Chương 2: Vovinam - Việt võ đạo

Song Lân Hý Cầu

Chương 2: Vovinam - Việt võ đạo

"TP. Hồ Chí Minh, ngày 20/12/1999 - 10 ngày trước vòng Chung kết đại hội LSR toàn thành phố lần thứ VIII"
Sài gòn – nhắc đến Sài Gòn khiến người ta nghĩ đến sự phồn hoa, với những tòa cao ốc ngất ngưỡng, thiên đường mua sắm - giải trí, những con phố về đêm không ngủ trong men say, lời ca tiếng nhạc. Nhưng vẫn còn đó những khoảng tối mà chỉ người Sài Gòn mới hiểu. Đại bộ phân dân cư ven đô vẫn đang vật lộn với cuộc sống, khu ổ chuột ven bờ kè mọc lên nhan nhản. Cờ bạc, ma túy, mại dâm có đất để dụng võ. Hàng ngàn người đang đổ xô về đây với ước mơ đổi đời nhưng chỉ có một trong số họ thành công.
Khu nhà trọ Nam Căn nằm lọt thỏm trong Xóm Miễu. Khi trời hửng sáng lại là lúc nó trở lên yên tĩnh nhất. Hơi nước bốc lên từ bờ kè đen xịt tạo thành màn sương mờ ảo, nghe thum thủm mùi xác động vật chết. Tiếng chuông đồng hồ báo thức làm Phú Dũng tỉnh giấc. Ở cái tuổi ăn tuổi ngủ như chàng, việc phải dạy vào giờ này quả là cực hình. Nhưng từ bao năm nay, chàng đã hình thành cho mình thói quen thích nghi với hoàn cảnh. Chàng vội vã gấp chăn mùng, vào phòng vệ sinh đánh răng, rửa mặt…
Trong chốc lát, Phú Dũng đã sẵn sàng cho một ngày mới. Chàng dắt chiếc xe đạp ra ngoài, vừa đến bậc cửa đã thấy thằng Bình còi ngồi trực chờ, lúi húi với đống đồ nghề đánh giày trên tay. Dũng dựng xe, vừa khóa trái cửa vừa nói:
- Seo bữa nay dậy sớm vậy nhóc?
Thằng nhỏ vẫn lúi húi, trả lời:
- Tý e đi qua bên khu Đại thế giới, ở đó có nhiều khách sộp, họ bo nhiều tiền à. Đường xa nên dậy sớm anh
Nhìn thằng nhỏ mà thấy tội tội, chàng căn dặn:
- Ừ. Đi đứng cận thận nha, mùa này xe cộ nhiều lắm...
Phú Dũng leo lên ngồi trên yên xe đạp, tiếp tục nói:
- Ah. Mà bữa nay anh đi giao báo xong, có việc bận chút, em ghé Võ đường thì xin thầy cho anh nghỉ một buổi
Thằng nhỏ gậm gừ, gặng hỏi:
- Thế trưa, anh có ghé quán Bà năm ăn cơm không?
- Có chứ.
Phú Dũng vừa trả lời, vừa lao xe ra khỏi nhà trọ, hướng về con đường lớn, để lại bóng thằng Bình còi thấp thoáng sau lưng. Ngày nào cũng vậy, chàng đạp xe mấy cây số ra nhà sách Nam Phương gần Chợ Lớn để nhận báo mới. Xe của Phú Dũng được thiết kế đặc biệt, đúng hơn là do chàng tự chế ra. Hai bên yên xe được thêm gắn giỏ lớn chỉ để đựng báo. Chàng nhận báo, chạy dọc các tuyến đường từ quận 5 sang quận 10, đến quận11, cuối cùng là quận 6 để giao cho các sạp sách báo bán lẻ. So với ngày mới lóc cóc lên thành phố ở cái tuổi lên 10, thì công việc bỏ báo mối này nhàn mà thu nhập cao hơn nhiều. Dũng nhớ cái ngày cha mẹ qua đời, một thân một mình cậu lang thang lên Sài Gòn, cầm từng tờ báo, lân lê hàng quán để bán cho khách kiếm bạc lẻ, có khi còn bị đám anh chị tranh giành địa bàn, đánh cho téc đầu chảy máu. Thời gian trôi qua nhanh thật, giờ đây Phú Dũng đã là một thanh niên cường tráng. Nhờ gia nhập đoàn LSR Phù Đồng, được thầy Lê Phước nhận làm để tự, bằng tài năng và nghị lực của mình, tên tuổi của Phú Dũng ngày càng được nhiều người biết đến, việc làm ăn vì thế cũng suông sẻ hơn. Đối với Phú Dũng LSR Phù Đổng là mái nhà thứ hai, nơi nuôi dưỡng, ươm mầm tài năng của chàng, không bao giờ quên ơn được.
