Chương 9: Tòa tháp mở ra 3
Nhìn khung cảnh xanh mát trước mặt, không khí mát mẻ trong lành, Lý Vũ cảm thấy như mình lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh vậy, à mà có tiên cảnh thật, chắc vài tháng nữa hắn sẽ lên đó chơi.
Lý Vũ cũng không bước vào khu vực an toàn, lấy la bàn định vị, sao đó đi về hướng Tây, bất ngờ hắn lấy tay vỗ đầu mình một cái. Tầng một rộng bằng Châu Á, hắn muốn đi bộ tới chỗ muốn bao lâu đây.
‘ Không được không được, phải đến khu an toàn rồi’
Lý Vũ mở bảng trại thái, xem bảng đồ của tầng 1, khu an toàn gần nhất cách hắn 1km. Lý Vũ xác định hướng, sau đó bước đi. Vốn dĩ cổng dịch chuyển sẽ chuyển người chơi đến khu an toàn, nhưng hiện tại tầng một đã bị chinh phục, pháp trận bảo vệ khu an toàn mở rộng ra thêm nên độ dịch chuyển sẽ chênh lệch đi đôi chút.
Đi tầm trăm mét, Lý Vũ phát hiện một con thỏ trắng phía xa.
Tên: Thỏ nhanh nhẹn
Lever: 1
Sức mạnh: 0, sinh mệnh: 4, ma lực: 2, nhanh nhẹn: 4
Kỹ năng: tăng tốc (lv1)
Lý do con thỏ này có thể ở trong pháp trận khu an toàn vì thỏ này không gây được sát thương, không có mối nguy hiểm, nhưng muốn bắt nó thì rất khó, với 4 điểm nhanh nhẹn và kỹ năng tăng tốc, con thỏ này không thể bị bắt bởi tân thủ chơi solo.
Nhìn con thỏ trắng trẻo, nước miếng Lý Vũ chảy ròng. Do đặc tính chạy nhanh nên thịt thỏ nhanh nhẹn rất săn chắc, chưa kể thịt của nó có chứa năng lượng tòa tháp nên ngon hơn thỏ bình thường rất nhiều. Theo Dred, thỏ nhanh nhẹn là mỹ vị rất ngon, nhưng do bị giết quá nhiều dẫn đến tuyệt chủng khỏi tầng 1.
Lý Vũ vốn là dân sành ăn thì làm sao bỏ qua mỹ vị này, hắn nhìn chăm chú con thỏ, nhanh chóng lao lên, con thỏ cũng cảm nhận được nguy hiểm, liền dùng kỹ năng tẩu thoát, tuy nhiên nó làm sao thoát được người có 7 điểm nhanh nhẹn như Lý Vũ. Vèo một cái, Lý Vũ đã nắm con thỏ trong lòng bàn tay với ánh mắt ngỡ ngàng của con thỏ. (˵ ͡⚆ ͜ʖ ͡⚆˵)
Lý Vũ vừa đi đến khu an toàn, trên đường cũng không quên sự nghiệp bắt thỏ. Bắt được con nào hắn liền nhét ngay vào kho chứa, dù sao kỹ năng này của hắn chứa vật sống được nên cũng đỡ được phần nào. Lúc này ở phía sau đang có một đôi mắt lẳng lặng theo dõi mọi hành động của Lý Vũ.
Đến khu vực an toàn, đập vào mắt Lý Vũ là khung cảnh một cái công viên cỡ lớn, bên trong là cơ số người đi lại tấp nập. Lý Vũ đi dạo một vòng, nơi này có những căn nhà lớn theo phong cách châu âu thời trung cổ, phía trước cổng ra vào có ghi các bảng hiệu như: vật phẩm, vật tư, lò rèn, trạm dịch chuyển,….
Lý Vũ tấp vào căn nhà có chữ Trạm dịch chuyển, hắn nhìn sơ qua một vòng, nơi này vốn không có nhân viên, chỉ có hai trận pháp dịch chuyển, một cái đến, một cái đi. Lý Vũ đến trận pháp đi, một bảng chọn vị trí muốn đến hiện ra, Lý Vũ chọn ngay khu an toàn ở sát rìa phía tây, đưa vào trận pháp 10 coin, sau đó hắn bước vào và nhắm mắt lại, Lý Vũ liền biến mất.
