Chương 135: Tin Bát Quái.

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 135: Tin Bát Quái.

Minh cũng không biết cô bé trước mặt hắn có ý gì nhưng đúng là hắn bị cô bé này làm bất ngờ.


Hắn ngửa đầu lên nhìn đối phương, hắn đang đợi cô bé nói tiếp.


Minh ở trên lớp luôn đội tóc giả, tóc của hắn có chút giống cái tổ quạ, lớp tóc tương đối dày, phần mái che đi cả đi trán hắn, gần như che đi con mắt của Minh vì vậy hắn luôn cho người ta một loại cảm giác lầm lầm lì lì.


Ở trong lớp hắn cũng không hay nói chuyện với ai, tính đi tính lại thì đi học được hơn 2 tuần hắn cũng chỉ quen 5-6 người gì đó.


Khánh Linh cũng không rõ Minh như thế nào, trong tiềm thức của cô bé thì Minh tương đối lập dị, lầm lầm lì lì xa cách người khác lại thêm việc Minh học 'giỏi', 'chăm chỉ lên bảng lấy điểm' thì Linh quy Minh thành một con mọt sách chính hiệu.


Chỉ là hôm nay Linh phát hiện, cậu bạn cùng lớp mình có ánh mắt rất sáng.


Khi đôi mắt kia nhìn về phía nàng, Khánh Linh lại có chút chột dạ.


Nhưng hiện tại Minh nhìn nàng đồng thời không nói gì, Khánh Linh cũng cảm thấy mình nhất định phải nói cái gì đó.


"Minh không biết đấy thôi, Linh có nhiều bạn cấp hai học cùng trường với Thanh lắm, hồi cấp 2 Thanh nó đổi bạn trai như thay áo ấy ".


Nghe Khánh Linh nói, Minh cảm thấy rất buồn cười, hắn cũng bật cười thành tiếng sau đó nói.


"Này, cậu yêu thầm tôi đấy à? ".


Khánh Linh còn đang bận sắp xếp từ ngữ trong đầu mình thì bỗng nghe Minh nói vậy, trong giây lát cô bé này bị 'chết não', phải mấy giây sau mới kịp phản ứng.


"Cậu nói gì thế Minh ".


Minh lại cười, thản nhiên mà nói.


"Cậu không yêu thầm tôi thì quan tâm chuyện của tôi như vậy làm gì, chúng ta quen nhau sao? ".


Khánh Linh kinh ngạc nhìn Minh, sau đó vội nói.


"Không phải, bọn mình là bạn cùng lớp, mình không muốn thấy cậu bị cái Thanh nó lừa...".


Khánh Linh đang nói đến đây đột nhiên Minh tiến đến, đưa tay ra che miệng nàng sau đó nhẹ xoay người một cái, đẩy Khánh Linh vào sát tường.


Nơi này... vắng người.


Hơn nữa nói ra cũng cảm thấy tương đối thú vị, Minh hiện tại cảm giác mình khá giống cao thủ võ lâm.


Hắn hiện tại rất nhanh, ít nhất cũng nhanh hơn người bình thường bởi Minh vẫn luôn ở trong môi trường có trọng lực nặng gấp 2.5 đến 3 lần trọng lực của trái đất.


Trước đây chỉ là gấp 2 nhưng trong quãng thời gian này đúng là Minh tăng lên, đặc biệt là sau khi đạt thành Taekkyon Lv 1 thì lực chân hắn càng khỏe, trọng lực gấp 2 lần bình thường đã không đủ nữa rồi hoặc có thể nói không có quá nhiều sức khiêu chiến với Minh.


Bởi vì Minh quá nhanh lại thêm khoảng cách giữa hai người không xa lắm dẫn đến hắn tương đối dễ áp chế cô bé này.


Đẩy sát Khánh Linh vào tường, cũng may Minh cao hơn cô bé một chút, cỡ nửa cái đầu, người ta cao khoảng 1m67 còn Minh đã đến 1m73.


"Biết gì không, tôi còn xấu hơn cái chữ xấu trong suy nghĩ của bạn đấy "


"Với cả... "

Nói đến đây Minh dừng lại vài giây, hơi thở của hắn như phả vào vành tai Khánh Linh.


"Với cả, gu của tôi là Bad Girl đấy cô bé ạ, Good Girl thì sẽ bị thương, Bad Girl thì mới được phạt".


Bỏ lại Khánh Linh đứng một mình gần khu kí túc xá, đến hiện tại Minh vẫn cảm thấy tương đối buồn cười, dù sao việc này đối với hắn khá là trẻ con.


Tất nhiên đến hiện tại thì Minh cũng đoán được cái gì đó, đoán được lý do vì sao bạn gái hắn có chút bị xa cách trong lớp.


Nên làm gì cho Thanh hay không?, thật ra là không.


