Chương 878: Không Lý Nào Như Thế
Một dòng tin nhắn từ một số lạ. Cô cũng mở tin nhắn ra vốn tưởng cho rằng nó là những tin nhắn rác cần phải xóa bỏ lúc này cô mới thấy nội dung của dòng tin nhắn làm cô trừng mắt bất ngờ.
" Tối nay 18 giờ tại khách sạn Royce." Nếu cô muốn gặp người cần gặp thì cứ đến đó rồi sẽ có người liên hệ lại. Cuộc gọi của cô vào số Trương Hạo không thực hiện được vì giờ hắn không rảnh.
Doanh Doanh bây giờ ngồi trầm mặc trong căn phòng của mình suy nghĩ điều gì đó rồi mời thở dài một hơi. Việc nhận được tin tức như thế này đối với một cuộc hẹn dường như nằm ngoài tầm hiểu biết của cô đối phương giống như ra lệnh và cũng không mấy hảo cảm với mình.
Việc đã đến nước này dù cô không muốn nhưng vẫn phải làm. Nếu không đi gặp Thiếu Kiệt thì mọi thứ sẽ không thể giải quyết được. Người quyết định không phải là cô. Đối phương có tỏ thái độ đành chịu.
"Hi vọng việc này này cậu không làm khó tôi. Nếu không tôi sẽ không ngại làm ra khó khăn cho cậu dù sao thì ở đây cũng không phải đất nước mà cậu có thể cai quan vấn đề khác."
Suy nghĩ điều này xong. Doanh Doanh mới gọi điện cần thiết để sắp xếp cuộc gặp dù chỉ là địa chỉ nhưng như thế cũng đủ đối phương đã cho mình một nơi có thể đến thì sẽ không làm ra việc để cô đợi mà không đến.
Màn đêm dần dần buông xuống nơi phố xá lên đèn sự nhộn nhịp của một thành phố công nghệ không bao giờ ngủ. Trên đường những dòng xe cộ tấp nập kèm theo đó là những người đi bộ hai bên đường đông đúc.
Có thể thấy rõ ràng nhất là những chợ buôn bán linh kiện điện tử mọc lên thu hút rất nhiều người đổ xô đến đây để tìm cơ hội. Những người đến đây thường là những dân công nghệ điện tử. Họ tìm kiếm cho mình một con đường buôn bán qua các nước khác thông qua những nơi cung cấp đầy đủ những mặt hàng linh kiện máy tính đến những con chip nhỏ nhất nằm trong những điện thoại vừa mới được công bố phát hành.
Không khó để những người trong các lĩnh vực điện tử, công nghệ phần cứng tìm được những dụng cụ hỗ trợ hoặc các thiết bị cần thiết cho điều kiện làm việc của họ ở đây.
Thiếu Kiệt không đi xe taxi đến nơi hẹn. Cùng với Trương Hạo và mấy người đi theo bảo vệ mình trong đó có Blake. Thiếu Kiệt cầm trên tay một tấm bản đồ cần thiết để đi đến nơi mà Sở Ninh đã cung cấp. Hắn muốn xem liệu Thẩm Quyến hiện tại có khác gì so với những năm sau này. Thời gian là thước đo cũng là cách đánh giá sự phát triển của một nơi được xem như là trung tâm công nghệ của Châu Á hơn một thập kỷ.
Hiện tại việc Thẩm Quyến phát triển ra sao thì không ai biết ngoài Thiếu Kiệt. Nhưng so sánh với những gì được hắn thấy qua hình ảnh báo chí và những đoạn video về Thẩm Quyến sau này. Sự đơn sơ và dường như chỉ mới bắt đầu có được sự quan tâm của những người của giới công nghệ về thành phố này rất thưa thớt.
Nếu nói sự đông đúc tấp nập người mua kẻ bán thì ở Thẩm Quyến hiện tại vẫn chưa được như thế. Giới công nghệ đến đây họ cũng không nhắm vào những mặt hàng quá tốt mà chỉ lựa chọn những sản phẩm tầm thấp kinh doanh sang tay kiếm lời.
