Chương 2: Trùng sinh?
"Không đời nào!"
Hito lao ngay vào trong nhà vệ sinh, hai tay trống bên trên bệ rửa mặt dìm đầu vào trong bồn đã đầy nước, đôi mắt dính nước cay xè, đưa tay vuốt xuống trên mặt còn đọng nước.
Vuốt ngược bờ tóc mái rối bời màu đen tuyền, ánh mắt nhìn vào hình ảnh phản ánh trên gương, khuôn mặt với góc cạnh rõ rang, đặc biệt là cái mũi nhọn cùng đôi mắt to màu nâu đất.
"Khuôn mặt lạ lẫm mà quen thuộc!", hắn đưa tay sờ lên khuôn mặt của mình lẩm bẩm nói.
Hito không rõ ràng hiện tại hắn là ai.
"Là ai cũng được!"
Tự cho mình một cái tát, hắn hít lấy,một hơi thật sâu, mở cửa tolet, kẹp lấy cặp sách bên hông, một tay mò mẫm trong túi quần lấy ra một chiếc smartphone.
Hắn chưa từng nhìn thấy hang điện thoại này trước đây, bên trong điện thoại hiện lên một hàng dài tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ.
Lúc này lại them một cuộc gọi đánh tới, do dự một hồi cuối cùng gạt vào nút trả lời, đầu dây bên kia một âm thanh êm tai truyền đến:
"Thiếu gia cậu chạy đi đâu cả ngày hôm nay vậy?"
"Xin lỗi chị Marry! Em hiện tại đang ở trường học!", Hito gượng gạo trả lời.
"Thiếu gia chờ chút!", Marry cuống cuồng trả lời dường như sợ Hito lại chạy mất.
Hắn chỉ cười cười thở dài một hơi bước tới phía cổng trường, không lâu sau một chiếc xe Limousine màu đen đậu ngay trước mặt hắn, theo sau là một đống những chiếc xe con cùng màu.
Từ trên xe đám người mặc vest đen lũ lượt chạy xuống, dẫn đầu là một ông chú với khuôn mặt đôn hậu, bọn họ đều không hẹn mà cúi đấu trước Hito nói:
"Mời thiếu gia về nhà!"
Hito mắt trái giật giật cuối cùng vẫn bước lên xe, trong lòng hắn lúc này tim đang đập loạn, hắn không biết là mình có gia thế khủng như vậy từ khi nào, có vẻ ký ức vẫn chưa triệt để dung hợp khiến đầu óc hắn mê sảng.
Ngồi trên ghế thiếp đi một hồi, khi tỉnh lại đập vào mắt hắn là một cái trần nhà xa lạ, nhìn lại mới phát hiện Hito đang nằm trên một chiếc giường lớn, đảo mắt nhìn căn phòng một vòng hắn chỉ miêu tả được nó trong bốn từ: Giàu! Vô cùng giàu!
Lúc này một cô gái trên người cô mặc một bộ trang phục quản gia, mái tóc nâu được buộc cao, ánh mắt nhìn chằm chằm cái tên ngồi trên giường.
"Đây là số mấy?", Marry đưa ngón tay ra trước mặt Hito nói.
"Số 2!", Hito vẫn trả lời nhưng trong đầu một hàng hỏi chấm.
"Hai nhân hai bằng mấy?"
"Bốn"
"Một gia đình có hai người con, con cả tiên là Thiện, con thứ tên là Thụ, thằng Thiện làm thợ điện hỏi Thằng thụ làm gì?"
"Thợ phụ!"...
Hai người một hỏi một đáp cứ như vậy mãi tới câu thứ mười, Hito chỉ thấy than thể Marry hơi run run, cô nhào tới ôm lấy hắn, vừa khóc vừa nói:
"Thiếu gia... Thiếu gia trở lại bình thường rồi!"
Hito làm bộ mặt hỏi chấm, ánh mắt nghi hoặc nhìn Marry.
"Quá tốt rồi!"
Marry vừa nấc lên một tiếng vừa véo véo cái má của Hito, lúc này cửa phòng lại mở ra, một người đàn ông nhìn trẻ tuổi bước vào, trên người người đàn ông tỏa ra khí chất lấn át hết căn phòng.
"Ông chủ! Thiếu gia hết ngốc rồi!"
Marry vội đứng lên cung kính cúi đầu với đối phương, thấy vậy người đàn ông không nhanh không chậm đáp:
"Được rồi cô ra ngoài đi! Tôi có vài lời muốn nói với nó!"
