Chương 3: Kiếm thuật

Sword Art Online: Kiếm Sĩ Ánh Trăng

Chương 3: Kiếm thuật

Chương 3: Kiếm thuật


"Thầy? Con phải đeo mấy thứ này ngay cả khi ăn lẫn ngủ?", Hito nhăn nhó nhìn bày trước mặt một chiếc áo bên trong nhét đầy cát.

"Mới mười cân thôi! Sau này sẽ tang them nữa!", ông chú gãi gãi mái tóc bù xù ngáp dài một cái nói.

Hito đến bây giờ cũng không hiểu bằng một cách thần kỳ nào đấy mà hắn được nhận vào võ quán này, hiện tại đám vệ sĩ cùng không còn lảng vàng tại nơi đây.

"Hương vị của tự do!", bây giờ hắn sẽ ở luôn tại võ quán này hòng thuận tiện cho quá trình huấn luyện.

"Vậy bài học đầu tiên là gì ạ?".....

Hito:????

Hắn hai tay nắm lấy túi rác chật vật kéo cái bao ra ra bên ngoài, khóe mắt vẫn còn hơi giật giật, không ngờ bài học của hắn là tổng vệ sinh cái võ quán ọp ẹp này.
Lao lực cả buổi chiều cuối cùng mới dọn dẹp sơ bộ được bên trong võ quán, vác than thể nặng nề vô trong phòng tắm.

Cởi ra chiếc áo nặng nề, nhìn bả vao tím bầm do liên tục gánh vác sức nặng, mặc dù rất đau đớn nhưng Hito không kêu một lời.

Dọn dẹp xong bụi bặm trên người, tiếp tục mặc lên bao cát, tiến ra bên ngoài, võ quán rất nhỏ dường như chỉ có ba khu, đầu tiên là khu luyện tập, tiếp đến là nhà tắm và phòng ngủ.

Nhìn thấy người thầy lôi thôi của mình nằm trên mặt đất ngáy lớn, bên cạnh còn vứt lăn lọc vỏ bọc của thức ăn nhanh, hắn chỉ biết lắc đầu yên lặng dọn lấy đống đồ thừa.

18h30

Mở ra điện thoại di động nhìn thời gian vẫn còn sớm, hắn liền kiếm chút gì đó để ăn, cũng may ông chú vẫn đề lại phần cho hắn, có vẻ đó là một đĩa mỳ xào.

Bê nguyên cốc mỳ lên sân thượng của tòa nhà, ngồi xuống một góc, vừa lướt điện thoại vừa ngấu nghiến chỗ mỳ xào.

[New: bước bứt phá nổi bật về công nghệ game thực tế ảo]

[B-test của Sword Art Online có gì?]

[Không ngờ tới trong game cũng có thể chân thật tới như vậy?]

Tiếp đó là hàng loại nhưng video phỏng vấn của các tờ báo cùng đài truyền hình về công nghệ NerveGear.

Cảm thấy nhàm chán Hito liền tắt đi màn hình, đứng dậy thu dọn chỗ đồ dung, bước xuống dưới võ đường.

Sau khi sử lý tốt đống rác rưởi hắn không quay về phòng ngay mà mở ra cửa tiến vào phòng tập, diện tích căn phòng tương đối lớn, sàn nhà được lót bằng những tấm gỗ nhìn qua vô cùng sạch sẽ.

Bỗng tầm mắt của hắn chiếu vào những cái kệ gỗ được phủ lên bởi một lớp vải mỏng màu trắng, tò mò hắn bước từng bước tiến tới.
"Mấy cái này là?"

Kéo lên lớp vải trắng để lộ ra bên trong những cái kệ đựng đầy các loại vũ khi bằng gỗ, đa phần là kiếm cùng giáo.

Hito có hơi bất ngờ, hắn đưa tay ra định cầm lên một chuôi kiếm thì chẳng biết từ bao giờ chỗ đó lại bị vải trắng che lại.

"Bây giờ cậu chưa cần tới thứ này! Cứ cải thiện thể chất trước đi!"

Chẳng biết từ bao giờ ông chú đã xuất hiện ngay bên cạnh hắn khiến Hito giật mình lùi lại phía sau vài bước.

"Vâng!", Hito nén lại trong lòng tò mò bước về phòng.

"Ngày mai sẽ là một ngày mệt mỏi đây!"

Đảo mắt đã sang tới ngày hôm sau, việc luyện tập của Hito cũng đã bắt đầu, hiện tại để cải thiện cơ bắp cách nhanh nhất chính là phá hủy chúng.

Những sợi cơ bắp khi bị đứt vào ngày hôm nay chúng sẽ tái sinh ra thêm ba sợi vào ngày hôm sau, Hito cả người đều ê ẩm, trên người bị buộc lại bởi một sợi dây cao su lớn, đầu bên kia sợi dây được cố định với một cây cột lớn.

