Chương 17: Một ngày bình thường (1)
Lý ũ vừa về tới trọ liền thả Liễu Nguyệt ra, nàng đứng dậy vương vai, ngáp một cái, hai mắt mở ra đầy tò mò nhìn mọi thứ xung quanh.
Liễu Nguyệt: Đây là chỗ ở của chủ nhân a, thật thơm.
Không thơm là sao được, mùi tiền mua sáp thơm phòng đó.
Lý Vũ kéo nàng vào nhà vệ sinh, không phải như mấy ông tưởng đâu, hắn chỉ muốn chỉ cho nàng cách dùng thôi, dẹp bỏ mấy tư tưởng 18+ đi, đây không phải truyện sắc.
Sau khi chỉ dẫn một hồi, Liễu Nguyệt liền gật gù đã hiểu, Lý Vũ giờ mới để ý, hắn chỉ cao tầm 1m72, mà Liễu Nguyệt cao tới 1m9, cao hơn hắn cả một cái đầu, hai người đứng cạnh nhau thì hắn không nhìn thấy nàng mà chỉ nhìn thấy đồi núi chập trùng.
Lý Vũ lên gác đem cho nàng bộ đồ đá banh của hắn với cái khăn tắm hắn chưa dùng, sau đó kêu nàng đi tắm.
Liễu Nguyệt vâng lời đi vào nhà tắm, khép cửa lại, mở nước nóng theo hướng dẫn của Lý Vũ, rồi nào là dùng dầu gội đầu, dầu tắm,…..tất nhiên là của con trai rồi.
Rất nhanh chỉ 5 phút sau, Liễu Nguyệt liền tắm xong, không phải như một số bạn nữ tắm gì hơn tiếng đồng hồ.
Người ta nói đàn ông quyến rũ nhất là lúc tắm xong, Lý Vũ cảm thấy câu này đúng, nhưng thiếu rồi, phải thêm Liễu Nguyệt vào mới đủ.
Nhìn cảnh lúc nàng ta lau tóc bước ra khỏi phòng tắm, Lý Vũ muốn chảy máu mũi nhưng hắn nhanh chóng dùng vô lượng chân kinh cản chế những suy nghĩ không cần thiết.
Lý Vũ cũng bước vào tắm, sau đó hắn kéo Liễu Nguyệt ra quán hủ tiếu gần trọ, giờ này đã là 6h chiều, Lý Vũ dắt Liễu Nguyệt đi bộ tầm 5 phút là thấy một xe đẩy hủ tiếu quen thuộc.
Lý Vũ cảm thấy rất vui, người dân quanh khu nhà trọ của Lý Vũ dù phần lớn là người không thức tỉnh nhưng họ cũng không chịu những ảnh hưởng bên ngoài, kiểu tôi không thức tỉnh thì tôi cứ sống như bình thường.
Họ vẫn mở quán, vẫn mưu sinh, mặc kệ thế giới ngoài kia.
Lý Vũ dẫn Liễu Nguyệt ngồi vào bàn, hắn vươn tay kêu chủ quán:
‘ Cho con một tô hủ tiếu mì giò nhiều nước’
Chợt nhớ Liễu Nguyệt không biết chọn, hắn hỏi nàng
‘ Cô muốn ăn hủ tiếu gì? ở đây có giò, thịt, chả bò, gân’
Liễu Nguyệt: Cho em một hủ tiếu thịt.
Lý Vũ: Chú tư ơi cho con thêm 1 tô hủ tiếu thịt nữa nha.
Ông chủ: Oke, có liền.
Ông chủ xe hủ tiếu này là một ông lão, hắn kêu ông là Chú tư, ông cũng gần 60 tuổi rồi, hủ tiếu ông bán rất ngon và rẻ, thêm sự thân thiện nên sinh viên với người ở đây quý ông lắm, hắn cũng là khách quen của ông mà.
Lý Vũ cũng chợt nhớ Liễu Nguyệt không biết dùng đũa, thôi đành cho nàng ta ăn hủ tiếu bằng muỗng vậy.
Liễu Nguyệt bất ngờ lấy một đôi đũa, biểu diễn gắp ớt trên bàn, Lý Vũ nhìn liền ngớ người, Liễu Nguyệt cười hì hì, nói nhỏ:
‘ Những gì chủ nhân cảm nhận lúc đó, em cũng cảm nhận y chang vậy, hì hì’
Lý Vũ vỗ trán, cô nàng này đang giả ngu, lúc khi ma bàn nhận chủ thì Lý Vũ cảm nhận một phần cuộc sống trôi qua trước kia của Liễu Nguyệt, nói là một phần nhưng cũng có thể là tất cả của nàng vì Lý Vũ chỉ cảm nhận được là Liễu Nguyệt nghe được một giọng nói, nói về sứ mệnh của nàng, sau đó là bóng đêm vô tận đến khi bị Lý Vũ đánh thức.
