Chương 120: Nóng Rực (2)

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 120: Nóng Rực (2)

Phương Anh ngồi trong quán Cafe, ngồi ra phía sau lưng Minh cùng Hương, khuôn mặt đầy vẻ khó hiểu.


Hương vào trước còn Phương Anh vào sau, cố tỏ ra nàng không quen Hương sau đó thấy Hương ngồi đối diện một người trẻ tuổi, một người trẻ tuổi mặc sơ-mi quần tây mà nàng không thể liên tưởng đến đây là học sinh cùng tuổi mình.


Về phía Hương, Hương cũng không có thời gian để ý đến Phương Anh bởi Hương cũng bị bộ dạng này của Minh làm cho bất ngờ.


Minh trong mắt Hương bỗng trở nên trưởng thành hơn nhiều lắm, phải lớn hơn 10 tuổi là ít.


"Minh mặc như thế này đi học đấy à? ".


Nghe Hương hỏi vậy, Minh hơi đẩy gọng kính của hắn, hắn cũng không biết tại sao mỗi lần gặp nàng, nàng càng quyến rũ đến lạ.


Nếu thế giới này thật sự có bùa yêu, nàng bỏ bùa hắn chỉ bằng một nụ cười, một ánh mắt, đơn giản như vậy mà thôi.


"Hương thích không? ".


Hương lườm Minh một cái, cũng không lên tiếng nữa bởi nàng biết nếu nói tiếp.. hoặc là nàng cùng hắn sẽ trở nên không vui hoặc là nàng lại bị cuốn theo nhịp điệu của hắn, kiểu gì thì nàng cũng không muốn.


Hương đặt một túi vải lớn lên bàn sau đó chậm rãi lấy ra, bên trong có một hộp cơm, một hộp Bento theo phong cách Nhật Bản.


"Mình không làm cơm đâu, mình làm Salad Nga với ít cơm cuộn ".


Thời đại này cũng không có mấy hộp cơm tiện lợi có chỉ cần cắm điện vào là có thể hâm cơm, làm một bữa cơm là không quá thực tế bởi kiểu gì cũng nguội, cho dù có là hộp giữ ấm đi chăng nữa.


Hương nói xong cẩn thận mở hộp Bento ra.


"Minh ăn thử xem, không ngon cũng đừng trách Hương ".


Nhìn hộp cơm trên bàn, nhịp tim của Minh đập mạnh hơn, mới chỉ hơn tuần trước hắn còn đang cố dặn lòng nhưng hiện tại hắn thật sự muốn ôm nàng vào lòng.

Hương thấy Minh nhìn chằm chằm vào hộp cơm sau đó hắn lại ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt kia không có dấu diếm mà cũng không cần che đậy, trong ánh mắt có sự mê mẩn.


Hương cảm thấy không được tự nhiên, trước khi đến đây nàng thật ra đã nghĩ kỹ.


Nàng không phải loại nữ nhân như Phương Anh nói, nàng còn không đến mức muốn Minh lựa chọn giữa nàng và một cô gái khác, chí ít sự cao ngạo của nàng không cho phép mình làm vậy.


Hương đã nghĩ kỹ, đã nghĩ kỹ đây là lần cuối cùng nàng bị cuốn vào chuyện này, sau hôm nay nàng sẽ không liên lạc với Minh nữa, với nàng Minh sẽ chỉ như một người bạn.. uhm một người bạn như bao người bạn trai cấp hai khác của nàng.


Bạn trai ở đây được hiểu với ý nghĩa bạn con trai cùng lớp cấp 2, những người mà Hương đã mất liên lạc gần hết.


Nàng muốn tập trung học hành, muốn không nghĩ ngợi những việc này nữa, cố nốt nửa năm nay, qua cái tết này... nàng sẽ chuyển trường, không còn cùng trường với Minh nữa, khi đó.. có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai.


Chỉ là khi nhìn ánh mắt kia, nàng lại có cái gì đó không nói được.


Hương hít một hơi sau đó đứng lên.


"Hương hôm nay...".


Nàng vừa đứng lên, Minh đột nhiên hỏi.


"Đố Hương biết, bún bò Nam Bộ là của Bắc Bộ hay Nam Bộ? ".


Câu hỏi này có liên quan gì không?, không liên quan gì cả nhưng nó lại làm cho đầu óc Hương chậm lại, sau đó nàng có chút ngờ nghệch mà đáp.


"Nam Bộ? ".


Minh phì cười, hắn lấy hơi hai giây sau đó hát một câu.


"Bún bò Nam Bộ không xuất xứ từ Nam Bộ – Nó có từ đường Lê Duẩn, ngày xưa là đường Nam Bộ".



Đây là câu hát chứ không phải câu tự sự hơn nữa nó là facts.


Hương quả thực bị bất ngờ bởi cái này nàng không biết đồng thời nàng cũng không hiểu vì cái gì Minh đột nhiên lại hỏi câu đó, một câu không liên quan gì.