Ngay sau khi hắn biến mất, một thân ảnh nhanh chóng theo sau, chọn địa điểm giống như của Lý Vũ, nhưng khi thấy phải bỏ ra 10 coin liền chần chờ. Thân ảnh cũng cắn răng ném 10 coin vào trận pháp sau đó biến mất.
Lý Vũ chỉ nhắm mắt tầm vài giây, sau khi mở ra hắn đã đi đến nơi, cảm giác như đi thang máy vậy. Lý Vũ đi ra trạm dịch chuyển, nhìn thấy những người chơi ngoại quốc, lúc này họ đang nói chuyện rôm rả với nhau. Nhưng điều bất ngờ là Lý Vũ chẳng hiểu họ nói gì, đùa thôi, tòa tháp đã xóa đi giới hạn ngôn ngữ giữa các quốc gia, bằng một cách thần kỳ nào đó, dù người khác có nói chuyện với bạn bằng tiếng ai cập cổ đại thì bạn vẫn hiểu tất cả câu nói của họ như là họ đang nói tiếng việt vậy.
Khu vực an toàn này khá là ít người, có lẻ họ đã lên tầng 2 đánh quái, ở nơi này chỉ lát đát vài người chơi nghỉ xả hơi. Lý Vũ lấy la bàn ra định vị, tiếp tục đi theo hướng Tây từ khu an toàn. Đi khoảng tầm 30 phút, Lý Vũ thấy một con suối nhìn rất trong lành, nghĩ đến cảnh chưa ăn sáng, Lý Vũ liền từ trong kho chứa lấy ra một con thỏ nhanh nhẹn, hắn muốn ăn thỏ nướng.
Lý Vũ lấy từ bên hông ra một con dao nhỏ chuyên dùng cắm trại, bắt đầu sơ chế thỏ. Đừng nghĩ hắn nhà có điều kiện mà lầm tưởng hắn làm công tử bột không biết nấu ăn, đối với Lý Vũ, một người sành ăn đúng nghĩa là phải biết nấu ăn, mà nấu ra phải ăn được.
Dòng suối rất nhanh liền bị nhiễm đỏ nhưng liền được đẩy xa, loay hoay 1 hồi, nào là kiếm củi, làm giá đỡ, làm gia vị,….Cuối cùng hơn 1 tiếng sau, một mùi thơm ngào ngạt bay lên, Lý Vũ cắt một miếng thịt xuống nếm thử, vừa hay chín tới. Hắn liền nhấc con thỏ xiên que xuống, đánh chén ngon lành.
Một thân ảnh núp sau cái cây cách Lý Vũ tầm 30m thấy cảnh này liền nuốt nước bọt. Bất chợt Lý Vũ lên tiếng
‘ Còn không ra nữa sao, cô núp theo tôi cũng hơi lâu rồi đấy’
Thân ảnh cả kinh, nhưng vẫn không bước ra, tận lực điều chỉnh hơi thở. Lắc đầu, Lý Vũ liền ném một hỏa cầu về một gốc cây, một tiếng hét phát lên
Aaaa
Một nữ nhân từ sau cây nhảy ra nhìn Lý Vũ với ánh mắt hậm hực, người này là người xem Lý Vũ bắt thỏ, theo hắn một đường đến đây. Nữ nhân này, à không, cô gái này tầm 18 tuổi, đeo kính, tóc đuôi ngựa có mái ngố.
Lý Vũ nhìn từ trên xuống dưới thấy cô gái này hoàn toàn bình thường, khuông mặt bình thường, 3 vòng không có gì hấp dẫn. Có lẽ thứ hấp dẫn nhất là phong cách ăn mặc của cô ta, cô gái mặt một cái áo sơ mi rộng thùng thìn màu xanh dương, phía dưới mặt một cái váy tới ngang đùi, đeo một giỏ xách đeo chéo.
Gu ăn mặc nhìn lôi thôi này phối hợp với nhan sắc bình thường của cô gái thì chả ra làm sao. À mà đùi hơi trắng, chấm điểm đùi 6.5/10 điểm.
‘ Bạn đã kích hoạt con mắt Horus’
Tên: Nguyễn San
Tuổi: 18
Lever: 2
Sức mạnh: 3, sinh mệnh: 7, ma lực: 3, nhanh nhẹn: 3
Điểm chỉ số chưa dùng:0
Điểm kỹ năng chưa dùng: 0
Số coin hiện có: 90
Nghề nghiệp: không
Kỹ năng: Giao thiệp(lv2)
- Giao thiệp (F): dùng khi nói chuyện sẽ tăng hảo cảm của đối phương với bạn
Nhìn bảng trạng thái của Nguyễn San, Lý Vũ lấy làm lạ, một cô gái không có sức tấn công mà dám bám theo một người không rõ lai lịch, không biết ăn gì mà lớn nổi vậy.