Lý Vũ hai mắt nheo nheo nhìn về Liễu Nguyệt, giọng bực bội:
‘ Cô giả ngu hay lắm, làm tôi chỉ khô cả lưỡi lúc chiều’
Liễu Nguyệt le lưỡi làm mặt trêu Lý Vũ.
Chú tư mang ra hai tô hủ tiếu đặt lên bàn, đem thêm 1 chén nhỏ tóp mỡ giòn, vì Lý Vũ rất thích ăn tóp mỡ.
Chú tư: tiểu Vũ mang bạn gái tới ăn à, hô hô, bạn gái con xinh đẹp lắm nha.
Nói rồi chú tư vỗ vai Lý Vũ một cái, mặt chú tư kiểu ‘ thằng nhóc này khá lắm’.
Lý Vũ chưa kịp lên tiếng thì Liễu Nguyệt đã chen trước.
Liễu Nguyệt: Dạ con chào chú.
Chú tư: Haha, mừng ngày Lý Vũ có bạn gái, hôm nay chú cho con ăn miễn phí, ăn không no cứ nói chú, chú cho thêm.
Liễu Nguyệt: dạ con cảm ơn chú tư.
Chú tư cười ha hả, đi lại chỗ xe, nhường không khí lại cho hai bạn trẻ.
Lý Vũ nhìn Liễu Nguyệt, hắn tưởng chuyện mặt dày nhận bạn gái chỉ có đám nam nhân nói ra chứ, không ngờ Liễu Nguyệt cũng áp dụng.
Hắn bây giờ muốn bổ não nàng ra, xem xem Liễu Nguyệt học được những thứ hư đốn gì trong cuộc đời của hắn.
Cảm nhận được tâm tình lý vũ, Liễu Nguyệt cực kỳ im lặng mà ăn tô hủ tiếu của mình, không dám đùa nữa.
Lý Vũ thấy nàng im lặng cũng không kiếm chuyện thêm, đổ chén tóp mỡ vào tô hủ tiếu, thêm tương ớt, tương đen, rau sống trộn lên bắt đầu hốc.
Lý vũ và Liễu Nguyệt mỗi người ăn hết hai tô, Liễu Nguyệt vuốt bụng căng tròn, rất điệu nghệ lấy một cây tăm xỉa răng, bắt đầu chỉa chỉa.
‘ Tính tiền cho con chú tư ơi’
Chú tư chạy ra: Của con hết 50k, chú chỉ tính hai tô của con, còn hai tô của con nhóc này chú cho.
Biết tính chú tư, Lý Vũ đưa cho chú 50k, gật đầu cảm tạ.
‘ Cảm ơn chú’
Chú tư: Khách quen mà, cảm ơn cái gì.
Lý Vũ bất ngờ hỏi: Chú tư ơi, con thấy những người không thức tỉnh kia cứ nhao nhao đi tìm cơ hội có được kỹ năng, sao chú không đi, biết đâu tìm được cơ hội đổi đời thì sao?
Chú tư trầm mặt, quay người nhìn cái xe đẩy của mình: Chú già rồi, nhìn đời cũng nhiều rồi, sống có bao nhiêu nữa đâu, lúc trước chú chọn bán hủ tiếu rẻ ngon giúp đỡ mọi người, bây giờ chú vẫn chọn vậy, người ta không đến ăn nữa thì chú cũng thôi, về quê trồng mảnh vườn sống qua ngày.
Chú tư: Thời thế hiện giờ là của lớp trẻ thức tỉnh các cháu, chú có thể không nhìn thấy ngày thế giới khải hoàn chiến thắng tòa tháp, nhưng chú có thể dõi theo cuộc hành trình của nhân loại đến ngày mất, thế là được rồi.
Lý Vũ trầm mặc, những người như chú tư nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít.
Lý Vũ hiểu sự lựa chọn của họ, nhưng Lý Vũ cũng thở dài, cuộc sống đâu có lý tưởng như vậy, Lý Vũ chỉ mong sau này không có nhiều biến cố ảnh hưởng đến họ, dù sao thì hiện tại và tương lai bây giờ cũng đã khác.