"Nhưng thiếu gia vừa mới...", nói tới đây người đàn ông liếc mắt một cái, âm thanh cũng theo đó mà dừng, Marry chỉ lẳng lặng lui ra bên ngoài.
Hito mặc trên người đồ ngủ, ngồi một bên giường, ánh mắt vẫn không dám nhìn thẳng về phía người đàn ông.
Thấy vậy người đàn ông từ từ bước tới, trên người vẫn ẩn hiện khí thế uy nghiêm.
"Ba?", Hito lúc này lên tiếng khiến cho không khi căng thẳng trong căn phòng biến mất, trên người lo lắng bỗng biến đâu mất.
"Con trai của ta!", người đàn ông lao tới ôm trầm lấy Hito khóc lớn, nước mắt nước mũi tùm lum thậm chí còn dính lên áo của hắn.
"Lại đây cho ba hôn miếng!"
Hito đẩy người đàn ông ra nói:
"Kìa ba nam nam thụ thụ bất thân"
Hắn đuổi mãi cuối cùng lão cha ở thế giới này mới lưu luyến không rời chạy ra bên ngoài, từ trên giường đứng dậy, cảm giác than thể nặng nề đứng trước tấm gương, Hito cởi xuống áo ngủ.
"Khác gì xuy dinh dưỡng đâu?", thân thể hắn dường như chỉ có một lớp da bọc xương, mặc vào bộ quần áo mát mẻ, Hito nhanh chóng tiến xuống phòng ăn.
Nhìn bàn ăn dài tới hơn ba mét, bên trên bày kín đồ ăn, Hito triệt để cứng họng, xung quanh vẫn còn những người giúp việc bưng lên từng món ăn.
Cuối cùng cha của hắn đuổi hết đám người ra bên ngoài, mỉm cười với hắn nói muốn đề bù cho hắn bla bla.
Nhồi nhét một lượng lớn thực phẩm vào trong bụng, khiến cái bụng của Hito căng phồng lên, hắn vội lấy lí do mệt mỏi muốn về phòng nghỉ sớm.
Bước tới bên bàn học cầm lên một bức ảnh nhỏ đặt trên bàn, chỉ thấy trong hình chụp một gia đình ba người, hai người bên trong là hắn lúc còn nhỏ và người ba bây giờ của hắn, vậy người phụ nữ xinh đẹp với đôi mắt to màu nâu kia là mẹ hắn.
Thở dài một hơi, đặt bức ảnh về bị trí cũ, Hito lại lục lọi trong phòng được một cái hộp cát tông, bên trên in logo của một hang công nghệ nào đó mà nhìn qua khá quen mắt.
Nhanh chóng mở ra chiếc hộp, dường như nó đã được mở ra một lần rồi nhưng lại bị đem bỏ lại.
Cầm lên một cái mũ bảo hiểm màu đen, bên trên ghi chữ màu trắng vôi: Nerve Gear.
"Cái này là mẫu thử nghiệm cho bản B-test của Sword Art Online!"
Không kìm nén được cảm xúc, Hito nhanh chóng làm quen với nó, ban đầu hắn vốn có ý định tham gia vào trò chơi ngày 06/11/2022.
Dù kết quả như thế nào hắn cũng chấp nhận, mặc dù bản than thực vô cùng sợ cái chết, nhưng hắn muốn sống một cuộc sống đầy màu sắc, ở thế giới trước hắn cũng chỉ song lặp đi lặp lại ngày qua ngày như bao người khác, Hito thực sự rất mệt mỏi.
"Với thứ này trong tay mình có thể tham gia bản thử nghiệm, từ đó sẽ tang khả năng sống sót của mình lên!"
Vội vàng kết nối Nerve Gear với nguồn điện và mạng, đeo cái mũ vào đầu, nhanh chóng đọc khẩu lệnh:
"Link Start!"
[Kiểm tra dữ liệu hoàn tất, người chơi có thể chất không đủ điều kiện để tham gia vào trò chơi thực hiện cưỡng chế đăng xuất!]????
"Thân thể không đạt điều kiện?", đúng là than thể này của hắn giống như con cá mắm vậy, mở lên điện thoại hắn liền bất ngờ thời gian cách close-beta khoảng chừng hai tháng.
"Nếu vậy mình còn có hy vọng!"
Đặt Nerve Gear qua một bên, chui vào trong chăn ấm yên ổn đánh một giấc, không phải hắn không muốn thức để tìm hiểu và vạch ra kế hoạch cho sau này nhưng quá trình dung hợp ký ức giữa hai bên vẫn còn tiếp tục khiến đầu hắn đau như búa bổ....