Thiếu Kiệt vừa đi theo những gì bản đồ chỉ dẫn vừa nhìn những tên đường cần thiết. Không giống như việc ở các quốc gia khác có thể dò kiếm đường đi bằng google bản đồ. Ở đất nước này họ chặn cả đường truyền kết nối của tên miền doanh nghiệp lớn nhất thế giới này.
- Còn bao lâu nữa đến nơi mày. Không đi xe taxi cho nhanh lội bộ như thế này có phải hành xác không. Tao với mày mù đường mà còn đi bộ như thế này thì biết bao giờ mới tới nơi đây.
- Không xa đâu mà mày lo qua hết cái ngã tư nữa là đến rồi. Với mày chỉ biết leo lên xe để người khác chở đi không đi bộ một lần lỡ như có việc gì còn biết đường mà chạy. Mày cứ giao phó cho tài xế như thế không hay chút nào. Nhất là mấy đứa không biết đường như mày gọi taxi tao sợ rằng tới đêm vẫn chưa tới được nhà hàng. Đừng nghĩ chỗ nào cũng giống như ở Sin khi mà đi taxi thì không sợ bị tính tiền bậy. Ở đâu cũng có con sâu của chính nó thôi đừng đánh giá chung chung nhất là họ giống với nước mình không ít.
Thiếu Kiệt vừa gấp tấm bản đồ trong tay mình đưa cho Blake vừa nói cho Trương Hạo hiểu tại sao hắn lại đi bộ. Với việc Hoách Khang đã cảnh báo và lo lắng để cho Thiếu Kiệt phải đem theo người đến cuộc gặp mặt cho thấy hắn sợ có điều bất ổn. Nếu nói trước đó mọi thứ nghe về Doanh Doanh chỉ xem như để biết thì lúc này đây Thiếu Kiệt có thể khẳng định được một phần Doanh Doanh thật sự là mối nguy hiểm ngầm.
- Quái mày nói chuyện cứ như phim ấy. Ở đây dù gì cũng có cảnh sát các thứ đâu phải họ muốn làm gì mình là làm được. Với lại khách sạn chỗ người ta có cả bảo vệ. Tranh chấp xích mích gì đó không lẽ người ta không can thiệp.
- Không phải như phim mà nó đúng vậy. Mày không biết được rằng ở đây xã hội quan trọng không phải mày là ai mà là người nào có quyền nói chuyện. Với chúng ta người nước ngoài chủ nghĩa tự tôn dân tộc họ. Thì người thiệt vẫn là mình. Nhất là mày đấy không nói được ngôn ngữ họ thì cũng không làm được gì Bởi cảnh sát ở đây sẽ không sính ngoại học tiếng anh hay là ngôn ngữ thứ hai đâu.
Thiếu Kiệt đem thẳng trực tiếp việc mình hiểu về một số thứ nói cho Trương Hạo nghe những vấn đề này vẫn chỉ là một phần bề nổi của tảng băng chìm. Nếu hiểu rõ hơn thì cho dù Trương Hạo hắn có quyền lợi cần thiết nhưng ở đây Doanh Doanh cô ta vẫn có được thế lực quan chức trong thành phố chống lưng.
- Mày nói ta mới nhớ. Ngoài mấy người Sở Ninh mời tới để nói chuyện được ra thì hầu như ai cũng không sử dụng tiếng anh. Đến cả cái khách sạn lớn tao ở cũng không có người nói được tiếng anh. Tao cứ nghĩ là đi bổ túc một khóa giao tiếp thương mại là có thể nghe nói được ở nhiều quốc gia trên thế giới vậy mà kiến thức tao học được ở đây chả áp dụng được gì cả.
Trương Hạo bây giờ mới bất bình nói ra vấn đề mà hắn ghim trong bụng mình không nói ra mấy ngày gần đây. Đối với việc cố gắng để học nghe nói được khi đi thường xuyên ở nước ngoài Trương Hạo thấy mình đã thật sự tốt lên rất nhiều nhưng đến quốc gia này những thứ đó của hắn không sài được ở bất cứ địa điểm cần thiết nào làm hắn có chút khó chịu.