Lý Vũ đứng dậy gật đầu chào chú tư, rồi dắt Liễu Nguyệt về nhà trọ.
Chú tư đến dọn dẹp bàn của hắn thì thấy một túi nhỏ, biết tính Lý Vũ không có khả năng để quên đồ nên chú tư biết cái túi này là hắn dành tặng cho chú.
Chú tư mở ra, bên trong là những đồng coin lấp lánh, ít nhất cũng 80 coin.
Chú tư chựng lại một chút, rồi mở một nụ cười, hai mắt ương ướt: Thằng nhóc này.
Chú cất kỹ cái túi đi, tiếp tục dọn dẹp chờ những vị khách mới của mình.
Hai người Lý Vũ về đến trọ, Lý Vũ nằm trên giường bạn hắn, định lấy điện thoại ra lướt tin tức, Liễu Nguyệt cũng ngồi sát bên, ngáp dài.
Lý Vũ: Cô buồn ngủ à, lên gác ngủ đi.
Liễu Nguyệt gật đầu: Vâng, chúc chủ nhân ngủ ngon.
Lý Vũ cũng đáp lại: ngủ ngon.
Vừa mở điện thoại lên, may mắn không có cuộc gọi nhỡ nào của mẹ hắn, nếu không hắn phải tường trình một phen.
Qua bên phần messenger thì có thông báo tin nhắn của mẹ, mẹ hắn chụp hình khoe những loại rau củ mà mẹ trồng được, chúng to hơn những loại bình thường, nhìn cũng rất bắt mắt.
Nhắn cho mẹ vài tin khen rau củ mẹ trồng đẹp, Lý Vũ nằm trên giường chợt nhớ đến anh bạn cùng phòng, không biết cậu ta sống chết ra sao.
Bạn cùng phòng của Lý Vũ tên là Nguyễn Gia Huy, quê ở Tiền Giang, nhà cũng có điều kiện, là một con mọt game chính hiệu nhưng học vẫn rất vip.
Nói chung là tính cách hắn giống với Lý Vũ nên hai người mới ở chung với nhau từ năm nhất tới giờ, cũng không có cuộc cãi cọ diễn ra, đỉnh điểm chỉ là những cuộc cà khịa siêu cấp làm đối phương cực cay nhưng không phản bác được.
Gia Huy, tên này đúng chuẩn là bad boy, đẹp trai, nhà có điều kiện, học giỏi, tư tưởng nói chuyện trưởng thành (trừ lúc nói chuyện với Lý Vũ), thế nên tên này thay bồ như thay áo, có điều là tiền đi chơi với bồ là do Gia Huy kiếm được từ việc dịch thuật trên mạng.
Hơn nữa hắn chỉ quen chơi, không phải quen rồi chơi xong bỏ mà là quen chỉ vui, lúc nào hết vui thì chia tay, tên này được cái là quen không thịt con gái nhà người ta, chỉ nắm tay thôi, chưa kể đôi lúc quen mấy cô gái hoàn cảnh khó khăn còn trợ giúp người ta nữa.
Chứ nếu Gia Huy thuộc cặn bã nam thì Lý Vũ đã đập hắn ra bã từ lâu rồi.
Lý Vũ đánh một cuộc điện thoại cho Gia Huy
Tút tút tút…
Gia Huy: Nghe thằng lol.
Lý Vũ: Móa, bố mày gọi điện hỏi thăm mày chết chưa, chưa gì hết đã chửi bố mày, thằng mất dạy.
Gia Huy: Mày nói gì, nói lại cho ông mày nghe nào?
Lý Vũ: Mày tưởng bố mày ngu à, con chó này.
….
Lý Vũ: Được rồi nghiêm túc nè? Mày sao rồi, có thức tỉnh không?
Bên đầu dây bên kia là sự trầm mặc, Lý Vũ thở dài, hắn có quyển sách kỹ năng, có thể giúp tên đầu bùi kia.
Gia Huy: Haizzz, tao không thức…
Lý Vũ liền chặn trước: Không sao, tao may mắn tìm được sách kỹ năng cấp C, có thể tạm giúp mày.
Gia Huy phía bên kia nghe được câu nói này liền trầm mặc, hắn chơi với Lý Vũ đã được 1 thời gian dài rồi, nhưng lòng người khó dò, không nên tin tưởng ai 100% hết, hắn cũng vậy, Lý Vũ cũng vậy.