Đảo mắt cũng đã là sáng ngày hôm sau, Hito sáng nay tinh thần phi tường tốt, hắn có cảm giác như vừa xông hơi xong vậy, tinh thần nhẹ nhàng, ngồi lên bàn học vớ tạm lấy cuốn sổ.
"Bản Beta có lẽ đã ra mắt được gần một tuần, trong khoảng thời gian này nếu như mình chăm chỉ cải thiện thể chất liệu còn kịp trước lúc closed?"
Theo như Hito nhớ bản beta sẽ closed vào tháng 8, bây giờ thời điểm đang là giữa tháng bảy.
"Không biết có nên tìm Kirito lập team không nhỉ?"
Vừa cắn một miếng bánh mỳ Hito vừa suy nghĩ lung tung, rốt cuộc hắn cũng không nghĩ nhiều tới như vậy, đứng bật dậy chạy ra bên ngoài.
"Thiếu gia cậu không được đi đâu tới khi than thể khôi phục hoàn toàn!"
"Em muốn học kiếm thuật!", Hito nhìn đám người cản trước mặt mình hét lớn.
"Vậy cậu cần tôi mời những giáo viên giỏi nhất tới kèm với cậu đúng không?", Marry thấy hắn tràn đầu sức sống như vậy không nhịn được khóe mắt ửng hồng.
"Không cần! Em chỉ kiếm vài trung tâm hay câu lạc bộ là đủ rồi!"
Đám người vẫn không dời hắn một bước, Hito đi tới đâu đều có người bước theo, cũng bởi vậy người đi đường xung quanh ai cũng nhìn hắn với con mắt như xem đồ lạ.
Cuối cùng bước chân dừng lại tai một võ quán nhỏ xập xệ, tới bảng hiệu cũng cũ nát không biết có còn trụ được mấy hơi nữa hay không.
Hito nhanh chóng bước vào, một mùi ẩm mốc cùng mùi thức ăn thừa xộc ngay vào mũi, khóe miệng hắn mỉm cười, nụ cười càng rạng rỡ hơn khi nhìn thấy một ông chú trung niên mặc đồ nhếch nhác cùng khuôn mặt đầy râu.
"Theo như kinh nghiệm đọc tiểu thuyết cùng novel của mình hiển nhiên quá 70% ông chú này là cao thủ!"
Trong long không tự chủ được run lên vui sướng, hắn nhanh chóng tiến đến trước người đàn ông cúi người chào hỏi:
"Xin chào! Cháu muốn...!"
"Võ quán hôm nay đóng cửa không tiếp khách mời ra ngoài cho!", ông chú trung niên vẫn còn ngái ngủ ngáp một cái, đưa tay gãi gãi phần lưng.
Thấy vậy đám vệ sĩ đi từ phía sau toan định xông lên, nhưng ông chú khẽ mở miệng nói:
"Bảo cả những người đằng sau nhóc nữa nếu có việc gì xảy ra ta không chịu trách nhiệm!"
Hito giật mình quay đầu nhìn ra đằng sau chẳng biết từ bao giờ đã có một tá những gã vệ sĩ đứng trong những con hẻm, không tự chủ được khóe miệng giựt giựt.
Hắn cứ nghĩ mình đi lòng vòng một hồi liền có thể cắt đuôi được bọn họ nhưng xem ra hắn đã quá coi thường người ta rồi.
"Sư phụ xin nhận của đồ nhi một lạy!", Hito áp dụng định luật manga và tiểu thuyết chỉ cần mặt dày thứ gì cũng có, hắn toan quỳ xuống cúi đầu thì ông chú liền quát lớn:
"Thằng oắt con ai thèm thu chú mày làm đồ đệ? Cút!"
"Ai cho nhà ngươi dám vô lễ với thiếu gia như vậy?", một người vệ sĩ chẳng biết từ bao giờ đã chắn trước mặt Hito.
"Stk!"
Ông chú ăn mặc quần áo thể dục lôi thôi không nói nhiều lời tung ra một nắm đấm, thấy vậy người vệ sĩ không lùi mà tiến tới.
Bành!
Cánh tay của ông chú giống như con rắn luồn lách biến ảo chỉ trong chớp mắt đã đánh chúng cái cằm của người vệ sĩ.
"Không đời nào!"
"Đùa gì thế đội trưởng rõ rang là nhà vô địch Boxing cơ mà!"
"Mọi người xông lên!"
"Tất cả dừng lại!", Hito hét lớn một tiếng, thấy vậy cả đám cũng im bặt, khẽ liếm bờ môi khô khốc, hắn cơ thể yếu đuối hét lớn như vừa thở hồng hộc.