- Nói đi nói lại thì người ta cũng là một nước lớn. Lịch sử hình thành cũng lâu năm. Mỗi thành phố có một luật lệ riêng của nó dưới một pháp luât chung nên ở đây mỗi thành phố có một sự phát triển riêng của nó mà không phải bất cứ nước nào ở lân cận làm được.
- Nhưng tao thấy ngộ lắm nếu như vậy cứ mạnh thành phố nào thì nơi đó làm việc như thế thì sao họ thông nhất chung được điều hành tổng thể như thế khó khăn hơn rất nhiều. Nó cứ như mỗi thành phố là một đất nước thu nhỏ vậy.
Vừa đi Trương Hạo cũng đưa ra ý kiến của mình bởi việc mỗi thành phố có một luật lệ riêng biệt là điều mà hắn chưa từng nghĩ sẽ có. Đối với việc ở nước mỹ từng tiểu bang có một luật lệ riêng thì Trương Hạo đã biết nhưng vấn đề diện tích của quốc gia này rộng lớn. Hơn nữa họ theo một chế độ dân chủ biểu quyết còn ở quốc gia này lại điều hành theo một cách khác.
- Thế mày không thấy trong công ty có rất nhiều phòng ban sao. Mỗi phòng ban có một vị trưởng phòng hoặc giám đốc của phòng đó. Vậy sao cái công ty nó không loạn. Để có được sử ổn định cần thiết thì mỗi vùng miền thành phố của quốc gia này cũng áp dụng như thế. Luật lệ chung của toàn quốc là nhất quán. Nhưng chia nhỏ trong đó thuộc về từng thành phố khác nhau nó được tự thi hành dựa trên nguyên tắc chung mới không bị những vấn đề vướng mắc xung đột về các luật lệ thường thấy.
Thiếu Kiệt nhìn về phía ven đường mỉm cười đáp lại lời Trương Hạo. Vì hắn thấy dưới lòng đường có vài người đang đi. Điều này làm cho Thiếu Kiệt hắn vui vì sẽ có người đồng hành buồn vì một số ý thức cần thiết. Thấy Thiếu Kiệt mỉm cười rồi lại lắc đầu thở dài Trương Hạo khác ngạc nhiên hắn vốn đang đi cũng không còn bào xa là qua hết ngã tư cần thiết đến nơi hẹn Thiếu Kiệt lại dừng lại có biểu cảm này làm hắn hơi bực mình.
- Mày lại có cái gì đó nữa mà hết cười xong rồi lại lắc đầu vậy. Đứng đây làm gì. Mọi người ai cũng theo mày vì mày biết đường chứ ở đây ai hiểu mấy cái chữ trên đường đi đâu.
- Tao chỉ thấy đồng hương nước mình thôi. Cũng thấy hổ thẹn một phần dù qua được đến đây họ cũng là người có chút tiền nhưng ý thức quá kém. Đố mày nhé tao bảo đảm với mày trong đoàn người đi đằng kia đám người du lịch có mấy người nước ngoài kia hai người đi dưới lòng đường là người quốc gia mình.
Trương Hạo theo ánh mắt của Thiếu Kiệt cũng nhìn thấy được nhóm người đang đi du lịch với hành lý mang theo.
- Giỡn hay thật mày. Làm sao mày biết chắc là hai người đó là người nước mình. Đừng đoàn mò. Chưa biết chừng là thái lan hay campuchia sao mấy người đó cũng giống người nước mình vậy. Làm gì mà người nước mình ra nước ngoài rồi mà còn không biết đi dưới lòng đường là vi phạm luật lệ giao thông mày.
- Không tin mày lại hỏi thử đi. Nếu không đúng muốn gì tao cũng đáp ứng.
Không phải Thiếu Kiệt trong lòng hắn muốn những người đi dưới lòng đường đang vi phạm luật kia là người nước mình. Hắn cũng muốn những người kia là người quốc gia khác. Nhưng với những gì hắn hiểu thì đây sẽ không có ngoại lệ. Bởi bất cứ các nước nào ở châu á chỉ có quốc gia hắn là người dân xem nhẹ luật lệ và vi phạm hâu như là việc hàng ngày.
- Để tao đi hỏi. Không lý nào lại như thế. Gặp được người trong nước lại thấy họ phạm luật như vậy được.