Chương 115: Tâm Sự Với Người Lạ.
Gaming House của hắn cùng Tùng vẫn chưa thể hoàn thiện.
Văn phòng của Lotus thì coi như đã có thể vào ở, đã có thể vào làm việc nhưng Lotus vẫn chưa chính thức tuyển nhân viên tức là chỉ có 7 sinh viên Bách Khoa mà thôi, đến cả tiếp tân cũng chưa chọn xong.
Về phần vì sao là 7 mà không phải là 6 tất nhiên vì Yến Nhi với tư cách trưởng bộ phận phát triển game của Lotus được sự cho phép của Minh liền mời thêm một người bạn của mình vào.
Tại Lotus hiện tại thật ra không quá gấp với nhân viên dù sao chỉ cần Minh muốn đều có thể đi Bách Khoa tuyển, lớp học của Yến Nhi cùng anh Thành Nam thật ra đều đang chờ đợi tin tức từ Lotus.
Nếu không phải mấy người trong Lotus hiện tại còn không được Minh cho thông báo tuyển người thì chỉ sợ mỗi người đều sẽ dẫn vài bạn học của mình vào.
Tất nhiên công việc của Lotus cũng không quá nhiều vì thế Minh cũng không gấp lắm, thiết kế giao diện nền của Mp3.lotus mà thôi, đâu cần nhiều người?.
Gaming House chưa xong, Lotus cũng chưa hoàn thiện, CD của bà chị Lam Linh kia vẫn đang trong giai đoạn trù bị – Minh nghe nói sáng nay đoàn quay mới rời Hà Thành, cũng không biết bao giờ có thể hoàn thiện xong nữa.
Mấy ông anh bên The Mountain có lẽ là điểm sáng duy nhất trong giai đoạn đầu tuần này bởi vì mấy ông anh đang liên tục thúc Minh sáng tác bài hát mới, mộ bài Tâm Hồn Của Đá căn bản không đủ thỏa mãn cả nhóm.
Cũng bởi đây là một trong số ít các việc duy nhất mà Minh có thể làm vì vậy trong giờ học hắn bắt đầu viết nhạc tất nhiên chỉ là viết lời bài hát tức là lyric còn phần nốt nhạc cùng phối âm thì Minh cũng không hoàn thành được, ở đây hắn không có dụng cụ.
Hắn chỉ là dựa theo ký ức của mình sau đó nhiều lần diễn tấu lại để ra phiên bản hợp với ký ức của hắn nhất mà không phải là chép nhạc bởi vậy Minh tất nhiên cần đàn, cần tự mình biểu diễn đi biểu diễn lại vài lần.
Viết nhạc với hắn chỉ là giết thời gian và vì hắn không có đàn nên tốc độ cũng không nhanh có điều cũng coi như qua được hai tiết đầu tiên.
Sau hai tiết đầu chính là giờ ra chơi có điều như bao vấn đề mà học sinh gặp phải, giáo viên dạy 'cướp' giờ.
Minh thì cũng không quá rõ giáo viên Lý dạy cái gì trong suốt 2 tiết đầu ngày thứ hai nữa nhưng hiện tại hắn rõ ông thầy dạy Lý lớp mình đang dạy lan sang cả giờ ra chơi, cho dù chỉ là vài phút.
Với học sinh mà nói việc này không thể tránh được vì vậy Minh chỉ có thể chép miệng nhưng mà lúc này điện thoại của hắn hơi rung lên, Minh biết hắn có tin nhắn.
"Vụ cá cược lần trước Minh nói còn tính không? ".
Khi mở tin nhắn ra, Minh hơi bất ngờ sau đó lập tức nhắn lại cho Hương.
"Tính chứ, Hương bao nhiêu điểm ".
Ở đầu bên kia, Hương nhìn màn hình điện thoại của mình... Hương cũng không có ý tứ báo điểm cho Minh mà nhắn lại.