Việc của hắn lúc này là ra sức chạy, chạy cho tới khi cơ thể mất cảm giác hắn vẫn không kéo dãn sợi dây ra quá xa so với vị trí ban đầu.

Bài tập này kéo dài từ 30 phút tới một tiếng, chiếc áo thể dục màu nâu đất mà Hito mặc trên người đã ướt đẫm mồ hôi, mái tóc ổ quạ đã rối nay lại căng rối bời hơn.
"Tiếp tục bài tập tiếp theo!"

"Thầy làm ơn cho em nghỉ ngơi thêm chút nữa!", Hito nuốt một ngụm nước bọt, cảm nhận cổ họng cùng ngực đau rát nhưng vẫn cố lên tiếng.

Nhưng thứ đáp lại hén chỉ là một khuôn mặt dữ tợn, bất lực hắn chỉ biết xách mông lên chạy, đeo lên người bao cát nặng tới 10kg để hắn bước chân lảo đảo, liên tục vấp ngã mấy lần.

"Hộc... hộc!"

Tựa lưng vào ghế đá ở công viên, Hito không ngừng thở dốc, đầu óc hắn choang váng, chân tay run rẩy vội móc trong túi quần ra một túi đường nhỏ, mở ra dốc thẳng vào trong miệng.

"Lần sau không cố được thì dừng lại, cẩn thận cố quá thanh quá cố đấy nhóc, ta không đủ tiền để chịu trách nhiệm đâu đấy!"

Ông chú dường như vẫn còn rất ung dung sau khi chạy được vài vòng quanh công viên này, ít nhất mỗi vòng cũng lên đến 3~4 cây.

Đầu óc lúc này vẫn còn ù ù sau cơn tụt huyết áp Hito mới dần tỉnh lại, hắn khát khô cả cổ chỉ đanh gật gật đầu, chậm rãi tiến tới máy bán nước gần đó mua cho minh một chai nước lạnh, một hơi uống cạn.

Nghỉ ngơi hồi sức được một hồi hắn lại tiếp tục với những bài tập khác theo thứ tự: 100 cái hít đất, 100 cái đứng lên ngồi xuống, 100 cái gập bụng, chạy 10km,...

"Khốn thật!", Khuôn mặt hắn đỏ bừng, lê lết đôi chân nặng nề tiến về võ quán, lúc này đã có người đứng sẵn ở nơi đó.

"Chị Marry?", Hito nghi hặc tại sao Marry lại xuất hiện ở nơi này.

"Thiếu gia cậu làm sao thế này!", nhìn trên người Hito đầy mồ hôi cùng bụi bặm Marry không tự chủ được thốt lên một câu.

"Bình thường mà chị? Không phải ai tập luyện cũng đều như vậy sao?"

Hắn nhanh chóng chui vào trong phòng tắm gột rửa trên người mồ hôi, thay một bộ đồ mới bước ra bên ngoài.

Nhìn bản thân trong gương, vẫn thấy không có gì thay đổi, trai lại mái tóc ổ quạ trở nên bóng mượt hơn hẳn.

"Dài đến có thể buộc cả đuôi ngựa luôn rồi!"

Túm túm lấy tóc trên đầu vừa lẩm bẩm nói, nhưng khi nhìn lại thân thể, trên người cũng xuất hiện không ít vết trầy xước cùng bầm tím.

"Thiếu gia tôi mang đồ tới rồi!", Hito có nhờ quản gia Marry đem cho hắn một chút thuốc sát trùng cùng băng bông.

Ban đầu hắn muốn để tự minh làm, dù sao cũng chỉ là vài vết xước nhỏ, nhưng những vị trí khó với như lưng đanh phải nhờ Marry.

Cũng may gia đinh hắn không có phản đối cũng như can thiệp gì vào quyết định của hắn, ban đầu Hito luôn nghĩ rằng sống trong gia định giâu có như vậy không khí sẽ vô cùng ngột ngạt.

Nhưng có lẽ tại hắn xem nhiều phim hàn quốc quá nhiều rồi tự biên tự diễn ra, thanh lý xong hết vết thương, Marry cũng nhanh chóng rời đi.

"Không biết ông chú giờ này đi dâu vẫn chưa về nữa?", hắn hơi lo lắng nhìn ra bên ngoai nhưng cũng nhanh bỏ cái suy nghĩ đó đi.

Đánh chén xong bữa cơm, hắn không buồn xem điện thoại mà nằm xuống ngủ thiếp đi.

Thời gian nhanh chóng trôi qua tới đầu tháng tám cũng là lúc Beta-test đóng lại và hắn không kịp đăng nhập, mặc dù sẽ khó cho hắn khi không được trải nghiệm khi game còn tính năng hồi sinh.

"Hôm nay không phải tập luyện nữa!"

