Chương 3: Yahoo

Song Lân Hý Cầu

Chương 3: Yahoo

Trước cổng sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất lúc này có khá đông hành khách, người ngóng bay đi, người đứng đợi người thân, trò truyện rôm rả. Phú Dũng cũng vừa tới, mồ hôi nhễ nhại, chàng đảo mắt nhìn quanh. Với lượng người nhiều như vậy, điện thoại không có thì thật khó khăn. Chàng len vào đám đông, cố quan sát từng người một để tìm ra mục tiêu. Một cô gái mặc áo thun trắng rất Styte, quần jean, kéo theo chiếc va ly nhỏ đang lết thết bước ra, có vẻ cô gái cũng đang dáo dác tìm ai đó. Chàng đừng yên, trầm tư một chút rồi ra hiệu tay, gọi lớn:
- Ngọc Thảo!
Nghe tiếng gọi tên mình, cô gái quay đầu, tròn mắt nhìn vài giây, đoạn nàng che răng cười rất tươi.
- Phú Dũng phải không, Sao trong nhìn cậu ngoài đời còn đẹp trai hơn trên Webcam vậy. Mà làm gì mồ hội nhễ nhại thế?
Phú Dũng đưa tay đón lấy va li đồ về phía mình, vừa cười vừa chọc:
- Còn cậu thì, đúng là hình ảnh chỉ có tính chất minh họa
Ngọc Thảo đi sát theo bên chàng như một con rối, vừa đi vừa vung tay vung chân, nói tía lia. Bước ra khỏi cổng sân bay, Phú Dũng mới mở miệng:
- Trời nóng quá, hay để tui qua bên kia mua kem ăn đi
Ngọc Thảo cười:
- Ok Măm. Mà đi bằng xe gì bây giờ?
Phú Dũng trả lời ngay:
- Xe đạp
Ngọc Thảo tiếp:
- Ý hay đó, vừa tiết kiệm nguyên liệu vừa bảo vệ môi trường
Ngọc Thảo là sinh viên năm 3 trường Học viện báo chí tuyên truyền kiêm công tác viên báo Pháp luật và đời sống. Ba Thảo hiện là trưởng phòng cảnh sát hình sự công an Hà Nội. Cô nàng cao 1 mét 60, thân hình cân đối, làn da trắng, mái tóc nhuộm hung nâu, để ngắn ngang vai cá tính. Chiếc răng khểnh tô thêm vẻ đẹp nụ cười duyên dáng. Ngọc Thảo sinh ra trong gia đình công chức nhưng nàng lại sống rất cởi mở, không quan cách, tính tình vui vẻ hòa đồng, cộng thêm cái nghiệp làm báo khiến nàng nói chuyện cả ngày cũng không biết chán. Thảo và Dũng quen biết nhau tình cờ qua một lần chat room trên YaHoo. Thảo vốn cũng là fan của bộ môn Lân sư rồng, nên hai người nói chuyện rất hợp ý nhau. Bữa nay, NgọcThảo được tòa soạn cử vào Sài Gòn để làm phóng sự về vụ tham nhũng ngành Đường sắt, nhân tiện nàng cũng muốn ghé thăm LSR Phú Đổng biết đâu viết được bài hay. Lần đầu tiên đến với thủ phủ Miền nam tổ quốc, cô nàng không khỏi bỡ ngỡ, người đầu tiên Ngọc Thảo muốn gặp, không ai khác là Phú Dũng.
Phú Dũng chở nàng trên chiếc xe đạp cũ chạy dọc các nẻo đường Sài Gòn. Ngọc Thảo ngồi chồm hổm, nghiêng một bên trên yên xe, 2 chân nàng cho hẳn vào trong giỏ đựng báo, va li để trên đùi, tư thế không giống ai. Nàng vừa cầm que kem, vừa nói luyên thuyên chuyện trời đất, mặc nhiên ánh mắt thiên hạ đang dõi nhìn theo. Phú Dũng có vẻ hơi ái ngại, thỉnh thoảng, chàng ngoái cổ lại hỏi:
- Có ngồi được hông đó?
Ngọc Thảo một tay cầm que kem mút, một tay đập mạnh vào vai chàng, nói to:
- Vẽ chuyện, lo mà đạp xe đi. Không phải ai cũng diễm phước được đèo bản cô nương đâu…
*****
Quán cơm Bà Năm nhìn xa khá là lụp xụp, ở đây chuyên phụ vụ cho dân lao động nghèo, mỗi phần ăn có 7.000 đồng. Khi Phú Dũng và Ngọc Thảo đến, thì đám người LSR Phù Đồng đã có mặt. Sự xuất hiện của Ngọc Thảo cùng với nét tươi trẻ, tràn đầy sức sống của nàng khiến đám đông ồ lên. Dũng dựng xe, dẫn Thảo vào ngồi ở đầu bàn. Đám nhóc nhao nhao lên, người này, người kia tranh nói cứ như một cái chợ:
- Chị gì đi với anh phú Dũng xinh quá
- Chị Gia Linh mà thấy thì có mà cháy nhà, ba má ơi
- Ha ha ha
Phú Dũng ngắt lời cả đám, chàng cố giả thích đây chỉ là một người bạn quen trên mạng, nhưng có vẻ chẳng có đứa nào chịu nghe chàng nói, cứ như thể ong vỡ tổ, chỉ đến khi bà Năm mang đồ ăn ra, chúng mới chuyển hướng tấn công. Phú Dũng có có thời gian để giới thiệu với Ngọc Thảo:
