Chương 54: Chột Dạ.

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 54: Chột Dạ.

Minh hiện tại cảm thấy thế nào?.


Hắn cảm thấy tâm tình rất tốt, tốt hơn nhiều lắm.


Mỗi lần hắn hát Lets Her Go, hắn đều ở trong cảm giác của bài hát, rất khó thoát ra được nhưng hiện tại Minh thấy tốt hơn nhiều.


Trót Yêu... là hát cho Thanh nghe nhưng bài này vốn là vì Hương.


Hiệu quả của nó?, thật ra Minh còn chẳng quan tâm hiệu quả của nó, Minh chỉ là muốn hát, muốn nói ra những gì muốn nói, đơn giản thế mà thôi.


Đôi khi, nói hết ra cho nhẹ nỗi lòng cho dù lời nói chưa chắc đã đến được tai người muốn gửi đến.


Ngón tay dừng lại, điệu nhạc kết thúc, không gian lại yên lặng vài giây sau đó cái tầng 2 này 'nổi sóng'.


Trên tầng 2 chỉ có khoảng 15-16 người, chủ yếu là nữ, cũng có cả nam.


Nam có lẽ còn chưa có phản ứng quá đáng nhưng nữ thì đều vỗ tay.


Minh có thể nghe thấy âm thanh 'clap clap' vang lên hơn nữa Minh thấy Hương cũng vỗ tay.


Tiếp đó, trên tầng 2 vang lên những tiếng như.


"Bài nữa, một bài nữa "


"Lần nữa, một lần nữa ".


Cá biệt nữa thì không biết ai hô to một câu 'yêu đi, hôn đi'.


Cái câu này vừa ra như chạm mạch của mấy bà chị khóa trên, cũng đứng lên vừa vỗ tay vừa nói.

" Yêu đi hôn đi, hôn đi, hôn đi ".

Có người bắt đầu... thì đúng là rất khó để dừng lại.


Minh cười cười, quay ra nhìn Thanh, Thanh thì đã đỏ chín cả mặt, ngượng đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào.


Minh vân theo thói quen đứng lên ôm đàn ghita, nhẹ cúi gập người chào hỏi 'đàn anh đàn chị' sau đó nắm tay Thanh, bước xuống cầu thang.


Trên đường xuống cầu thang, Minh cũng thấy Lan cùng Vũ.


"Lớp trưởng, Lan ".


Đưa tay vẫy vẫy coi như chào hai người, về phần Thanh thì càng ngượng chín cả lên, cũng chỉ có thể gật đầu với hai bạn cùng lớp.


Thanh cùng Minh... cũng phải khó khăn lắm mới ra được khỏi căng-tin.


Hậu quả của cái việc này là từ lúc ra khỏi trường đến khi lên taxi, mặt Thanh vẫn luôn đỏ, đỏ như quả táo chín vậy.


Để Thanh bớt xấu hổ, Minh liền chủ động bắt chuyện Thanh, ví dụ như hỏi qua chuyện gia đình của nàng chẳng hạn.


Hỏi ra mới biết nhà Thanh cũng không xa trường lắm, Thanh sống ở chung cư, một khu chung cư nằm trên phố Nguyễn Thái Học. Có lẽ vì vậy mà nàng thường thường có thể đến trường từ sớm.


Bố Thanh cũng chỉ lấy một vợ, nhắc đến bố mình Thanh tương đối tự hào.


Thanh nói bố mẹ Thanh yêu nhau từ thời còn là sinh viên, hồi đó hai người đều tay trắng, khó khăn vô cùng, để có được một gia đình như hiện tại hai người đã phải cố gắng rất nhiều, về sau này nhà Thanh giàu lên nhưng bố Thanh cũng chưa từng nghĩ đến việc cưới vợ hai.


Không phải không có tiền, không phải không nỡ mà là không muốn.


"Minh, Minh kể về gia đình Minh đi? ".


Thanh đang nói về gia đình mình thì đột nhiên chuyển hướng sang gia đình Minh.


Kể về gia đình hắn?, còn lâu mới kể.


Thế là Minh lè lưỡi, thản nhiên lắc đầu.


"Không kể ".


Thấy Minh chơi xấu, Thanh lập tức lấy ngón tay chọc chọc hắn.