"Trả lời đúng được thưởng, trả lời sai bị phạt ".


Minh cười cười, cảm giác nụ cười của hắn phi thường 'dễ dàng' cũng cực kỳ ngả ngớn có điều chỉ nửa giây sau, vẻ tươi cười trên mặt của Minh chẳng còn gì cả.


"Đừng đi, ngồi với mình thêm một lúc ".


Hương cắn làn môi mềm, nàng nhìn vào ánh mắt của Minh sau đó... ngồi xuống.


Nàng ngày hôm nay đến đây mang theo quyết tâm rất lớn nhưng hiện tại lại có chút ỉu xìu.


Nàng biết rất nhiều bạn trai cấp 2 thích mình, nhưng mà chưa từng có ai dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, cảm giác rất khác.


Đây không phải là ánh mắt nóng rực, cũng không phải ánh mắt chiếm hữu thậm chí là cả yêu thương cũng không phải, trong ánh mắt lại mang theo chút đượm buồn man mác.


Nàng không đành lòng.


"Ăn nhanh đi, mình hôm nay có việc cần về sớm... ".


Minh kéo hộp Bento ra chỗ mình, sau đó cũng không nói gì nữa.


Không phải đầu óc hắn không nghĩ ra được cái gì để nói mà là từ hành động của Hương, Minh lại cảm thấy nàng đang trốn tránh hắn.


Ngay thứ 6 tuần trước, Minh còn định đợi nàng thì Hương đã nói có việc về gấp.


Hôm nay Hương cũng nói có việc về gấp.


Minh không thể không nhận ra điểm nào đó, tuy không chắc chắn nhưng hắn đại khái đoán được.


Vì đoán được nên Minh không nói nữa, hắn chậm rãi thưởng thức phần ăn trưa của mình.


Nhận xét ngon hay không?, không cần nhận xét, chỉ cần là đồ ăn nàng làm đều sẽ ngon, ngon đến mức khiến lòng hắn nóng rực.


"Này, lần trước ở Quốc Tử Giám có tính là lần đầu tiên cậu từ chối mình không? ".


Minh ăn được một lúc, hắn lại ngẩng đầu lên nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, dưới ánh nắng buổi trưa chiếu xuyên qua khe cửa kính, nàng đẹp không góc chết.


Thời đại này điện thoại còn chưa thể thoải mái lên mạng, Hương ngồi đối diện với Minh thật sự cũng không có việc gì làm vì vậy... nàng đang nhìn hắn ăn.


Hương nhìn Minh ăn rất ngon miệng, không nói một câu nhưng nàng có thể cảm nhận được, đồ ăn mình nấu được người khác thưởng thức như vậy Hương sao lại không vui?.


Vì vui nên Hương nhìn càng nhập thần, đến lúc bị Minh hỏi như vậy, nàng một lần nữa rơi vào trạng thái bất ngờ.


Phải lặng đi vài giây, Hương mới gật đầu nói.


"Ừ, hôm đó là lần đầu tiên ".


Minh cười cười mà nói.


"Hôm nay là lần thứ hai hả? ".


Khuôn mặt Minh rất bình tĩnh, không vui cũng không buồn.


Hương hơi lặng người nhưng mà nàng không phải Thanh, nàng ngồi thẳng người mà đáp.


"Ừ, Hương muốn tập trung học tập ".


Có những việc, cả hai người không nói rõ nhưng cả hai đều hiểu.


Minh giữ lại hộp Bento này, cũng không ăn nữa mà đậy lại,tất nhiên không phải trả lại cho Hương.


"Thế mình giữ lại cái này, không trả cậu đâu ".


Hương hơi bất ngờ sau đó gật đầu.


Uhm, coi như đây là một đoạn kết đẹp của một chuyện tình dở dở ương ương đi.


Chí ít nàng đang nghĩ như vậy.


Chỉ là chính Hương cũng cảm thấy có gì đó không vui vẻ lắm, nàng hiểu thời điểm này chỉ cần nàng đứng dậy rời đi.. chút cảm nắng đầu đời cứ như vậy sẽ kết thúc.


Hương cũng không ngờ là Minh lại nói.


" Sang trường mới, cấm yêu đứa nào đấy ".


Thay vì Hương là người rời đi trước, Minh đứng dậy trước, cầm lấy hộp Bento của nàng chủ động rời khỏi vị trí trước.


Hắn đưa một tay nhẹ xoa đầu nàng, động tác có chút tùy ý, tùy ý đến mức Hương còn chẳng kịp phản ứng.


"Nhớ đấy, sang trường mới cấm yêu đứa nào, đợi mình ".


Minh chủ động về nhà trước, có lẽ cũng như suy nghĩ của Hương, một mối tình dở dở ương ương không đâu vào đâu cứ như vậy kết thúc.