Chương 14: Chinh phục tầng 4 (3)
Lý vũ dùng tay trái cầm lấy dĩa tròn, tay phải dừng truyền ma lực, cái dĩa liền tách rời tay của hắn.
Hai mắt đang nhắm nghiền của nữ nhân bổng rung nhẹ nhưng Lý Vũ không hề hay biết.
Hắn quan sát tấm gỗ, nó có đường kính 20cm, cấu tạo gồm hai lớp, gắng với nhau bằng một trục sắt.
Lớp trong cùng có khắc một trận pháp cực kỳ phức tạp và một mũi tên phía ngoài rìa, lớp bên ngoài thì chỉ khắc hai loại ký hiệu, một hình tròn màu đen và một hình tròn màu trắng. Mũi tên đang chỉ về hình tròn màu trắng.
- Cấm ma bàn (S) - vật phẩm huyền thoại: chỉ định một khu vực, biến khu vực trở thành khu vực cấm thi triển kỹ năng, độ rộng của khu vực tùy vào ma lực của người thi triển vật phẩm.
Vật phẩm, trang bị hoàn chỉnh trong tòa tháp được chia thành 5 cấp: thường, huyền thoại, thần thoại, sử thi, thánh vật. Cấp càng cao thì năng lực, chỉ số của nó càng khủng.
Lý Vũ không ngờ vật phẩm này là vật phẩm huyền thoại, nhưng nghĩ đến khả năng của nó, có lẽ cũng đúng.
Vật phẩm này có thể tác động lên khu vực rộng như thế này chủ yếu là nó được tòa tháp sử dụng, tuy nhiên tòa tháp không thể trực tiếp dùng nó như người chơi thế nên phải thông qua trung gian, ở đây là nữ nhân, cung cấp ma lực vào người nữ nhân rồi để trận bàn hấp thu.
Lý Vũ cất trận bàn vào kho chứa, hắn hiện tại là người sỡ hữu nó nên không bị cấm kỹ năng nữa.
Lý Vũ quay người về phía nữ nhân, buộc áo nàng ta lại, cầm hai tay nàng ta để lên bụng trở về hiện trạng ban đầu. Lý Vũ cúi người xem như cảm ơn, hắn quay người rời đi.
Bất ngờ một cánh tay níu áo của hắn lại, Lý Vũ giật mình, cơ thể căng cứng lại.
Mặt hắn tái đi, hắn cố nén sự sợ hãi quay mặt ra phía sau lưng của mình.
Nữ nhân lúc này người nằm nghiên sang một bên, đôi mắt phượng màu hổ phách nhìn về phía hắn, hô hấp nàng ta đều đều, đâu có giống như là một người chết.
‘ M….a, có ma, cíu tui’ (° ͜ʖ °)
Lý Vũ hoảng sợ liền nhắm mắt bỏ chạy, nhưng điều khiến hắn hoảng sợ hơn là hắn chạy không thoát khỏi cánh tay đang giữ lấy áo của hắn.
Trên tay Lý Vũ xuất hiện một hỏa cầu, bây giờ hắn không nghĩ đến việc đánh nữ nhân hay gì nữa, chạy thoát mới là vương đạo.
Lý Vũ quay người lại tính ném hỏa cầu về phía ‘con ma nữ’ kia thì bất ngờ nàng ta lên tiếng, giọng nói cực kỳ êm tai.
‘ Chủ nhân’.
Hỏa cầu trên tay Lý Vũ tắt ngủm, hắn ngờ vực nhìn nàng.
Lý Vũ: Cô vừa nói gì?
Nữ nhân: Chủ nhân
Lý Vũ: Nhắc lại xem nào?
Nữ nhân: Chủ nhân
Lý Vũ thử ra lệnh cho nàng: Bỏ tay của cô ra
Nữ nhân liền vâng lời thả áo của Lý Vũ ra, hai mắt nàng nhìn Lý Vũ, lâu lâu chớp chớp nhìn thật sự rất dễ thương.
Lý Vũ muốn nựng má của nàng ta nhưng nghĩ đến cảnh một người chỉ số hack như hắn mà không giựt ra khỏi tay của nàng liền rùng mình dẹp bỏ ý tưởng đó.