Phú Dũng giao xong tập báo cuối cùng, thì cũng đã hơn 9 giờ sáng. Hôm nay, chàng có cuộc hẹn đặc biệt với một người bạn. Từ Phú Lâm, chàng không về thẳng võ đường mà đi theo đường Lạc Long Quân hướng sang quận Tân Bình. Khi Dũng vừa đến đầu ngã tư Bảy Hiền thì từ trong Hẻm 125 có tiếng ồn áo vọng lại. Hai thanh niên mặt mày hầm hồ, rồ ga xe honda 67 lao ra, trên tay tên ngồi sau còn cầm 1 giỏ sách, nhằm thẳng hướng Phú Dũng mà tới. Bên trong hẻm vẫn còn vọng tiếng tri hô: " cướp, cướp". Đoán định được tình hình, chờ hai tên kia vừa lao tới, Phú Dũng tiện tay quăng giỏ đựng báo trúng ngay mặt tên cầm lái. Xe mất phương hướng khiến chúng ngã sõng soài ngay giữa ngã tư đường. Hai tên này lòng khòm đứng dậy, có vẻ chúng không hề hấn gì, một tên lầm bầm:
- Mẹ thằng chó, thích lo chuyện bao đồng. Chơi nó cho tao.
Nói đoạn, chúng vứt xe lại giữa đường, hầm hố tiến về phiá chàng, có lẽ đây là địa bàn của bọn chúng, nên rất ngang nhiên.
Phú Dũng dựng xe đạp sang một bên, đứng tư thế khoan thai, thoải mái. Tên lái xe cầm đầu, mặc áo ba lỗ, tay đầy hình xăm trổ tiến về phía Phú Dũng cách chừng 1 mét, nhưng vẫn chưa dám manh động, hắn gằn giọng:
- Mày là cái thá gì mà tính làm anh hùng rơm. Có biết đây là đất của ai không?
Lúc này, đám đông người bên đường dừng xe lại, bu đến phần vì hiếu kỳ. Một bà lão dắt theo bé gái khoảng 6,7 tuổi chen vào giữa đám đông, vẻ mặt thất thần, sợ hãi. Cô bé tay nắm chặt tay bà, mếu máo khóc. Có vẻ đây chính là chủ nhân của giỏ sách kia, nhưng bà cháu nọ không dám lên tiếng. Phú Dũng vẫn ung dung tự tại, chàng nói:
- Có vẻ cái giỏ sách trên tay mấy anh là của bà lão kia. Anh có thể trả lại cho bà lão không. Tôi thấy tội nghiệp bà quá
Tên cướp phá lên cười khanh khách, đoạn hắn đưa tay lên miệng nguýt sáo 1 hơi thật dài, Ngay lập tức, có thêm ba tên khác trông người hầm hố, một tên cầm trên tay con dao nhíp sắc nhọn, tách đám đông bước ra, cả bọn đứng thành thế vòng tròn bao vây lấy Phú Dũng. Đám người hiếu kỳ thất bất bình lắm, nhưng họ vội dạt ra, có lẽ họ biết những tên cướp ngày này nên sợ liên lụy không dám hó hé. Tên cầm đầu vẫn cười sẵc sụa
- Mày có nghe danh Ngũ quái Sài gòn này chưa hả con?