"Hương giờ xuống căng-tin này, Minh ăn gì để Hương mua lên? ".
Nhìn thấy tin nhắn của nàng, Minh bật cười.
Minh đột nhiên cảm thấy điểm mình cao chưa hẳn đã quá tốt, so với việc được nàng mua đồ ăn sáng cho thì Minh càng muốn mua đồ ăn sáng cho nàng.
Cầm chiếc điện thoại trên tay, Minh hơi đảo mắt về phía Thanh.
Thanh lúc này vẫn đang tương đối chăm chỉ chép bài, tương đối tập trung nghe giảng.
Nhìn nàng nghiêm túc như vậy, Minh khẽ cong miệng sau đó chậm rãi nhắn tin lại cho Hương.
Minh thật sự rất muốn nhắn là 'mình muốn ăn cậu ' nhưng mà hắn cũng không có cái gan này, có một số việc gan của hắn tương đối nhỏ, cũng đúng là không là không dám làm.
"Đồ ăn bên ngoài ăn không có gì đặc biệt, mình muốn ăn đồ Hương nấu cơ ".
Nhắn xong tin này, trong lòng Minh tương đối hồi hộp.
Theo những gì hắn hiểu về nàng, trình độ nấu nướng của Hương rất tốt ít nhất trong tương lai 'Crush' của hắn khoe trên Facebook hay Insta suốt chỉ là không biết thời điểm này thì Hương thế nào mà thôi.
Minh nhắn xong tin nhắn này thì chỉ biết chờ có điều đến khi ông thầy dạy Lý dạy xong mấy câu cuối, lấy luôn gần 10 phút ra chơi của lớp thì vẫn chưa thấy Hương nhắn tin lại cho hắn.
Nhìn cái điện thoại im lìm, Minh cũng chỉ có thể cười khổ.
"Anh với em xuống căng-tin không? ".
Vừa được ra chơi, Thanh liền đi đến chỗ Minh, với nàng mà nói chỉ cần là giờ nghỉ đều sẽ ra chỗ Minh sau đó đều rủ hắn xuống căng-tin hoặc ít nhất ra khỏi lớp đi dạo một chút.
Từ điểm này có thể nói, đến tận bây giờ Thanh vẫn không có quá nhiều bạn bè.
Minh hướng về nàng tươi cươi sau đó đưa tay nắm lấy tay Thanh, kéo nàng ngồi xuống ghế sau đó quay lại nhìn Vũ cùng Lan ở bàn dưới.
"Mình có mang bài này, bốn người bọn mình chơi không? ".
Vũ cùng Lan vốn đang thu dọn đồ dùng tính xuống căng-tin nhưng nghe Minh nói liền dừng lại, hiện tại xuống căng-tin cũng chẳng được bao lâu, ở lại chơi bài cũng là lựa chọn không tệ.
Chơi bài quả thực là cách làm quen tốt nhất với nhau, chí ít là ở cái thời của Minh.
Trong lớp với nhau, ngồi đánh vài ván thì kiểu gì cũng có chút thân thuộc, ngay cả với Thanh có chút xa cách bạn bè sau vài ván bài cũng bắt đầu cười cười nói nói.
Nhìn nàng vui vẻ như vậy, Minh tất nhiên cũng vui vẻ dù sao hắn cũng không thích bạn gái mình không có mối quan hệ nào xung quanh, thế thì còn đi học làm gì?.
Minh dù sao cũng là người trưởng thành, cũng trải qua nhiều việc trong đời, hắn sao lại không cảm nhận được bạn gái mình như có như không bị xa cách?.
Đây có thể là từ vấn đề của Thanh nhưng Minh cảm thấy không phải lý do chính.
Nàng xinh như vậy, chí ít cũng là top 4 hot girl của A7, cho dù nàng có chút xa cách với bạn bè thì người ta cũng sẽ tự đến làm quen với nàng mới đúng, đây là đặc quyền của mỹ nữ.
