằng bé kia, giọng nó chưa ổn lắm nhưng biểu diễn rất có trình, solo guita cũng có trình, không thua tao hay mày đâu ".


"Quan trọng nó mới 15-16 tuổi, luyện giọng thêm 1 năm, năm sau cả đám đi thi Sao Mai không phải càng tốt? ".


"Nếu... nếu lần này đi thi không có giải, cùng lắm lại quay về chơi như bình thường, coi như cố hết sức rồi mà không được? ".


Cương thật ra... cũng không tự tin nhưng có những việc kể cả không tự tin, vẫn muốn đi làm.


Nếu cái gì cũng nắm chắc, cái gì cũng phải đợi 100% tự tin thì trên đời đã chẳng tồn tại thứ gọi là nghệ thuật.


_ _ _ _ _

P/S: Từ giờ Ghita sẽ viết thành Guita nhé.

P/s2: Hôm nay nhiều chương nên là cầu hoaaaaaaaaaaaaa