Chương 119: Nóng Rực (1)

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 119: Nóng Rực (1)

Minh đối với giới Under trong Rap vẫn mang theo rất nhiều kỳ vọng thậm chí là tình cảm.


Là một người từ tương lai trở về, hắn hiểu tương lai của Rap Việt có thể hot đến mức nào, tất nhiên không phải thời điểm hiện tại nhưng cũng không thể không quan tâm đến nó, không thể cứ thế bỏ qua nó.


Năm nay, Rap so ra còn thua Rock nhưng tư tưởng của Rap, linh hồn của Rap thì đã manh nha xuất hiện, hiện tại mà nói những người chơi Rap phần lớn khá là 'trẻ trâu' nhưng theo thời gian, khi con người lớn hơn, trưởng thành hơn thì sẽ khác để rồi khi quay lại nhìn về quá khứ tất cả chỉ còn là kỷ niệm.


Nơi lưu giữ những kỷ niệm ấy chính là nơi đẹp nhất, nơi đáng quý nhất.


Minh chẳng nhẽ không hiểu với những người Á Châu thì hồi ức đôi khi mới là đẹp nhất hay sao?.


Tại tương lai của Minh, nghe nhạc tại Mp3.Zing thì được nhưng chẳng ai bình luận cả, đây không phải là một nơi mọi người bình luận với nhau nhưng thời điểm hiện tại khi Minh tung ra Mp3.Lotus thì hắn cũng hy vọng có thể cải thiện điểm này, thậm chí có thể bắt đầu thay đổi luôn phần bình luận ở các Forum âm nhạc, chuyển hoàn toàn nó sang web.


_ _ _ _ _


Sau khi kết thúc công việc với Duy Anh cũng là khoảng giờ trưa.


Minh nhìn đồng hồ là 11h, hắn cảm thấy thời gian cũng đến liền đi ra khỏi phòng làm việc của mình, đối với tất cả nhân viên chào hỏi một tiếng rồi xuống nhà để xe đồng thời gửi tin nhắn cho Hương.


Hắn lại rủ nàng ra tiệm Cafe Vũ hôm trước.


"Hôm nay Minh lại đợi Hương ở tiệm Cafe cũ nhé, Hương tan học cứ quá đấy trước ".


Nhắn tin xong, không thấy Hương trả lời thì Minh cũng không để ý lắm, Hương giờ này vẫn đang trong lớp học mới đúng, hắn tiếp tục dắt xe ra khỏi nhà để xe thì lúc này sau lưng Minh vang lên tiếng bước chân, tiếng bước chân rất gấp mà cũng rất rõ.


Nghe thấy tiếng bước chân đương nhiên sẽ dừng lại nhìn một chút, đây là bản năng bình thường, bất quá Minh cũng không ngờ người đang chạy tới là Yến Nhi.


Cô bé này vừa chạy vừa nhìn xung quanh, có chút ngốc.


Minh liền chủ động đặt xe máy ở đó sau đó bước ra vẫy vẫy tay với Yến Nhi.


Thấy Minh xuất hiện, khuôn mặt Yến Nhi không khỏi xuất hiện vẻ mừng rỡ, nàng thở hổn hển mà chạy tới.


"Boss, em có chuyện muốn nói ".


Minh vừa nghe vậy, hơi đảo mắt nhìn đồng hồ sau đó gật đầu.


"Thế anh em mình lên tiệm cafe trên lầu nói chuyện nhé ".


Yến Nhi vội đáp.


"Cũng không cần ạ, em nói ở đây cũng được ".


"Sáng nay thấy anh lên công ty em tính nói nhưng thấy anh bận quá nên thôi, dần dần lại quên luôn, nãy em mới sực nhớ ra ".


"Hiện tại ở trường em bài hát Tâm Hồn Của Đá đang cực kỳ nổi nhưng mà... lại không nghe được ".


Yến Nhi nói đến đây cũng không biết diễn tả thế nào nhưng ánh mắt Minh bỗng sáng lên, nàng ngập ngừng nhưng Minh hiểu, hắn vậy mà quên điểm này hoặc ban đầu không nghĩ đến.


Tâm Hồn Của Đá thực sự có thể nói là siêu phẩm nhạc Rock cũng không quá đáng, biểu diễn của nhóm The Mountain cũng không chê được, quan trọng là những năm nay vốn là thời đại của Rock.


Khoảng vài trăm sinh viên hôm đó có mặt ở buổi diễn thuyết của Minh đã nghe qua bài này, đương nhiên cảm thấy nó hay nhưng cũng không có ai thu âm được nó.


Sau đó theo bản năng bắt đầu kể lại với bạn bè, mười người có thể nói cho trăm người, trăm người có thể nói cho ngàn người, ngàn người lan ra thì càng rộng.


Vấn đề ở chỗ những người đã nghe lần thứ nhất muốn nghe lần thứ hai thì không tìm được bài hát này ở bất cứ đâu cả.


Còn những người nghe bạn bè kể lại thì đến cả lần nghe thứ nhất cũng không có, căn bản cũng không tìm được, chỉ có thể nghe bạn bè một mực 'thổi' là bài hát kia hay thế nào, hay ra sao.


Thậm chí trong những sinh viên nghe Minh thuyết giảng, cũng đã có người thửu cover lại bài hát này bằng guitar có điều đại đa số đều từ bỏ, mới nghe lần thứ nhất đã đòi cover lại là việc không tưởng.


"Ý của em có phải là chúng ta mang bài hát đó làm trọng điểm tuyên truyền ở Bách Khoa, kéo một lượng sinh viên lớn hứng thú, lập tức tiến vào trang web của chúng ta? ".


