Chương 888: Cho Chút Mặt Mũi.

Siêu Việt Tài Chính

Chương 888: Cho Chút Mặt Mũi.

Doanh Doanh Hoàn toàn không biết rằng người vừa gọi cho cô hiện tại chỉ vừa mới đặt chân xuống tới thành phố Thẩm Quyến. Một chiếc xe đông phong dừng lại ở bên cạnh Chiếc máy bay ngồi trong xe có tất cả ba người. Ở phần phía sau của chiếc đông phong được thiết kế riêng với nội thất và chỗ ngồi đủ để cho khá nhiều người.

Vốn Đông Phong là xe nội địa được thiết kế dựa theo mẫu của chiếc hummer H3 mẫu năm 2007 về vẻ bên ngoài và những chi tiết đường nét có thể nói giống gần chín mươi phần trăm so với nguyên bản ngoại trừ cái logo là của một thương hiệu khác.

Có thể thấy rõ việc sử dụng hàng nội địa của những người đang có mặt ở đây đủ để thấy họ tự tin với sản phẩm của họ như thế nào. Ít ai biết rằng Đông Phong là một doanh nghiệp nhà nước xuất hiện ở những thập kỷ bảy mươi. Với doanh nghiệp này họ tự tin vào lĩnh vực công nghiệp ô tô của mình qua việc họ xuất khẩu đi những chiếc xe mang nhãn hiệu đông phong và linh kiện cần thiết từ trong nội địa quốc doanh.


Trên xe bây giờ tất cả bốn người ngồi đối diện lẫn nhau trên một chiếc xe ba người đàn ông trung niên có phần lớn tuổi còn lại trên xe là một người khác tuổi cũng chỉ hơn ba mươi một chút.

Khuôn mặt hắn trầm lại lo lắng. Người này không ai khác là Mã Hóa Đằng. Người đàn ông vừa nghe điện thoại xong đặt qua một bên nhìn Tống Thanh Quân và Phan Thế Anh biểu đạt ý tứ muốn cho hai người đưa ra ý kiến của mình.

Mã Hóa Đằng ngồi ở một bên im lặng. Hắn là người của trung tâm vòng xoáy được đưa đến đây cùng với Phan Thế Anh đợi chờ hai người Một người là Tống Thanh Quân. Người còn lại cấp bật cũng không kém hơn bao nhiêu là Triệu Vạn Thần.

Ánh mắt có phần sô lại ở mi mắt thân hình của con người này cũng không có vẻ gì là ốm yếu hoặc thiếu linh hoạt của cái tuổi xế chiều. Mái tóc có phần được chải chuốt khá gọn gàng. Trên người mặc rõ một bộ vest đắt tiền được may theo khổ người vừa phải của ông ta. Khác với Tống Thanh Quân vẫn chỉ với một bộ áo tôn trung sơn cái lưng tương đối gù và khuôn mặt có chút nếp nhăn.

Triệu Vạn Thần dường như nhìn không quá bao nhiêu tuổi so với Mã Hóa Đằng. Nhưng ở đây cả ba người có thể đều ngồi cùng một chỗ chứng tỏ tuổi tác lẫn nhau cũng không xê xích bao nhiêu.

Tống Thanh Quân bây giờ một tay xoa xoa lớp da của cái ghế được bọc một tay che miệng ngáp dài một cái nói với Triệu Vạn Thần.

- Nó đã muốn gặp thì gặp thôi cũng đâu có việc gì. Muốn biết nó định làm gì tiếp theo với Tencent cho dù không muốn nhưng chúng ta phải làm. Lần này đối ngoại âm thầm đưa Mã Hóa Đằng đi gặp nó thương lượng chúng ta vẫn sẽ phải ra mặt thôi. Nếu không thì với tính khí của thằng nhóc đó chưa chắc nó chịu thiệt thòi điều gì đâu.

Phan Thế Anh nghe Tống Thanh Quân bộ dạng hơi hợt nói ra những lời có như không này nhưng bên trong lại thêm một phần nào đó cao hứng đủ để cả hắn và Triệu Vạn Thần đều cảm nhận rõ.