Lý Vũ: Nói đi, cô theo tôi làm gì?
Nguyễn San: Tôi có đi theo anh đâu, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua đây, thấy anh nên mới lo sợ tìm chỗ trốn.
Lý Vũ: Cô bớt xàm ngôn đi, tôi đã nhận ra cô từ lúc còn bắt thỏ nhanh nhẹn, cô tưởng cô trình độ cao đến mức có thể theo dõi một người mà không bị phát hiện sao?
Vừa nói, Lý Vũ vừa bước tới, đến cách nguyễn san 50cm, Lý Vũ liền rút kiếm đặt lên cổ nàng ta với ánh mắt uy hiếp.
Nguyễn San sợ sệt: Ôi đâu có, nói thật là tôi thấy anh đẹp trai nên mới đến ngỏ lời làm quen
Vừa nói, Nguyễn San liền thi triển kỹ năng Giao thiệp. Diễn biến tiếp theo cô có thể dễ dàng suy đoán, đối phương sẽ bỏ kiếm xuống, cười ha hả sau đó thoải mái nói chuyện với cô, đây chính là kinh nghiệm sau bao lần sử dụng kỹ năng để kết bạn, vẫn chưa ai có thể tránh thoát kỹ năng của cô.
Nhưng một lúc lâu, thấy Lý Vũ vẫn không có biểu hiện gì, vẫn không thả thanh kiếm trên cổ cô xuống.
Nguyễn San: (͝° ͜ʖ͡°)
Lý Vũ: Cô đang làm gì vậy, tôi hỏi sao cô không trả lời, à mà tắt kỹ năng của cô đi, nó vô dụng với tôi.
Dăm ba cái kỹ năng thôi miên gà mờ sao mà qua mắt được con mắt Horus của Lý Vũ. Nguyễn San lúc này biết kỹ năng của mình vô dụng, cô nở một nụ cười thật tươi với Lý Vũ nhưng trong lòng không cười, cô cầm phần sống kiếm cố dịch nó ra khỏi cổ mình một ít, nhưng bất lực.
Nguyễn San uể oải gật đầu: Được rồi được rồi, tôi nói, cậu có thể bỏ cây kiếm xuống được không?
Lý vũ: (͡⚆ ͜ʖ ͡⚆)╭∩╮
Nguyễn San: Được rồi, tôi theo cậu vì tò mò, người chơi solo vốn không thể bắt được thỏ nhanh nhẹn, nhưng cậu có thể bắt chúng dễ dàng như vậy. Trực giác mách bảo tôi rằng, theo cậu, tôi có lẻ sẽ trở nên mạnh mẽ đôi chút.
Lý Vũ: Thế cô không sợ tôi giết cô hay làm gì cô sao? Cô luôn tự tin kỹ năng của cô là vô địch?
Nguyễn San: Trực giác cho tôi biết cậu cũng sẽ không làm gì tôi nếu tôi thất bại, lúc bình thường tôi chỉ đi lòng vòng quanh khu vực an toàn và kết bạn quanh đó mà thôi, riêng cậu, tôi dám đến nơi này là cậu hiểu rồi chứ?
Lý Vũ: Thế cô tin rằng tôi sẽ không giết cô?
Nguyễn san: Tôi tin
Lý Vũ nhìn điệu bộ tự tin của Nguyễn San liền muốn chém phắt cô ta cho rồi, nhưng tự dưng lạc thủ tồi hoa làm cho Lý Vũ không nở, mặc dù đóa hoa này hơi xấu. Lý Vũ nhìn Nguyễn San với ánh mắt bỉ ổi, thanh kiếm dời từ cổ bắt đầu cắt những cái nút của áo sơ mi
Lý Vũ: oke cô đúng, tôi sẽ không giết cô, nhưng chuyện kia thì tôi không chắc.
Nguyễn San ban đầu cũng rất tự tin, nàng tin Lý Vũ sẽ không làm chuyện đó, nhưng nhìn từng cái nút áo đứt rơi xuống, lòng tin của nàng càng dao động mãnh liệt, đến khi định thần lại thì chỉ còn hai cái nút áo. Nguyễn San hét toáng lên, hai tay kéo lại áo lui ra xa.