"Tại sao?", Hito nghi hoặc hỏi, thấy vậy ông chú chỉ hơi hé mắt nói:

"Tập luyện nhưng cũng cần phải nghỉ ngơi, lượng cơ bắp cũng sẽ ra tăng đáng kể khi chúng ta nghỉ ngơi, mà ta có thắc mắc điều này! Cậu thật không đi học sao?"

"Học? Bây giờ không phải đang nghỉ hè sao? Khoan đã..."

Hito vỗ cái trán một tiếng tét, dường như hắn đang có sự nhầm lẫn gì ở đây, nơi hắn đang ở là lấy bối cảnh của nhật bản nhưng hắn lại quen với thời gian của thế giới trước.

"Nghỉ hè thường vào tháng tám tới tháng chín!", ông chú vuốt vuốt cái cằm nhướn một bên chân mày nhìn Hito nói.

Hito định nói một tiếng nhưng hắn cũng đanh thôi, bây giờ hắn cũng không vội vàng, hắn quyết định hôm nay sẽ ngủ nguyên một ngày, và hắn thật sự làm được.
Ngày hôm sau lại tiếp tục huấn luyện nhưng lại nhiều ra thêm một hạng mục đó là phải tới trường.

Nhanh chóng hoan thanh hết nhiệm vụ từ sang sớm, Hito mặc lên bộ đồng phục còn mới toanh, dường như trước đây hắn cũng không thường xuyên tới trường, việc hôm xuyên không có lẽ là một ngoại lệ.

Xoạch!

Canh cửa của lớp 1A3 được mở ra, bên trong đám học sinh dường như cũng không mấy quan tâm, nhưng khi Hito bước vào không khí dường như có phần lúng túng.

"Cậu... là học sinh lớp nào vậy?", trong cái đám đông đang tụm năm tụm ba lại bàn đầu thảo luận về game hay một cuốn manga nào đó, một cậu trai đeo cặp kính dày nhìn Hito ngạc nhiên hỏi.

Câu hỏi cũng dẫn tới khá nhiều ánh mắt hướng Hito mà nhìn tới.

"Woa ngầu thật!"

"Là mấy tiền bối năm hai à! Mình chưa thấy người này trước đây!"

"Không biết nữa nhưng chậc chậc nhìn thân hình đó đi!"

Đám bạn học bắt đầu rầm rộ nghị luận về Hito, thấy vậy hắn chỉ gãi gãi đầu cười giượng gạo tiến vào chỗ bàn học mà hắn từng ngồi mấy ngày trước.

"Cậu gì ơi! Bàn này có người ngồi rồi! Mặc dù cậu ấy có vấn đề về tinh thần nhưng cũng đừng ngồi chỗ của người ta như vậy!"

Hito:???

"Vấn đề về tinh thần?", hắn khóe mặt giựt giựt.

Hắn chỉ cười trừ nhìn người nữ sinh bên cạnh, cô gái có cặp kinh dày cùng mái tóc màu nâu dài tới hông, trên mặt bàn còn sếp hàng tá những cuốn sách cùng vở viết.

Không thấy hắn trả lời thiếu nữ cũng không quan tâm tiếp tục cắm đầu vào cuốn sách cầm trên tay.

Reng reng!

Chuông báo lúc này cũng vang lên, đám học sinh cũng giải tán ai về chỗ người đấy, nhưng vẫn có không ít người tò mò nhìn Hito.

Lúc này giao viên bước vào, dường như là thầy chủ nhiệm, chỉ thấy thầy chủ nhiện hơi đẩy lên gọng kính lão, nhìn về phai Hito sau đó nói:

"Cả lớp hôm nay bạn học Hito của chúng ta sẽ bắt đầu đi học lại bình thường, nào em có thể lên giới thiệu lại với mọi người chứ?"

Thầy chủ nhiệm có vẻ hơi tránh né khi nhắc tới Hito, từ sau khi mẹ Hito mất tinh thần của đứa bé này cũng chịu không ít ảnh hưởng cả ngày cũng chỉ ngồi ngẩn người một chỗ không nói lời nào.

Hơn hết dù cấp trên đã nói tinh thần của đứa bé này trở lại binh thường nhưng vẫn cần chú ý nhiều hơn, bởi vậy cũng khiến ông có chút lo lắng, dù gì ngôi trường này cũng do nhà Hito mở.

Thấy vậy Hito đứng dậy bước lên bục giảng, hắn nào còn lúc trước vẻ mặt tiều tụy cùng thân thể gầy ốm.

Khoác trên người bộ đồng phục mặc dù nhìn qua vẫn hơi gầy nhưng lại vô cùng săn chắc, khuôn mặt càng đẹp trai thêm vài phần, làn da hơi nâu mịn màu trứng gà, mái tóc được cột đuôi ngựa.

Hắn chỉ mỉm cười nói:

"Xin chào mọi người mình là Hayashi Hito mong mọi người giúp đỡ!"