"Chơi xấu, chơi xấu này ".


Minh bị chọc, cười lên ha hả, cũng may bọn họ đang đi trên taxi, cũng không sợ tai nạn giao thông.


Minh đang định phản công thì chuông điện thoại của hắn đổ.


Thanh thấy vậy cũng rất nhanh dừng tay, Minh cũng không cần phải ra hiệu cho nàng im lặng.


Cầm máy lên... điện thoại báo số lạ, không có trong danh bạ.


Mà thật ra danh bạ của Minh cũng làm gì có mấy người?.


Minh không cần suy nghĩ quá nhiều, hắn nhấc máy.


"Alo ".


Nghe thấy tiếng Minh, Cương ở bên kia lập tức nói.


"Minh à em, anh Cương đây, anh Cương ở DXC đây ".


Thật ra không cần vế sau thì Minh cũng quên ông anh này làm sao được, cây đàn ghi ta hắn mang còn được người ta 'chém nửa giá', cực kỳ có lương tâm.


"Anh Cương ạ, có gì không anh? ".


"Minh này, hôm nay em rảnh không? "


Minh nghe đến đây liền gãi gãi đầu, rảnh được mới là lạ nhưng xuất phát từ phép lịch sự, xuất phát từ cây Yamaki Vintage 1975 bên cạnh hắn, hắn vẫn đáp.


"Dạ em cũng không biết nữa, có việc gì không ạ? ".



Cương nghe Minh trả lời, nghĩ nghĩ một chút rồi đáp.


"Chẳng là thế này, hôm nay cái bài mày hát ý, mày hát hay quá em ạ, anh có một Studio nhỏ, mày có muốn qua Studio của anh không, anh thu âm giúp mày, làm thành một cái đĩa nghe chơi, coi như làm kỷ niệm ".


"Yên tâm, Studio của anh tuy nhỏ nhưng hiện đại không thua kém cái Studio nào ở Hà Thành, cũng không thu phí của mày, anh bao chọn gói ".



Minh ban đầu không quan tâm lắm nhưng vừa nghe đến đây, sống lưng Minh không khỏi thẳng lên.


Sáng nay hắn còn đang ước có một cái Studio cỡ nhỏ, không ngờ tối nay đã có?, tuy không phải là của hắn.


"Studio ở đâu hả anh, hôm nay em cũng hơi bận, nếu xa nhà em quá... em cũng chưa chắc sang được ".


Cương nghe vậy, cũng báo ra địa chỉ.


"Mày biết đường Xuân Diệu không em?, đúng rồi cái chỗ phủ Tây Hồ ấy, mày cứ đến đường Xuân Diệu thì gọi anh ra đón, chỗ này có mấy cái ngách, sợ mày không tìm được ".


Nghe xong câu này Minh suýt nữa vỗ đùi mình một cái, nếu Studio ở Xuân Diệu thì thực sự tốt lắm, cách nhà hắn không xa.


Minh tất nhiên cảm nhận được việc này không đơn giản như Cương nói nhưng cũng sẽ không gây hậu quả xấu nào cho mình thế là Minh hỏi lại.


"Cái bài sáng nay em hát ý, em không có ý định thu đâu anh Cương, sang Studio của anh em xin thu bài khác được không ạ? ".


Cương nào thèm quan tâm Minh thu bài nào, Cương chỉ cần Minh đến là được.


"Được chứ, thu bài nào cũng được, anh làm miễn phí cho, thế mấy giờ mày qua được để anh chuẩn bị? ".


Mấy giờ?, thú thật là Minh kín lịch.


Chiều ở lại với thằng Tùng ít cũng phải đến 6h, về nhà là 7h tối, tắm một cái là mẹ về sau đó là ăn cơm rồi thì cũng hết ngày đến nơi tuy nhiên nghĩ đến con đường tương lai, Minh cũng chỉ cắn răng sắp xếp.


"Em còn đang học thêm, chắc cũng hơi muộn mới xong, vậy khoảng 7h hay 8h gì đó em qua nhé, anh Cương yên tâm bài em muốn thu chắc cũng không khó đâu ạ ".


Ở bên kia, anh Cương lập tức gật đầu.


