Chương 6: Tiểu thơ Lâm Gia Linh

Song Lân Hý Cầu

Chương 6: Tiểu thơ Lâm Gia Linh

Lại nói về Lâm Gia Linh, nàng là con gái độc nhất của ông Lâm Thế Lễ, hội trưởng đoàn LSR Hồng Minh đường, đoàn LSR nổi tiếng nhất lúc bây giờ. Sinh ra trong một gia đình thế gia, nàng sống trong sự bảo bọc của cha và bà nội. Mọi người đều giành cho nàng những thứ tốt đẹp nhất. Từ nhỏ, đi đến đâu nàng cũng được bảo vệ bởi đám đệ tử ruột của ông Lễ. Chỉ có một lần duy nhất, nàng xé rào đi ra phố mà không có ai bên cạnh. Chính cái lần định mệnh đó, khiến cuộc đời nàng thay đổi.
"Hồi ấy, cô bé Gia Linh đang học lớp 3, trường TH Minh Đạo. Giờ ra chơi, bé cảm thấy thèm ăn kẹo hồ lô. Bé bước ra khỏi cổng trường và ghé quán dạo bên đường mua kẹo ngậm đỡ nhạt miệng. Nhưng bé chưa kịp quay lại trường, thì đã gặp đám nhóc choai choai bụi đời chặn lại, chúng cướp kẹo hồ lô trên tay bé nhai ngấu nghiến. Thằng nhóc cầm đầu còn lao tới, đòi giật sợ dây chuyền là của mẹ cô bé để lại trước khi qua đời. Gia linh vùng vẫy, cố giành lại nhưng sức có hạn, bé bị đám trẻ hất văng ra đất, ngồi khóc thút thít. Bỗng từ đằng sau lưng, vang lên giọng nói khá đanh thét:
- Các người làm gì đó, buông cô bé ra ngay, nếu không?
Một bàn tay mảnh khảnh, nhưng ấm áp nắm lấy tay bé lôi ngồi dậy. Gia Linh như vớ vào phao cứu trợ, bé nấp vội nấp sau lưng vị anh hùng, tay nắm chặt mà chưa kịp ngước nhìn rõ người là ai. Đó là một cậu nhóc, cao hơn cô bé nửa cái đầu, mặc quần sót, áo rách tả tơi, đầu tóc xù lông, trông vẻ xanh xao, gầy còm…"
Cũng từ giây phút đó Gia Linh đã yêu Phú Dũng, mặc dù hôm đó cu cậu bị đám bụi đời đánh bầm dập. Thắng thua với Gia Linh không trọng, nàng cảm nhận cái tình mà Phú Dũng dành cho nàng, và đối với con gái thì thật đơn giản, khi đã yêu không cần giải thích lý do tại sao yêu?. Xấu đẹp, giàu nghèo, giỏi dốt không có chỗ đứng bên cạnh tình yêu. Nhìn bề ngoài Phú Dũng và Gia Linh chẳng có điểm gì chung, có lẽ 1 thứ duy nhất để người ta thấy họ gần nhau hơn, đó là Lân sư rồng. Vốn con nhà nòi LSR, mặc dù không biết múa lân nhưng LSR đã thấm vào trong máu Gia Linh. Nhìn Phú Dũng biểu diễn múa lân, nàng không khỏi xao xuyến trước nhưng động tác điêu luyện của chàng, những bước nhảy trên Mai hoa thung như một thiên thần. Đối với Phú Dũng, ông trời đã ban tặng Gia Linh cho chàng, có lẽ để bù đắp những mất mắt của tuổi thơ. Gia Linh là lẽ sống, là lý tưởng để chàng phấn đấu. Mặc dù ít có cơ hội gặp nhau, hai bên vẫn thường hay trao đổi thư từ, tâm sự với nhau tâm đầu ý hợp. Hai người đến với nhau từ lúc còn bé, từ tình anh em, tình bạn, rồi tình yêu đến lúc nào không biết. Cho đến lúc nàng trở thành nữ sinh trường Trung học, sự việc mới vỡ lẽ khi đến tai ông Lâm Thế Lễ. Tất nhiên, ông Lễ không thể nào chấp nhận con gái mình quen một kẻ thuần Việt, lại thuộc phe đối thủ không đội trời chung. Ông dẫn hơn chục đệ tử đến khiêu chiến, quậy tưng LSR Phù Đổng, buộc thầy Phước phải ra mặt. Mặc dù thầy không nói gì, nhưng thầy nghiễm nhiên chấp nhận Gia Linh là một phần của LSR Phù Đồng. Bởi thầy Phước là một người sống thoáng, không bao giờ áp đặt lên đồ đệ của mình. Cũng may có một người hiểu chuyện và ra mặt giúp đôi bạn trẻ, đó là bà nội của Gia Linh. Ông Lễ rất kính trọng và có hiếu với mẹ, nên lời bà nói ông không dám cãi lại. Một phần là ông cũng rất thương Gia Linh, vợ ông qua đời từ sớm để lại đứa con thơ bé bỏng, một mình ông gà trống nuôi con, nay con gái đã đến tuổi trưởng thành thì người cha cũng không muốn nó bị tổn thương. Tuy nhiên, trong lòng ông vẫn có gì đó hậm hực và ác cảm với Phú Dũng.
Hôm nay là ngày bà nội Gia Linh xuất cảnh sang Mỹ, nơi gia tộc Gia Linh phần đông đang định cư, để sống với gia đình chú Út. Cả một đời bà trải qua sóng gió, bôn ba xứ người mưu sinh. Đã đến lúc bà về đoàn tụ với con cháu, nghỉ ngơi trước khi nhắm mắt xuôi tay.
Gia Linh dẫn Phú Dũng đến nhà để chia tay bà. Đứng trước căn biệt thự hoành tráng mà chàng không khỏi chạnh lòng. Bà vú đôn đả ra mở cổng, mời hai người vào nhà:
- Cô cậu vào nhà đi, bà và ông đang ở trong à
Phú Dũng bẽn lẽn theo chân nàng bước chầm chập. Căn phòng khách rộng thênh thang, tường áp gỗ hương, treo tranh sơn thủy đủ kiểu. Tượng tam đa, lục bình, hươu nai bằng gỗ đặt khắp phòng. Một cái sập lim lớn đặt chính giữa sảnh. Bà nội đang ngồi xem Tivi, thấy bọn trẻ vào, bà cười vui lắm. Phú Dũng lấy ra gói quà nhỏ đã chuẩn bị sẵn đặt lên sập, kính cẩn thưa:
- Thưa nội, hôm nay nội xuất cảnh rồi, con không có gì xin gửi nội gói quà nhỏ, hy vọng nội sẽ giữ mãi những kỷ niệm đẹp về Sài Gòn
Bà nội nhận món quà Phú Dũng đưa, nói rằng:
- Cảm ơn con, sao bây lâu con không ghé nhà nội chơi?
Phú Dũng hơi ngập ngừng, chàng không thể nói thẳng với bà nội là do ông Thế Lễ không thích chàng đến. Chàng gãi gãi đầu vẻ ngựng ngùng, thưa:

- Dạ. Con xin lỗi nội, tại lâu nay con bận tập múa lân chuẩn bị cho đại hội LSR toàn thành, nên không ghé thăm nội được.
- Cả một đám lân phủi, nhố nhăng mà đòi thi thố gì không biết….
Tiếng nói vọng xuống từ trên cầu thang. Lúc này chàng mới để mắt đên sự hiện diện ông Thế Lễ. Vẫn cái tướng uy nghi, lẫm liệt trong trang phục hoa hao hao giống Lý Tiểu Long như ngày nào, vẫn câu nói đanh thét có phần miệt thị của ông. Phú Dũng thấy ức trong lòng, nhưng chàng vẫn cố kiềm nén, thưa rằng:
- Dạ thưa chú, tụi con cũng cố gắng lắm rồi, đại hội LSR trước chúng con cũng đoạt được giải ba, đó là sự ghi nhận cống hiến của chúng con, không phải đồ bỏ đi ạ.
Ông Lễ vẫn có vẻ tự kiêu, nói kháy:
- Thật không ngờ tay Lê Phước này, lại đào tạo ra đệ tử mặt dày đến vậy. Đã vậy con đi bám váy con gái Lâm mỗ này.
Đến đây, Phú Dũng cũng không nhường nhịn nổi nữa.
- Thưa chú, con biết thân phận của mình là kẻ mồ côi, bán báo dạo. Nhưng tình cảm con dành cho Gia Linh là thật lòng, con sẽ mang lại lại hạnh phúc cho em. Con sẽ chứng minh khả năng của con, con và LSR Phủ Đổng sẽ có gắng giành giải quán quân lần này.
- Cậu biết cậu đang nói chuyện với ai không? Lâm mỗ này đã đưa Hồng Huynh đường đến chức vô địch 5 năm liên tiếp rồi, lẽ nào lại để thầy trò các người qua mặt..
- Tiểu Linh cố gắng giàn hòa:
- Thưa ba, con và anh Phú Dũng quen nhau từ trước khi anh gia nhập LSR Phù Đồng, chuyện tình cảm là tự nguyện đôi bên đến với nhau, đâu có liên quan lân liếc gì đâu.
Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, bà nội cố đánh lạc hướng câu chuyện:
- Hôm nay, nội mời cậu Phú Dũng đến, dùng bữa cơm thân mật với nhau, ôn lại câu chuyện trò để rồi già này còn đi. Đừng có phân tích chiến sự gì nữa. Nội già rồi nghe không hiểu.
Tiếng thở dài của nội làm không khí căn phòng yên ắng hẳn lại. Cũng không ai phát ngôn gì nữa. Phú Dũng ở lại ăn cơm với gia đình ông Lễ, xong xuôi giúp nội thu xếp hành lý ra xe, cùng đi với nội ra sân bay có bọn Phú Dũng – Gia Linh. Ông Lễ không đi theo vì ông còn bận đi họp tổng hội LSR người Hoa ở bên Chợ Lớn. Trên xe, hai bà cháu Gia Linh trao đổi gì đó bằng tiếng Hoa, Phú Dũng nghe không hiểu mô tê gì, chỉ biết nhe răng cười. Đến khi máy bay đã đi khuất rồi, chàng khẽ đập vào khuỷu tay nàng hỏi nhỏ:
- Hồi nãy, hai bà cháu em nói chuyện gì thế?
Mặt Gia Linh thoáng buồn, đôi mắt rưng lệ có thể vì thấy nhớ nội. Nàng dựa người vào vai chàng, cảm nhận sự ấm áp từ thân hình rắn chắc, nở nụ cười che khuất nỗi lòng
- Nội nói anh là người tốt, phải ráng trói chặt lấy anh à…