Nàng hiện tại không phải không bạn bè trong lớp, những người thật sự chơi với nàng mà không có vấn đề gì cả vậy thì cần gì nữa?, chẳng nhẽ cần làm bạn tốt của cả lớp gần năm chục con người?, cái này cũng không cần.


Đấy là còn chưa nói cả lớp một nửa là con trai, Minh thì cũng không cần bạn gái mình thân với đứa con trai nào trong lớp, chỉ cần... Khánh Linh không đi quá giới hạn của Minh có lẽ hắn sẽ không để ý vấn đề này thật, tất nhiên cũng phải đi hỏi Thanh một chút.


Minh thì không biết Khánh Linh đang nghĩ gì, đang làm gì, hắn trực tiếp vào lớp trước.


Vừa về chỗ ngồi thì ở sau lưng hắn Lan đã lên tiếng.

"Ủa, cái Linh không về lớp cùng cậu à? ".


Quay lại nhìn cô bạn bàn dưới, Minh nâng hai vai lên.

"Ai biết được ".

Lan thấy thế nhíu mày một chút sau đó lại nói.


"Thế Linh gọi cậu ra ngoài nói gì về Thanh không? ".


Nghe vậy, Minh không khỏi hỏi.

"Thế Lan nghe được lời không hay nào về Thanh à? ".


Hắn nghỉ học có chút nhiều hơn nữa cũng không quan tâm việc của lớp, vòng giao tiếp của hắn cực kỳ nhỏ bé, hắn cũng đúng là không nghe thấy lời đồn đại nào cả, tất nhiên sau vụ gặp Khánh Linh, hắn biết cô bé kia nói gì đó không được hay cho lắm về bạn gái mình.


Lan nghe Minh hỏi liền gật đầu sau đó nói.


"Thì cũng không có gì, chỉ nghe bảo Thanh lớp mình hồi cấp 2 ăn chơi ghê lắm, yêu nhiều đứa lắm lại thêm cậu với Thanh mới đi học đã là một cặp, mọi người càng cảm thấy cái lời kia là đúng".


Minh gãi gãi đầu, hóa ra việc này còn liên quan đến hắn?.


"Thế giời Lan cảm thấy thế nào?, về Thanh ấy ".


Minh biết trong lớp này vòng giao tiếp của Thanh cũng không lớn lắm, chỉ có thể coi lớn hơn Minh một chút xíu mà thôi tuy nhiên trong cái vòng giao tiếp không lớn lắm kia thì có cả Lan cùng Vũ.


Nghe Minh hỏi về Thanh, Lan suy nghĩ một chút sau đó vẫn trả lời chân thật.


"Lan cảm thấy Thanh khá hiền, cũng không giống như lời bên ngoài nói ".


Thanh thật ra khá sành điệu, cũng có thể nói là biết 'ăn chơi' nhưng dựa trên điều kiện gia cảnh nàng khá giả.


Nhà của Lan cũng thuộc diện khá giả thậm chí là con nhà giàu, với tư cách là một cô bé từ xưa đến nay không quá bị tiền bạc ảnh hưởng như Lan thì một cô gái như Thanh là quá bình thường, cũng không có gì đến mức 'không thể làm bạn' cả, trái lại cả hai người còn tương đối hợp nhau.


Ví dụ như hai cô bé lớp 10 sẽ nói gì với nhau?, chủ đề nhiều nhất chỉ xoay quanh Vpop còn lại rất khó nói đến cái gì khác.


Với Lan cùng Thanh thì lại khác biệt, chí ít chó thể nói thêm về hàng hiệu, về phim ảnh, không phải sao?, hai cô gái đi ăn trưa với nhau, đi chơi với nhau cũng bớt đi nhiều cái không tiện.


Các cụ nói vẫn đúng, ngưu tầm ngưu mà mã tầm mã, vật thì họp thèo loài.


"Vậy được rồi, Lan ở gần Thanh thì hiểu Thanh hơn cái đám nói miệng ngoài kia chứ, cũng không để ý ".


Lan nghe Minh nói vậy cũng tươi cười sau đó trong ánh mắt hơi bất ngờ của Minh, cô bé này rời khỏi chỗ ngồi, lên bàn Minh ngồi xuống.


"Thì Lan sợ Minh nghe mấy lời không đâu thôi ".


"Với cả Lan nghe đồn, nghe đồn thôi nhé chứ Lan không biết đâu, nghe bảo bạn trai cái Linh lớp mình ngày trước thích cái Thanh, theo đuổi không được mới yêu cái Linh ".


Lan nói tương đối nhỏ, cũng đúng là chỉ có Minh nghe thấy sau đó mặt Minh lại toàn dấu '?'.


Học cấp 3, việc bát quái đúng là nhiều, không cười không được.


_ _ __ _

P/s: Chương này viết 'linh tinh' thôi, tối chắc là còn 2c đấy