Lý Vũ lui về phía sát cửa, cẩn thận nhìn nữ nhân, hỏi:
‘ Tại sao cô kêu tôi là chủ nhân? Cô là ai?’
Nữ nhân chỉ ngón tay búp măng của mình về phía Lý Vũ
‘ Tại vì chủ nhân có ma bàn nên là chủ nhân, đó là sứ mệnh của ….’
Nữ nhân đang định nói đến tên của mình liền trầm mặc, hai mắt suy tư, nàng như đang suy nghĩ gì đó rất tập trung, tay vẫn dừng lại trên khoảng không chỉ về phía Lý Vũ.
Một lúc sau nàng mở miệng, nói:
‘ Ta không nhớ ta là ai, xin chủ nhân ban tên’
Ban tên khỉ mốc, trực giác mách bảo rằng nếu Lý Vũ ban tên cho nàng ta thì khả năng sẽ dính tới rắc rối không cần thiết, dù nàng ta rất xinh đẹp, nhưng xinh đẹp thì có cái nịt gì dùng a.
Ngay lặp tức, Lý Vũ liền lao ra cửa bỏ chạy.
Nữ nhân ngờ vực nhìn về khoảng không phía trước, nhưng sứ mệnh của nàng là phục tùng cho chủ nhân của cấm ma bàn, nó in sâu vào trong tâm thức của nàng, trở thành lẽ sống của nàng, nếu không có chủ nhân, nàng sẽ chết.
Nữ nhân chỉ tay về hướng Lý Vũ đang chạy, Lý Vũ đang chạy trốn liền bị định trụ lại, sụi lơ ngồi trên mặt đất, Lý Vũ hoảng sợ, hắn cảm thấy ma lực của mình bị chặn hoàn toàn, thậm chí chỉ số đặc biệt thể lực cũng bị chặn.
Hắn lặng nhìn nữ nhân đang bước từ ngôi nhà về phía mình, dây buộc áo đã tuột ra làm lộ ra cơ thể của nàng, nhưng nữ nhân dường như không quan tâm, cứ đi về phía Lý Vũ.
Lý Vũ đâu chịu ngồi chịu chết, hắn mở bảng trạng thái của mình, chọn sang cửa hàng, mua một lọ hồi ma lực hết 10 coin.
Cấm ma lực hắn, hắn dùng ma lực bên ngoài.
Lý Vũ nốc lọ hồi ma lực, cảm nhận ma lực xuất hiện, hắn ném một hỏa cầu về phía nữ nhân. Hỏa cầu bay chưa được 10cm liền bị triệt tiêu, Lý Vũ ngớ người.
‘ Không có hack quá chứ’
Hắn mắng thầm, do ma lực xuất hiện nên Lý Vũ bắt đầu hồi chút thể lực ngoài, hắn nhanh chóng tận dụng thời gian, bò ra khỏi khu vực cấm ma lực.
Cũng may mắn là khu vực tưởng đối nhỏ, chỉ 3m, chỉ một chút Lý Vũ liền bò ra ngoài.
Cảm thấy ma lực, thể lực bản thân đã trở lại, Lý Vũ liền thi triển kỹ năng
‘ Bạn đã kích hoạt con mắt Horus’
Tên: không rõ
Tuổi: 26
Lever: 20
Sức mạnh: 7, sinh mệnh: 15, ma lực: 30, nhanh nhẹn: 4
Nghề nghiệp: không
Kỹ năng: - cấm ma lực (lv15) - hồi phục ma lực(lv5)
- Cấm ma lực (SS): tạo ra một vùng không gian, triệt tiêu tất cả kỹ năng phát ra, cầm cố ma lực của mọi sinh vật, có tỷ lệ khóa thể lực sinh vật
- Hồi phục ma lực (C): kỹ năng bị động, tăng tốc độ hồi phục ma lực của bản thân
‘*****’
Lý Vũ chửi tục trong lòng, check hack gì mà lộ liễu vậy không biết.
Kỹ năng của cấm ma bàn đã đủ hack rồi, kỹ năng của cô ta càng hack hơn, chưa kể kỹ năng hồi phục ma lực, may mắn là cô nàng này không có kỹ năng tấn công, nếu không thi triển cấm ma lực, ném thêm vài cái hỏa cầu thì chỉ có toang.