Hiện tại, theo Minh biết thì Thanh thậm chí còn chưa có bạn bè đúng nghĩa trong lớp, việc này chắc chắn có gì đó sai sai.
Kiếp trước Minh không nghĩ nhiều lắm, hắn vốn tưởng nàng bị lớp cho ra rìa là vì Thanh 'les' nhưng hiện tại khi nàng là bạn gái hắn thì Minh lại cảm thấy không phải.
Hiện tại hắn rảnh, hắn cảm thấy cũng có thể vì bạn gái làm vài việc, chí ít có thể đi hỏi thẳng Vũ xem cô lớp trưởng A7 này biết cái gì không.
Bốn người đánh được vài ván bài thì lúc này điện thoại của Minh bất chợt rung lên.
Minh cũng không kịp chờ đợi lập tức mở ra xem tin nhắn dù sao đang chơi bài mà có tin nhắn đến cũng khá bình thường, chỉ cần không để cho Thanh đọc được tin nhắn viết gì là được.
Cho dù đây là xã hội đa thê thì việc đang quen một cô gái sau đó tiếp tục theo đuổi một cô gái khác vẫn sẽ coi là hành động phản bội trong tình yêu.
Thoạt nghe thì có chút hàm hồ nhưng đây là sự thật hơn nữa nó cũng không đi ngược lại luật đa thê.
Ngay trong luật đa thê cũng ghi rõ chỉ được phép cưới vợ hai khi vợ cả ký vào giấy xác nhận đồng ý – tương tự với các trường hợp sau này.
Trong tình yêu cũng đại khái như vậy, có rất nhiều cô gái vẫn tôn thờ tình yêu chân chính, tình yêu 1vs1.
Mà cho dù có những cô gái như Thanh tương đối thoáng với luật đa thê thì thoáng cũng phải có giới hạn.
Trong tình yêu, nếu giả sử theo đuổi mối tình thứ hai thì cũng nhất định phải hỏi qua bạn gái xem nàng có chấp nhận không đã, nếu nàng không chấp nhận mà vẫn cứ 'bắt cá hai tay' thì lại thành lừa dối, thành phản bội trong tình yêu.
Suy nghĩ như vậy vẫn rất logic thậm chí hoàn toàn hợp với luật hôn nhân, nếu không phải vì thế thì ngay như bài hát Anh Cứ Đi Đi của Minh thật ra đã chẳng có ý nghĩa gì.
Nếu nam nhân không chịu ước thúc, nếu nam nhân có thể yêu vô tội vạ, cùng lúc yêu nhiều cô thì bài hát ý nghĩ tương tự như Anh Cứ Đi Đi lại thành vô nghĩa.
Đây lại là vấn đề về mặt thường thức tại thế giới này, sự phản bội trong tình yêu được hiểu không phải là 'bắt cá hai tay' mà là 'bắt cá hai tay khi không được sự đồng thuận '.
Tuy nó mang lại cảm giác có gì đó sai sai cho Minh nhưng cũng nhờ vậy hầu hết các bài hát về tình yêu đôi lứa ở Việt Nam hay trên khắp thế giới tại kiếp trước của Minh khi mang đến thế giới này thì còn chưa đến mức vô nghĩa.
Quay lại với vấn đề tin nhắn, người nhắn cho hắn đúng là Hương.
"Minh thật sự muốn ăn đồ Hương nấu à? ".
Nàng nhắn tin chậm như vậy, Minh có thể hiểu nàng bỏ ra bao nhiêu thời gian suy nghĩ.
"Tất nhiên, chỉ cần là đồ Hương nấu Minh đều muốn ăn ".
Nhận được tin nhắn của Minh ở đầu bên kia, Hương có chút trầm mặc, từng đầu ngón tay thon dài phải mất một lúc mới lại chuyển động trên phím điện thoại.
"Thế thay vì 1 tuần ăn sáng của Minh thì đổi thành Hương nấu cho Minh 1 bữa cơm trưa nhé? ".