- Đây toàn là toàn huynh đệ của tui. Thằng Trung ú, Thanh đen, Trường mốc, Cu lửa, Hoàng phế... Còn kia là Ngô Vân, Hoa khôi LSR Phù Đổng tụi tui.
Câu nói vui của chàng không khỏi khiến Ngô Vân đỏ mặt ngường ngùng, mà nói vui lại là thật. Từ lúc thầy Lê Phước mở võ đường, ngoài mấy trăn môn sinh không chuyên, đệ tử LSR chỉ có một mình nàng là nữ, không có đối thủ cạnh tranh sắc đẹp là phải đạo. Nói một hồi Phú Dũng quay sang hỏi đám nhóc:
- Ủa? Còn mấy người nữa đâu rồi?
Có tiếng Ngô Vân nói vọng theo:
- Anh Gia Bảo tý nữa mới tới, nói anh em cứ ăn trước. Anh Chí Thiện thì sáng giờ em không gặp. Ah. Còn thằng Bình còi, hồi nãy còn thấy nó đánh giày bên Đại Thế Giới, mà bây giờ chưa về ăn cơm nữa.
Phú Dũng ừ một tiềng, rồi nói:
- Mọi người ăn đi thôi, ai đến trước ăn trước, ai sau ăn sau.
Đoạn chàng quay sang Ngọc Thảo nói:
- Cơm bụi đó. Thảo ăn được hông. Không nói tớ đổi món khác cho
Ngọc Thảo cười trừ, rồi cuối đầu xuống đĩa cơm xúc ăn, ngai ngấu nghiến
- Vẽ chuyện, Ngọc Thảo này cũng từng bỏ nhà đi bụi. Thịt người tớ còn ăn được, huống gì cơm lành canh ngọt thế này
Chiếc xe Camry 4 chỗ đời mới màu đen, bong loáng dừng kịch ngay trước mặt tiệm cơm. Cánh cửa bật mở ra, một người đàn ông khoảng 50 tuổi bước ra khỏi xe vào quán, nước da hắn trắng bệch, tóc vàng xoăn tít, bước đi lập dị như kiểu Sạc lô. Hắn bận trên người một bộ đồ kiểu thương gia Trung hoa những năm 40 thế kỷ trước, buông giọng lẽo cái giống thái giám trong cung cấm.
- Trần Phú Dũng, đoàn LSR Phủ Đổng là ai zậy. Các Nị cho Ngộ biết được hông?
Cái điệu bộ của hắn khiến đám đông không nhịn được cười. Riêng Phú Dũng vẫn tỏ ra điềm tình, chàng đứng dậy, trả lời:
- Phú Dũng là tôi. Ông là ai? Mà kiếm tôi có chuyện chi?
Gã người Hoa đứng yên, nhìn chàng từ đầu đến chân, miệng nguýt một cái thật dài
- Cũng thường thôi. Ngộ là Lẽo Cái. AH. Không, là Lão Cái, trợ lý của ngài Lý tổng- ông chủ tòa bạch ốc Vĩnh An Khang. Lý tổng có ý gặp Nị để nói chuyện riêng
Phú Dũng không biết Lý tổng là ai, nhưng chàng cũng nghe qua về Vĩnh An Khang tòa nhà cao nhất Chợ lớn lúc bấy giờ, chắc ông ta giàu lắm, mà người như ông ta tìm một thằng bán báo như mình làm chi, chàng thầm nghĩ trong lòng, rồi buông lời từ chối.
- Tôi không biết ai là Lý tổng cả. Nhờ ông chuyển lời đến Lý tổng, tôi cảm ơn, nhưng tôi còn nhiều việc bận, không thể đi được
Lão Cái tỏ vẻ khó chịu, nhưng vẫn múa mép với giọng điệu sến sến khó ưa:
- Cũng được thôi, mà thằng Bình còi đang ở chỗ Ngộ, không biết xử trí thế nào, làm món nướng ngói hay là hấp tía tố ha. He he
Đám đông im phắc, không còn tiếng cười nào nữa. Rõ ràng đây là một lời hăm dọa, một lời thách thức. Cảm đám có đứa nào sợ chết đâu, muốn đứng dậy đòi nhảy bổ vào bóp chết tên Lẽo cái. Có lẽ chỉ có một người có đủ bản lĩnh là Phú Dũng, chàng gàn tất cả mọi người lại, nói với Lão Cái:
- Ồng muốn tôi đi với ổng cũng được. Đâu phải giở trò hèn hạ vậy?
- Có thế chứ nhóc, biết điều đó. Hehe
Ngọc Thảo nắm vạt áo Phú Dũng mà kéo lại, giọng năn nỉ:
- Cho tớ đi theo với. Tớ mới gặp cậu, mà cậu tính bỏ rơi tớ sao?
Phú Dũng miễn cưỡng đồng ý, đá ánh mắt về phía Lão Cái. Gã lắc đầu vẻ không đồng tình. Đoạn, chàng nói tiếp:
- Cô gái này không phải là người của LSR Phù Đồng, cô ấy là bạn tôi từ Hà Nội vào chơi, ông không phải lo
Nghe nói vậy, Lão Cái buộc lòng phải nghe theo cho êm chuyện. Hắn đưa chàng và Ngọc Thảo ra xe, lăn bánh chạy đi mất hút trong khi Gia Bảo vừa tập tễnh, tay phải chống nạng bước tới…