Hắn cũng chửi thầm bản thân xui xẻo, kỹ năng có tỷ lệ khóa thể lực, hắn liền dính ngay vào lần đầu tiên thi triển nữa chứ.
Nữ nhân cứ ‘mát mẻ’ đi đến trước mặt Lý Vũ, lý vũ sau khi thấy bảng trại thái của nàng ta liền bỏ đi ý đồ công kích, dù sao cũng không có gì nguy hiểm, nhưng nếu nàng ta cầm cây dao ra thì khác à, Lý Vũ cho ăn kỹ năng no mồm.
Nữ nhân đi đến trước mặt Lý Vũ liền quỳ xuống nói
‘Xin chủ nhân ban tên’
Lý Vũ cũng ngồi xuống, trong quá trình ngồi thấy cảnh đồi núi làm hắn muốn chảy máu mũi một phen.
Lý Vũ vươn tay cầm hai vạt áo nữ nhân kéo lại, thắc chặt luôn dây cột đảm bảo khó rớt ra.
Lý Vũ nhìn nàng: Cô là phụ nữ, sao có thể ‘mát mẻ’ như thế trước mặt đàn ông được.
Nữ nhân: Chỉ cần là chủ nhân thì không vấn đề
Lý Vũ vỗ tay lên trán, bó tay với cô nàng này, hắn cảm thấy bây giờ mà chạy là thế nào cũng ăn thêm vài cái cấm ma lực, xui ăn thêm quả khóa thể lực thì chỉ có cạp đất.
Lý Vũ chợt tỉnh, lúc này cấm ma bàn vẫn đang hoạt động, ngoại trừ hắn ra thì không ai có thể dùng kỹ năng, thế sao cô nàng này lại thi triển được.
Chuyện này không có trong chuyên môn của Dred, hắn chịu, Lý Vũ cũng chịu. ┐(͡° ʖ̯ ͡°)┌
‘ Phải dùng lời lẽ dụ nàng ta’ – Lý Vũ nghĩ thầm
Lý Vũ: Thật ra tôi không phải chủ nhân của cô, tôi chỉ muốn mượn cái ma bàn dùng một chút, sau đó tôi sẽ trả lại, cô có thể chờ chủ nhân đích thực của mình. Mượn một chút rồi tôi trả.
Nữ nhân mặt không thay đổi nói: Mời chủ nhân ban tên
Lý Vũ: (ᗒᗣᗕ)
Lý Vũ: Oke, tôi đồng ý làm chủ nhân của cô, nhưng cô phải chờ tôi ở căn nhà kia, làm xong việc tôi sẽ quay lại đón cô.
Nữ nhân trên mặt nở một nụ cười: Được
Lý Vũ chưa kịp vội mừng thì
Nữ nhân: Xin mời chủ nhân ban tên trước.
Lý Vũ: (╯°□°)╯︵ ┻━┻
Cảm thấy không lừa được cô nàng này, Lý Vũ đành ngậm ngùi lấy cấm ma bàn ra, hắn đành dùng cách khác để chinh phục tầng này vậy, dù sao cũng còn đến 3h trước khi bọn chúng lại tế tự người chơi, Lý Vũ có thể sắp xếp kế hoạch.
Lý Vũ đưa cấm ma bàn trả lại cho nữ nhân, nữ nhân lúc này trên mặt đầy sự ngờ vực, sứ mệnh nói người cầm ma bàn sẽ là chủ nhân của nàng, nàng dù mới 26 tuổi, nhưng nàng đã chờ ở ngôi nhà đó rất rất lâu, trong bóng tối đầy tĩnh lặng.
Nhưng người trước mặt là người đánh thức nàng, cho nàng nhìn thấy ánh sáng, hắn cũng sỡ hữu ma bàn như sứ mệnh.
Thế nên hắn là chủ nhân của nàng, nhưng giờ đây nàng đang cầm ma bàn trong tay của mình, người này không còn là chủ nhân của nàng nữa.
Nàng sẽ phải tiếp tục chờ trong bóng tối hay sao? Nữ nhân có chút u sầu.
Thấy cảnh này, Lý Vũ dù không đành lòng nhưng vẫn phải làm, rắc rối vốn là thứ mà hắn muốn tránh, cái nào tránh được thì tránh, không tránh được mới phải đối mặt.