"Lớp Minh bao giờ có lịch học phụ đạo ".
Thấy tin nhắn nàng gửi đến, Minh không khỏi cảm thấy trong lòng vui vẻ.
Giữa việc Crush mua đồ ăn sáng cho mình trong 7 ngày và việc Crush tự mình vào bếp nếu cho mình một bữa ăn hẳn hoi, nên chọn cái gì?.
Minh thì không rõ người khác chọn cái gì nhưng Minh chọn cái sau.
"Vũ ơi, lớp mình học phụ đạo hôm nào ý nhỉ ".
Vũ đang cầm bài, vừa nghe Minh nói thì ngây ra một lúc, lịch học phụ đạo bắt buộc buổi chiều vẫn chưa có nhưng thân là lớp trưởng, Vũ vẫn phải biết trước một chút.
"Nếu không có gì thay đổi thì chiều thứ 5 học buổi đầu tiên đó Minh, cô Bảy bảo Vũ thế ".
Một bên vừa nghe Vũ đáp, Minh vừa nhắn tin lại cho Hương.
"Vậy để thứ 5 nhé Hương, chiều thứ 5 lớp Minh có tiết ".
_ _ _ _ _
"Sao thế Hương? ".
Ở bên cạnh Hương lúc này có một cô bạn, có thể nói là bạn mới hiếm hoi của Hương tại trường Cửa Bắc này.
Cô gái này gọi Trần Phương Anh.
Phương Anh thấy bạn cùng bàn của mình nhìn chằm chằm vào điện thoại, cả người không biết đang nghĩ gì liền nghi hoặc.
Từ sáng tới giờ Phương Anh luôn cảm thấy Hương có chút không đúng, ít nhất là không bình thường lắm.
Hương nghe giọng Phương Anh vang lên, nàng mới như chợt tỉnh mà nói.
"Không có gì, mình nghĩ linh tinh vài việc mà thôi ".
Hương nói xong vội cất điện thoại vào trong cặp sách có điều Phương Anh nói đúng, nàng không ổn lắm.
Nàng cảm thấy một bước sai, liền sai thêm nhiều bước.
Nàng vốn không nên nhận lời cá cược với Minh mới đúng, nàng đương nhiên hiểu Minh thích mình, Minh muốn theo đuổi mình nhưng việc chuyện tình cảm lúc trước hai người đều đã nói rõ với nhau.
Vấn đề là Hương trong nội tâm vẫn luôn cảm thấy có lỗi, hoặc ít nhất cảm thấy nên làm chút gì đó giúp Minh dù sao theo nàng thì nàng nợ Minh vụ của Vic hơn nữa nói Minh không có điểm nào thu hút nàng tất nhiên là giả.
Thiện cảm... vẫn phải có mà nàng năm nay mới 15-16 tuổi, mềm lòng là việc đương nhiên.
Nàng cũng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý vụ cá cược kia với Minh sau đó kết quả thi của nàng không tốt lắm.
Cũng không thể nói là không tốt nhưng mà so với Minh thì kém một chút.
Tính cách của Hương khá rõ ràng, nàng mạnh mẽ và có chủ kiến hơn Thanh nhiều lắm, lời nàng nói ra chỉ cần có thể nàng đều sẽ cố thực hiện.
Mua đồ ăn sáng 1 tuần cho Minh mà thôi, Hương cảm thấy không có vấn đề gì nhưng mà lúc này lại có một việc khác.
Hương biết Minh có bạn gái – là Thanh.
Hiện tại mua đồ ăn sáng cho Minh xong chẳng nhẽ gọi Minh ra lấy?, hay là Hương đi lên lớp Minh?.
Bất kể thế nào thì Hương đều thấy không tự nhiên cho lắm, nếu là vế thứ nhất thì giống như nàng đang tránh Thanh vậy dù cho giữa nàng cùng Minh vốn chẳng có chuyện gì.