- Ừ ông nói hay lắm. Cháu của ông mà sao lại không hay cho được Tôi nói ông nhé lão Quân nếu nó là Cháu ông rồi thì sao ông không tự mà đi nói với thằng nhóc đó. Còn phải kéo bọn này đi theo làm gì. Không phải ông muốn khoe cháu mình trước mặt bọn tôi sao. Giờ thì hay rồi ba cái mặt mốc đi gặp một thằng nhóc đúng lý ra lại là cháu mình.

Nói ra một tràng thỏa mãn cơn tức trong lòng mình Phan Thế Anh muốn dùng Tống Thanh Quân làm bao cát trút giận những gì đã nhận được từ Thiếu Kiệt. Mã Hóa Đằng lúc này trên trán nhỏ ra một giọt mồ hôi. Triệu Vạn Thần lúc này cũng lắc đầu lên tiếng khuyên giải.

- Hai ông hễ gặp nhau là cứ loạn xạ cả lên. Tôi nói này lão Quân ông chắc nó là cháu ông chứ. Nếu không lầm thì nó còn có một cái tên khác là Thiếu Kiệt hoặc Ngô Long gì đó. Ông đã điều tra kỹ chưa.


- Các ông nói việc này sao. Tôi đã xác thực rõ rằng không cần biết trước đây nó tên gì bây giờ nó là Tống Long điều này đã được qua kiểm định cái gì ADN gì đó. Họ nói chắc chắn cái này không giả được. Nhưng mà sao các ông lại quan trọng tên họ như thế nhỉ. Trước còn làm lính mỗi người chúng ta có biết bao nhiêu tên có bao nhiêu cái thân phận sao các ông không nói. Thằng nhóc cháu tôi nó lại nắm quyền cái vùng đất kia các ông nghĩ xem ở đó có tên cố định à, hay là gọi nhau bằng những cái tên không được chính danh. Cái này sẽ không sai lầm được. Các ông đừng nghĩ đến chuyện không phải đi.

Tống Thanh Quân một mực lên tiếng phản đối ngay với ý kiến của Triệu Vạn Thần bởi vì ông ta thấy sẽ không sai lên đi đường nào được. Chắc Chắn thằng nhóc Tống Long sẽ là cháu của hắn. Hắn không đồng ý với lý lẽ là không phải. Bởi vì hắn phải khó khăn lắm mới có được một đứa cháu trai hơn nữa đứa cháu này cũng không đơn giản. Hoặc là phá gia chi tử như đám con cháu kẻ khác mà là có thực lực cần thiết nắm giữ được quyền nói chuyện.

- Ông cũng đứng có làm âm ầm lên như thế cứ lão Quân chúng tôi biết ông mong cháu nhưng người cháu của ông dường như vượt ngoài sự suy nghĩ của bọn tôi rồi lão quân à. Ông có thấy đứa nhóc nào được như nó trong độ tuổi này chưa. Nếu có thì tôi cũng không lo lắng làm gì. Việc này không phải nói không thể nhưng mà một thằng nhóc như nó tính kế cả được với người già đời như Mã Hóa Đằng tôi thấy dường như có điều gì đó không đúng với bình thường.

Triệu Vạn Thần nói ra suy nghĩ của chính cho Tống Thanh Quân nghe bởi vì hắn thấy mọi thứ giữa người thiếu niên kia và Tống gia vẫn còn mập mờ không thể lý giải được. Việc Tống Thanh Quân có một đứa cháu trai là điều mà cả Phan Thế Anh và Triệu Vạn Thần hắn không bao giờ có thể nghĩ đến.

- Mấy ông không nghĩ đến chắc tôi nghĩ đến sao. Không phải thằng con tôi xác nhận tôi còn không chắc mình có cháu trai kìa. Nhưng mà đã qua bước kiểm nghiệm rồi các ông còn thắng mắc gì nữa. Tôi nói mấy ông cứ quan trọng hóa vấn đề lên. Nếu nói nó vì lợi ích gì đó thì tôi sẽ lo lắng nhưng các ông thử nghĩ xem nó đến nhận thân xong bỏ đi xem như không hề quan tâm. Với những gì nó có và đang làm muốn tôi cho nó lợi ích gì còn khó đây này. Nó càng không có hảo cảm gì với gia đình tôi vậy các ông thấy nó cần làm cái việc phức tạp không.