Mặt Lý Vũ lúc này kiểu ‘ biết sợ rồi à, hehe’
Lý Vũ thu kiếm lại, tiếp tục hành trình. Nguyễn san lúc này đã dùng ghim kẹp giấy cố định áo của mình lại, thấy Lý Vũ di chuyển, cô lại cắn răng theo sao, chưa đi quá mười bước, cô liền thấy Lý Vũ lao về phía mình, một tay giữ cằm của cô, nhét vào miệng cô cái gì đó, quá bất ngờ Nguyễn San liền nuốt xuống, nàng ta hoảng sợ nhìn Lý Vũ.
Nguyễn San: Cậu cho tôi ăn cái gì?
Lý Vũ: Tôi muốn tha cho cô rồi, nhưng cô vẫn cố bám theo thì đừng trách tôi.
Nguyễn San mặt xanh lại, cố móc học mình nôn ra thứ vừa nuốt.
Lý Vũ lắc đầu: Vô dụng thôi. Thấy cô theo tôi một đoạn rồi, không có công lao thì cũng có khổ lao, tôi chia sẽ cho cô thông tin này. Cô biết tại sao mà quái ở tầng 1 này chỉ có thỏ nhanh nhẹn là có được kỹ năng mà tất cả mấy con khác không có không?
Nguyễn San mặc kệ Lý Vũ, vẫn tiếp tục móc họng.
Lý Vũ nói tiếp: Bởi vì nó được ưu ái cho một bộ phận có khả năng tích trữ ma lực mà những loài khác không có. Đó chính là cật thỏ
Nguyễn San dừng lại, nhìn Lý Vũ: Chẳng lẽ…
Lý Vũ: đúng rồi, thứ tôi cho cô ăn là cật thỏ. Nó có tác dụng giúp cô cảm nhận được ma lực của cơ thể, nếu cô bắt nhịp được quỹ tích ma lực, khả năng hồi ma lực của cô sẽ nhanh hơn người khác đôi chút….
Nguyễn San lúc này mừng rỡ, nhanh hơn một chút cũng là nhanh. Trực giác của cô đúng, ngày hôm nay thu hoạch không tồi. Nhưng Nguyễn Sangcảm thấy là lạ, bắt đầu từ trong cô như có một lực lượng đặc biệt, nó đang hối thúc cô phải chạy, Nguyễn San lúc này cơ thể nóng lên, thở nhanh hơn, cô cảm nhận chỉ cần cô đứng dậy là cô sẽ chạy không ngừng nghỉ.
Lý Vũ: Tuy nhiên cái giá để được sẽ hơi lớn một chút, muốn cảm nhận thì phải dùng, mà muốn dùng thì phải như thỏ nhanh nhẹn…
Lý Vũ nhìn Nguyễn San, trên mặt đậm chất ác ma. Nguyễn San nhìn về Lý Vũ, mệt nhọc nói
‘ Cậu..cậu được lắm tôi nhớ mặt cậu rồi’
Lý Vũ nhẹ nhàng bước đến, dìu Nguyễn San đứng lên, trên mặt vẫn là một nụ cười nồng đậm. Hai chân của Nguyễn San bắt đầu hoạt động vô ý thức. Lý Vũ kề vào tai Nguyễn San, nói nhỏ
‘ Chúc chạy vui vẻ’
Lý Vũ chỉnh hướng của Nguyễn San về khu an toàn, sau đó thả tay, cũng không quên đánh một cái vào mông của cô, Nguyễn San mất đi lực giữ liền chạy như bay.
‘ Cẩu…..nhân’
Lý Vũ nghe được tiếng vọng từ xa xa, Lý Vũ cười một chập, cảm nhận xúc cảm lúc nãy từ bàn tay truyền đến
‘ Cũng không tệ lắm’
Lý Vũ tiếp tục đi, sau khoảng 2h, cuối cùng hắn đã đến nơi. Nơi này có một cây cổ lâu năm, thân nó to, tán rậm vươn dài như là thần thủ hộ của khu vực. Nhìn dưới gốc cây vẫn chưa có dấu hiệu mở ra, Lý Vũ vui mừng nhưng cũng có chút thắc mắc..
‘ Chẳng lẻ,….’
Lý Vũ lắc đầu, bỏ qua, hắn bây giờ vẫn chưa kết luận được gì, có lẻ sau khi ra khỏi đây thì hắn có thể giải đáp được.