Sắc mặt Phú Dũng vẫn không hề biến đổi, chàng đứng thẳng hai chân ngang vai, hai tay khoanh lại trước ngực thủ thế, nói tiếp:
- Một lần nữa tôi mong các anh trả lại giỏ sách cho bà lão
- Này thì trả……
Tên cầm đầu mặt lạnh như tiền quát lớn, khuỷu tay trái hắn rút lại phía sau, bóp chặt nắm đấm nằm ngang. Chân trái hắn bước lên nửa bước, trọng tâm cơ thể chuyển sang chân trái, thân và hông xoay theo chiều kim đồng hồ, đẩy nắm đấm ngang tạo thành hình cánh cung nhắm thẳng vào mặt chàng. Phú Dũng vẫn đứng yên, hai chân chàng duỗi thẳng, đẩy tay phải lên gạt cú đấm của hắn, cạnh bàn tay chàng chém mạnh vào cổ bàn tay y. Mặc dù lực cú móc ngang bằng tay trái của tên này rất mạnh và bất ngờ, nhưng vướng phải cánh tay thép của Phú Dũng thì hắn không thể chịu được, run bật lên, buộc hắn phải thối lui một bước. Phú Dũng chuyển mình phản đòn, chàng vươn hông ra trước và miết mạnh ức bàn chân xuống, rút đầu gối lên, nhấc bàn chân cao quá đầu, chẻ thẳng từ trên xuống đỉnh đầu đối phương. Đòn phòng thủ và tấn công của Chàng diễn ra quá nhanh, khiến tên cầm đâu không kịp trở tay, nằm gục đo ván. Những tên còn lại cuống cuống lên, lao vào chàng với ý định lấy thịt đè người. Tên thứ hai từ sau lưng tới ôm lấy chàng, hai tay hắn cố quàng lấy thân người, khóa chặt hai tay, đầu cúi xuống áp sát vào lưng chàng. Phú Dũng hơi hạ thấp trọng tâm, chùn gối, chân phải chàng đạp vào chân phải đối phương, đồng thời cạnh tay phải chém mạnh vào bộ hạ y. Bị đánh trúng bi, tên này đau điếng, mắt long sòng sọc, không hé răng nói được câu nào. Tên thứ ba lao vào Phú Dũng, tung ra đòn liên hoàn cước, hắn vừa nhảy vừa đá lung tung nhưng không có đích cụ thể, Phú Dũng nhẹ nhàng lách người tránh đòn, chàng lướt tới áp sát hắn, tay phải chặn ngay trước ngực, vuốt lên cổ, chân phải chàng đá quét sau nhằm vào chân phải y. Tên này mất thăng bằng, té ngửa chổng vó lên, lĩnh trọn cú đấm bồi từ trên xuống như trời giáng của Phú Dũng. Tên thứ tư có vẻ thận trọng hơn, tay hắn quay tròn con dao nhíp, uốn người sàng qua sàng lại. Đột ngột, hắn lao sang phải, vung tay đâm ngang dao từ ngoài vào nhằm mạn sườn phải chàng. Phú Dũng lách người tránh giao, áp sát thân mình hắn, hai tay chém mạnh vào khuỷu và cổ tay y khiến con dao văng ra, chàng lên gối trái trúng ngay ức khiến hắn đau điếng, liền tay trái chặn ngay sau gáy, tay phải chụp cổ chân trái, chàng chuyển trọng tâm tạo thành lực đòn bẩy, hất tung tên này lên trời, lăn long lóc tới gần 3 thước.
Tên cuối cùng đứng run lẩy bẩy, có lẽ hắn đã xác định không phải đối thủ của chàng, liền cúi xuống nhặt giỏ sách, quay 180 độ định bỏ chạy tháo thân. Nhưng Phú Dũng không cho hắn cơ hội, chàng lướt như cơn gió, áp sát bên hông hắn. Chân trái chàng giậm đà, chân phải đánh lên ngang tầm gáy y, đồng thời chân trái rút nhanh ngang vùng cổ. Hai chân chàng đan chéo, khóa chặt cổ hắn. Hai tay chống vuông góc với mặt đất, chàng vặn xoắn người theo hướng vai phải, quật ngã y về phía trước, không quên tặng cú đấm bồi vào mặt. Đòn chân tấn công số 13 của chàng đã hạ gục ý chí đám Ngũ quái, không còn khả năng chiến đấu nữa, chúng quần quại lê lết đến bên chàng xin tha mạng. Phú Dũng lượm lấy giỏ sách, tay phủi bụi trên bộ đồ, giọng rắn rỏi:
- Lần này, tôi tha cho các anh, nhưng lần sau tôi còn thấy các anh tái phạm thì đừng trách.
Cả bọn kẻ khênh, người dìu nhau đi mất dạng không dám ngoái đầu nhìn, trong khi đám đông xung quanh vỗ tay tán thưởng không ngớt. Phú Dũng không quan tâm đến đám người cổ súy đó lắm. Chàng tiến về phía hai bà cháu đang đứng, trao lại giỏ xách cho bà lão, giọng chàng dịu xuống, kính cẩn:
- Thưa ngoại, giỏ sách này của ngoại phải không ạ. Con xin gửi lại ngoại ạ
Bà lão nhận giỏ sách, rơm rớm nước mắt, phần vì vui sướng, bà cảm ơn chàng:
- Cảm ơn con nhiều lắm, chàng trai trẻ. Hai bà chàu tui mới từ Long An lên thăm má nó. Không ngờ gặp tại họa, cũng may là có cậu, không có tui không biết làm sao nữa
Con bé lúc này không khóc nữa, nó nhe răng cười trong khi miệng vẫn còn méo xệnh, nhìn rất dễ thương
- Anh giỏi quá. Wa
Phú Dũng khẽ gãi nhẹ đầu mình, chàng đưa tay xoa đầu con bé
- Con, con có giúp được gì đâu…
Như sực nhớ ra mình đang có việc bận, chàng vội lắp giỏ đựng báo lên yên xe đạp, từ giã hai bà cháu, rồi leo lên xe đi gấp.