Yến Nhi vẫn đang thở hổn hển nhưng nghe Minh nói vậy lập tức gật đầu hơn nữa Yến Nhi càng thêm thán phục, nàng cảm thấy Boss không hổ là Boss, nàng còn chưa nói xong Boss đã hiểu ý.


Ngày mai hoặc chỉ là tối nay thôi, Mp3.Lotus sẽ chính thức mang vào sử dụng, Minh cảm thấy lần này Yến Nhi lập công cực lớn bởi rất có khả năng Mp3.Lotus sẽ chiếm chọn thị trường Bách Khoa.


Sinh viên vẫn luôn thích nghe nhạc nhưng không phải sinh viên nào thời đại này cũng có máy nghe nhạc, một kênh nghe nhạc trực tuyến càng dễ dàng để sinh viên tiếp nhận.


"Em đã chủ động nói ra vậy anh để em lo việc này được không?, chi phí cần thiết cứ tìm Linh là được ".


Mp3.Lotus nhất định phải làm tuyên truyền, cách tuyên truyền thì Minh cũng đã nghĩ kỹ nhưng nếu chiếm Bách Khoa trước thì lại có thể tiết kiệm rất nhiều cho Minh, thực sự rất nhiều.


Yến Nhi nghe Minh nói vậy hơi ngẩn người sau đó cũng lập tức gật đầu.


"Dạ anh yên tâm, em sẽ cố gắng hết sức ".


Thấy nàng quyết tâm như vậy, Minh cảm thấy hài lòng vô cùng, lại căn dặn Yến Nhi vài việc sau đó mới chia tay nàng trở về trường hắn.


_ _ _ _ _ _


"Là chàng nhắn tin cho mày à ".


Ở một nơi khác, lúc này Phương Anh lại đầy hứng thú nhìn Hương.


Nàng để ý thấy cô bạn cùng bàn mình lại đang nhìn điện thoại sau đó có chút ngập ngừng.


Hương dùng điện thoại trong giờ có thể tránh qua thầy cô giáo chứ sao qua được đứa bạn cùng bạn.

"Mày lại bắt đầu luyên thuyên rồi đấy ".


Hương nói xong lấy ngón tay đâm vào eo Phương Anh một cái.


Phương Anh lại che miệng cười, ánh mắt nhìn về hướng giáo viên sau đó lại hạ thấp trọng tâm xuống, nghiêng đầu về phía Hương mà hỏi.


"Hộp đồ ăn hôm nay mày mang theo đừng nói là chuẩn bị cho chàng luôn nha ".


Phương Anh ngồi cùng bàn Hương, nàng hiểu tính cô bạn mình.


Nhập học được hơn tuần, Phương Anh chưa bao giờ thấy Hương chuẩn bị đồ ăn mang đi cả, ăn sáng cũng toàn trực tiếp ăn tại căng-tin mà ăn trưa thì cũng vậy, hoặc là vào hàng quán nào đó hoặc là ăn luôn trong căng-tin trường.


Lớp A7 của Minh thứ 5 mới bắt đầu khóa học phụ đạo đầu tiên trong khi lớp của Hương thứ 3 đã bắt đầu, tất nhiên Hương cũng từng ở lại ăn trưa ở trường rồi.


Hương lườm cô bạn mình rồi nói.


" Ừ thì là ông ấy nhưng tao với ông ấy cũng không có gì vượt qua giới hạn cả "


"Ông ý rủ tao ra quán cafe gần trường... rồi mang đồ ăn cho ông ý ".


Phương Anh nghe vậy hai mắt tỏa sáng, lại hỏi.


"Đừng nói là mày tự tay vào bếp nhé Hương ".


Hương lúc này nhìn Phương Anh sau đó gật đầu, một cái gật đầu này làm Phương Anh càng thêm hứng thú với chuyện này rồi.

"Wow, thế mày phải thức từ mấy giờ chuẩn bị đồ ăn thế?, thế mà mày còn nói mày với người ta không có gì? ".


Hương thở dài một hơi, nàng cũng không biết nói thế nào, gọi là có chơi có chịu vậy.


Hương nghĩ mấy giây sau đó đẩy màn hình điện thoại cho Phương Anh, để nàng đọc tin nhắn.


"Ông ý rủ tao ra quán cafe cũ mà không phải ở trong trường, mày biết là vì sao không? ".


Phương Anh đọc tin nhắn Minh gửi đến sau đó mờ mịt không hiểu mà lắc đầu.


"Vì sao?, vì người ta có người yêu còn gì nữa, gọi tao ra quán cafe là vì không muốn tao cùng người yêu ổng gặp nhau ".


Hương nói đến đây, chính nàng cũng cảm thấy tức giận.


Phương Anh lúc này mới chợt bừng tỉnh nhưng sau đó lại nghĩ đến vài việc, việc của Minh cùng Hương thú thật Phương Anh hiện tại cũng biết, cho dù chỉ là biết một chút xíu.


"Mày nói ông kia yêu đơn phương mày trước rồi mới quen bạn gái hiện tại đúng không?, xong bạn gái hiện tại của ổng cũng là mới quen đúng không?, vậy mày là người đến trước mới đúng chứ ".


"Mày cũng thích thích người ta còn gì, sao không để... ".


Phương Anh nói đến đây liền im bặt bởi vì nàng thấy sắc mặt Hương lạnh lại.


"Tao không phải người như thế ".


Nàng nói xong cũng không có ý tứ nói chuyện nữa, bắt đầu nhìn chằm chằm vào quyển sách trước mặt nhưng mà có đọc chữ nào vào đầu không có lẽ chỉ có nàng biết.