Lý Vũ: Ma bàn đã trả lại cho cô, tôi không còn là chủ nhân của cô nữa, cô hãy yên tâm, sẽ có người đến đây làm chủ nhân của cô, sớm thôi.
Lý Vũ quyết định, khi ra ngoài sẽ loang tin này ra, sẽ có người tìm đến nơi này, giúp cô gái này.
Nữ nhân nhìn về phía hắn, giọng nói cực u buồn.
‘ Vậy cậu có thể cho tôi một cái tên được không? Tôi vốn không có tên của mình, cậu là người đầu tiên tôi gặp’
Lý Vũ định cho nàng một cái tên, nhưng rất nhanh hắn tỉnh lại, nhìn về nàng lắc đầu.
Lý Vũ: Tên của cô, chủ nhân của cô sẽ đặt cho cô, nó sẽ là một cái tên rất đẹp
Nữ nhân: Vậy tại sao cậu không cho tôi một cái tên? Cậu bây giờ không là chủ nhân như trong sứ mệnh của tôi nữa.
Nữ nhân hai mắt bắt đầu xuất hiện những giọt lệ, thấy cảnh này, Lý Vũ thầm chửi mình.
‘ Dù sao cũng là một cái tên, sao mày keo kiệt với cô ấy như vậy, bây giờ mày không còn cấm ma bàn, không thành chủ nhân của cô ấy được đâu’
Lý Vũ quan sát nữ nhân, trong sự mong chờ của nàng, Lý Vũ thốt ra một cái tên:
Lý Liễu Nguyệt.
Liễu vì nàng ta có làn ra nâu săn chắc, hơn nữa liễu cũng là một loài cây có sức sống lâu, bền bĩ nhưng cũng rất mềm mại.
Nguyệt vì nàng ta có nụ cười như nữa vầng trăng, hơn nữa nàng ta có lẽ sống trong bóng tối cũng khá lâu, nguyệt- ánh trăng sẽ thắp sáng cho nàng ta.
Định mệnh đôi khi thật đặc biệt, bạn cố tránh nó, nó càng thắc chặt bạn, cũng như định mệnh của Lý Vũ và Liễu Nguyệt, vốn bị Lý Vũ từ chối nhưng trong nơi sâu xa, sợi dây nối giữa hai người vẫn không đứt rời.
‘ Lý Liễu Nguyệt, tên đẹp…đẹp lắm, cảm ơn cậu’
Liễu Nguyệt nhìn Lý Vũ nở một nụ cười thật tươi, giống như cái tên soi sáng cuộc đời nàng.
Nàng đứng dậy, cúi chào Lý Vũ sau đó quay người đi về phía ngôi nhà.
Lý Vũ cũng quay người theo hướng ngược lại, bắt đầu tiếp hành trình của mình.
Mọi chuyện tưởng chừng như hai người sẽ không liên quan tới nhau nữa, nhưng bất ngờ, cấm ma bàn trong ngực Liễu Nguyệt phát sáng lên, nó thoát khỏi ngực nàng, bay về phía Lý Vũ.
Lý Vũ đang chạy bình thường thì bị một cái gì đó xẹt qua tay, Lý Vũ nhìn lại thì đã bị thương.
Lý Vũ nhìn thứ đã gây ra thương tích cho mình liền ngớ người, hắn bây giờ điểm phòng thủ hơn 25 điểm, muốn làm hắn bị thương thì vật kia phải cực kì sắc bén, nhưng nhìn cái ma bàn cùn lơ lững phía trước mặt mình, hắn cảm thấy nhân sinh có vấn đề, ngày hôm này gặp hack hơi nhiều.
Lý Vũ đang định quay lại mắng Liễu Nguyệt vì hắn nghĩ chỉ có cô ta làm trò, chứ một cái ma bàn cùn làm sao có thể làm bị thương Lý Vũ.
Lý Vũ đang quay lại thì chợt phát hiện trước ma bàn đang có một giọt máu, máu của ai bây giờ?
Thì chỉ có hắn mà thôi, nghĩ lại đến việc bảo vật nhỏ máu nhận chủ trong các câu chuyện tiên hiệp, Lý Vũ cảm thấy không ổn.
Chưa kịp nghĩ đối sách ứng phó, ma bàn đã hút giọt máu của hắn, sau đó lao nhanh đến Lý Vũ, biến mất.