"Được, thế hẹn mày 7-8h, bao giờ đến nháy máy anh một cái, anh biết mà ra đón, cứ đứng ở đầu Xuân Diệu là được ".


Sau khi Minh kết thúc điện thoại, Minh lập tức gọi một cuộc nữa.


"Mẹ ạ, dạ vâng con đây,... dạ con đang ăn trưa cùng bạn, mẹ yên tâm con không trốn bữa đâu".

"Mẹ nhớ Dương không ạ, vâng Dương cấp 2 ý ạ, chiều nay con – Dương với mấy bạn cấp 2 tính học nhóm, học nhóm ở phòng ký túc xá của con nên chắc tối con mới về ạ ".


"Vâng mẹ yên tâm, con đi cẩn thận... dạ, có gì con gọi cho mẹ luôn ạ".


Ngồi trong taxi, vâng vâng dạ dạ một hồi, rốt cuộc coi như là quá quan.


Chỉ có Thanh là nhìn Minh chằm chằm, khóe miệng cong lên.


Minh thấy vậy bật cười, lấy ngón tay di vào trán nàng.


"Cười con khỉ ".


Sau đó cả Minh cả Thanh đều bật cười.


_ _ _ _ _


Như đã nói, nhà Thanh tương đối gần trường, hai người chỉ nói chuyện một lúc thì đã đến nhà Thanh.


Trả tiền Taxi xong, Thanh dẫn Minh lên nhà nàng, nhà nàng tại tầng 8 hơn nữa hiện tại là giữa trưa, cầu thang máy của trung cư cũng không mấy ai sử dụng, hai người không cần đợi bao lâu mà cũng không cần chen trong thang máy.


Tất nhiên Minh cũng phải tiện dịp đánh giá khu trung cư này một chút, chắc chắn không thể so được với Kim Ngưu Cao Ốc nhưng mà nhìn cũng không tệ, ít nhất là sạch sẽ.


Về phần trang trí hay hiện đại?, thú thật Minh không có quá nhiều cảm xúc.


Đại Nam giàu hơn Việt Nam thật nhưng Việt Nam những năm 2020 chỉ cần có tiền là đã có thể hưởng thụ gần như tất cả những gì các nước tiên tiến nhất thế giới hưởng thụ.


Là người sống trong Vinhome những năm 2020 thậm chí 2023 sau đó quay về trung cư năm 2003?, khen được câu nào mới là lạ.


Thanh dẫn Minh đến cửa nhà mình nhưng cũng không đợi Thanh mở cửa vào nhà, Minh như nhớ ra cái gì đó.


Hắn nhẹ kéo tay Thanh sau đó nói thầm vào tai nàng.


"Thanh ơi, chiều Minh có việc mà nếu bố Thanh thích Minh quá làm sao bây giờ, nếu chú cứ giữ Minh ở lại chơi thì sao giờ? ".


Thanh nghe vậy mặt lại đỏ lên, không khỏi lườm Minh một cái sau đó mở cửa.


"Con chào bố con chào mẹ, con về rồi ạ ".


Thanh tiến vào nhà, tiện thể kéo tay Minh luôn.

Đưa hai ngón tay về phía sau, nới lỏng đôi giày bệt của mình, xếp giày ngay ngắn lên giá để giày sau đó lấy ra hai đôi dép đi trong nhà.


Giày của Minh cũng không phải dùng tay là có thể tháo ra như Thanh, hắn phải tháo dây giày trước chỉ là vừa cởi giày ra xong đã thấy Thanh cúi xuống, đặt một đôi dép vào chân hắn sau đó cũng cầm giày của Minh cất lên kệ.


Minh hơi ngây ngốc một chút sau đó mỉm cười đứng lên, Thanh cũng xoay đầu lại, lúc này chẳng biết từ bao giờ bố mẹ Thanh cũng đã ra đến ngoài cửa.


"Cháu chào cô chú ạ ".


Minh thì không biết mặt bố mẹ Thanh nhưng xuất hiện ở đây thì còn có thể là ai khác?.


"Bố mẹ, đây là Minh bạn cùng lớp với con ạ ".


Thanh dứt lời, mẹ Thanh liền cười cười nhìn Minh còn bố Thanh... đầy vẻ nghiền ngẫm.


Cái nhìn làm Minh.. hơi hơi chột dạ.