Tuy nhiên bây giờ nghe câu nói của Lý Vũ, mắt hắn cảm thấy cay cay, nhưng trong lòng cũng vui vẻ.
‘ Quả thật chơi với mày không làm tao thất vọng mà’ – Gia Huy nghĩ thầm.
Gia Huy: Tao chưa nói hết mày đã chặn họng tao, tao không tức tỉnh kỹ năng cấp D nhưng tao thức tỉnh kỹ năng cấp A, sách kỹ năng của mày, ông mày thèm.
Lý Vũ giật mình, cay không tả được: Con chó này, mày chơi tao, mày tưởng có kỹ năng cấp A là ngon, bố mày cũng thức tĩnh kỹ năng cấp A đây.
Gia Huy: Ông mày còn thức tỉnh thêm kỹ năng cấp S
Lý Vũ: Bố mày còn cấp SS …
Gia Huy: Tao SSS
…..
Hai người tiếp tục cãi vả, cà khịa nhau, một lúc sau như là đã thỏa mãn, hai người dừng lại.
Gia Huy: Giữ cuốn sách kỹ năng của mày cẩn thận, có giá lắm đấy, sao này bán kiếm được tiền chia cho tao, mất là bố đốt giường mày.
Lý Vũ: Oke con chó
Gia Huy: Móa….
Lý Vũ đã nhanh tay cúp máy, phi vụ cà khịa lần này, hắn thắng.
Lý Vũ cắm điện thoại sạc, nhanh chóng đi ngủ.
Sáng hôm sau, Lý Vũ thức dậy, một cơ thể trần truồng, ấm áp đang nằm trong lòng hắn, Lý Vũ lúc này hết kiềm được, liền tát một phát vào má mình, hắn tỉnh dậy.
Mấy ông tưởng sẽ có những câu chuyện máu chó như trong các quyển tiểu thuyết mạng khác sao, mơ đi mấy cưng.
Lý Vũ lần này thức giấc thật, trong lòng hắn đang ôm, mà ôm cái gối ôm, không có chuyện Liễu Nguyệt chui chăn đâu, nàng ta lúc này còn ngủ ngon lành trên gác kìa.
Lý Vũ nhìn đồng hồ đã là 9h sáng, hắn đánh răng rửa mặt, đi ra ngoài mua đồ ăn sáng. Về đến phòng, hắn lên gác, cầm chân Liễu Nguyệt lắc lắc.
Lý Vũ: Dậy, dậy đê, xuống rửa mặt ăn sáng, rồi tôi dẫn cô đi mua quần áo mới.
Liễu Nguyệt đang mơ màng chỉ chờ nghe có vậy, nàng liền tỉnh táo, nhanh chóng phi xuống gác, rửa mặt, ăn uống, xoạt xoạt, tầm 10 phút là đã xong.
Lý Vũ cũng giật mình với tốc độ làm việc khi nghe tin đi mua sắm của nàng ta, quả không sai như lời Gia Huy đã nói với hắn trước kia.
Lý Vũ tính cho Liễu Nguyệt mặc một cái quần dài, nhưng nghĩ tới chiều cao 1m9 mặc quần của 1m7, hắn liền bỏ ý tưởng đó sau đầu, chỉ cho nàng ta thêm cái áo khoác với khẩu trang, mặc bộ đồ đá banh ra ngoài.
Hai người ngồi trên xe máy lao đi trên con đường thành phố Sài Gòn, cũng giống như trước kia, đường phố giờ khá trống trải, chỉ có người dân như chú tư tiếp tục mưu sinh nên sẽ đi ra đường để mua đồ, những người không thức tỉnh khác có lẻ đang làm việc trong tòa tháp.
Dù sao xác quái vật, khoáng mạch cần có người dọn dẹp, đào mang ra thế giới bên ngoài, nên họ tạo ra một cái vòng tay, trên đó có đính một viên khoáng mạch nhỏ, lúc này vòng tay cũng được tạm xem là một vật phẩm của tòa tháp (trừ coin), thế nên người bình thường có thể đi vào, tất nhiên là những thế lực tuyển họ làm việc sẽ kiểm soát mấy người này rồi, tránh tình trạng đi lạc dẫn đến mất mạng,…
Lý Vũ chở Liễu Nguyệt đến khu mua sắm ở Quận 12, trên đường đi nàng ta như một đứa trẻ, dang hai cánh tay ra ngoài, vẫy vẫy như chim đang bay, như Lý Vũ đã từng làm lúc nhỏ khi được ba chở đi học, liền làm hắn cười ha hả.