Ngay lập tức Tống Thanh Quân trả lời lại cho Triệu Vạn Thần hiểu. Bản thân cho đến thời điểm này cháu ông ta chưa yêu cầu một điều gì ở mình hơn nữa còn như có một khoản cách nhất định với họ.

Tông Thanh Quân nói điều này ra lại thở dài. Vấn đề này không nói hai người Phan Thế Anh với Triệu Vạn Thần cũng hiểu. Xét về một góc độ nào đó nếu một người bị bỏ rơi không có được một lần gặp mặt bố thật của mình. Lại phải sống dưới tên một người khác. Lăn lộn khó khăn có thể người thiếu niên đó sẽ không trải qua nhưng còn những chuyện khác thì chưa thể nói hết được.

- Không nói các ông không hiểu. Thằng nhóc nó có giỏi thì cũng chỉ thừa hưởng từ mẹ nó. Theo như tôi biết thì mẹ nó cũng là một người kinh doanh rất khá một tay chống đỡ cả gia tộc. Với một người mẹ như thế các ông nghĩ con của người phụ nữ đó không có gì nổi bật sao. Mấy chuyện khác tôi không quan tâm nó nể mặt cũng được không nể mặt cũng được nó có quyền đó. Trước giờ Tống gia chúng tôi nợ nó chứ nó không nợ gì chúng tôi. Lấy cái mặt này đề đi cầu một lần thì cũng được thôi nhưng khi đó nợ chồng nợ tự một mình tống gia chúng to gánh thì không hay cho lắm.

Tống Thanh Quân thở dài một hơi nói ra những gì mà hắn suy nghĩ thấy mọi thứ theo chiều hướng đúng nhất. đặc ở góc độ cá nhân không thì để cho bất cứ ai ở đây ra mặt nói chuyện với Thiếu Kiệt hầu như là không hiệu quả.

Thứ nhất việc Thiếu Kiệt và những người của các gia tộc đơn lẽ không hoàn toàn dính dáng gì đến nhau. Để hắn nghe theo lênh của họ cũng sẽ không khả thi. Đứng ở góc độ kinh doanh thì Thiếu Kiệt không sai thì họ cũng không thể không phủ nhận. Còn nếu nói đứng ở góc độ tình cảm Phan Thế Anh có Bách Quân nợ Thiếu Kiệt. Tống Thanh Quân đại diện cho Tống gia cũng nợ Thiếu Kiệt. Nhưng năm tháng tuổi nhỏ của hắn không có được sự bù đắp nhất định. Hai trong ba nhà đề vướn nợ nhân tình của Thiếu Kiệt thì không thể nào với việc Triệu Vạn Thần có thể thay đổi được điều gì.

- Ông nói như vậy tôi nghĩ cũng đúng nhưng mà mọi thứ cứ như thế này thôi sao. Phải có cái gì đó khác hơn mới được chứ. Giờ mọi người nghĩ xem thằng nhóc định gặp Mã Hóa Đằng thì trong đầu nó đã suy nghĩ đến việc gì. Và hướng đi sắp tới của nó ra sao mới được chứ. Nếu không thì chúng ta đi gặp như thế này cũng không biết được trong đầu nó nghĩ gì.

Triệu Vạn Thần bây giờ chỉ biết thở dài nhìn qua mọi người trong xe nói ra cảm nghĩ làm hắn gò bó khó chịu. Hắn thấy đường đi của Thiếu Kiệt không giống như những người khác quyết định như thế nào có thể làm ra như vậy. Trước Thiếu Kiệt đã nói là phải giữ Mã Hóa Đằng hai mươi bốn giờ còn hiện tại hắn lại thay đổi muốn Mã Hóa Đằng đích thân đi gặp hắn. Muốn theo bước đi của Thiếu Kiệt cũng không thể nào phán đoán chính xác được liệu Thiếu Kiệt sẽ đánh ra quân nào để cho mọi người có thể nắm lấy.

- Theo tôi thấy cứ để Mã Hóa Đằng gặp cậu nhóc đó xem như thế nào. Quyết định khi đó chúng ta sẽ đứng ra làm cầu nối thương lượng. Dù sao không nể mặt tăng cũng nể mặt phật thằng nhóc đó không ít thì nhiều cũng sẽ phải cho cả ba chúng ta một chút mặt mũi.