Còn là vế thứ hai thì thút thật... Hương cũng đúng là hơi ngại gặp Thanh, ở trước mặt Thanh lại mang đồ ăn sáng cho Minh, chẳng nhẽ không có vấn đề?.
Sự việc trở nên khá phức tạp hơn nữa suy nghĩ của con gái đôi khi khó hiểu như vậy dẫn đến Hương có chút không biết làm thế nào.
Nếu chỉ một lần có lẽ không sao nhưng đây là cả tuần.
Sau đó Hương lại nhận được tin nhắn của Minh, lúc này mới khiến nàng thật sự phải lựa chọn.
Sau đó theo cái suy nghĩ 'nếu chỉ một lần có lẽ không sao' kia, Hương rốt cuộc bị chính mình thuyết phục.
Tiếp theo đó, Hương gửi cho Minh một tin nhắn biểu thị đồng ý để rồi chính nàng hiện tại cảm thấy một bước sai... từng bước sai.
"Phương Anh này, cậu thích ai chưa? ".
Phương Anh vốn không hiểu bạn mình bị làm sao, nay nghe Hương đột nhiên hỏi câu này thì không khỏi cười khúc khích.
"Này, khai ra cậu bị anh nào cưa đổ rồi?, hay thầm thương trộm nhớ anh nào rồi ".
Điều kiện của Hương thật sự rất rất tốt, ít nhất là ở trong mắt Phương Anh.
Phương Anh cảm thấy điểm không tốt duy nhất của cô bạn cùng bàn của mình là co chút 'lạnh', có chút khó tiếp cận, nàng vốn nghĩ người như Hương không dễ siêu lòng vì vai nhưng không ngờ Hương lại hỏi mình câu này.
Hương bị Phương Anh trêu, nàng không khỏi cười lên, đưa tay đẩy đầu cô bạn mình một cái.
"Luyên tha luyên thuyên, chuẩn bị vào tiết rồi kìa, lấy sách vở ra ôn tập đi ".
Hương càng nói thế, Phương Anh càng không thể đè nén nỗi tò mò này được, một mực truy hỏi.
Hương thật ra cũng không lạnh lùng cao ngạo như vẻ bề ngoài của nàng, vấn đề là có thể bỏ qua cái cảm giác nàng mang cho người ta để làm bạn của nàng được hay không.
Bị Phương Anh tra hỏi nhiều, Hương quả thật cũng không chịu được mà nói.
"Cũng không phải Hương thích người ta... à không có chút thích mới đúng nhưng người ta có bạn gái rồi ".
Phương Anh nghe câu trả lời của Hương thì không khỏi nghi hoặc sau đó như phát hiện ra đại lục mới vậy, nàng càng cảm thấy hứng thú.
"Wow, mình tò mò thật đấy, là anh nào khóa trên thế Hương, lớp 11 hay lớp 12 thế?, với cả Hương thích người ta rồi thì cứ tới đi hay là người ta không thích Hương?, hay là bạn gái người ta khó quá? ".
Theo câu trả lời này, Hương liền đoán được suy nghĩ đại khái của bạn mình.
Hai người... cũng không cùng một mạch suy nghĩ bất quá Hương hiện tại cũng cần người tâm sự dù sao... về việc tình cảm thật ra nàng chỉ như tờ giấy trắng mà thôi.
Có một số việc, nói ra vẫn tốt hơn, nghe lời khuyên từ người khác vẫn tốt hơn cho dù nghe xong chưa chắc nàng đã làm theo.
Quan trọng hơn Hương cảm thấy Phương Anh cũng sẽ không biết Minh, Phương Anh cũng không quá hiểu mình, tâm sự với Phương Anh tương đối an tâm.
Cái này gọi là gì nhỉ?.
Gọi là 'tâm sự với người lạ'.
_ _ _ _ _
P/s: Tâm sự với anh em, viết kinh tế kiếm tiền thì nhanh, viết mấy cái tình yêu tình báo học trò này bạc hết cả tóc =))