Chương 880: Mời Cậu Đi Trước
- Làm cái gì ở đây. Định làm loạn sao. Còn mấy người nữa tập trung ở đây làm gì. Không thấy chỗ người ta kinh doanh sao định làm gì đây.
Một người bảo an từ bên trong chỗ nào đó chạy ra trên tay lại cầm thêm một cây mộc côn dùng khi có việc cần. Thiếu Kiệt lúc này hai hàn chân mày sô lại với nhau. Nhìn đối phương lớn giọng nói.
- Các anh con nói được sao. Nãy giờ các anh ở đâu không xuất hiện giờ xong việc rồi thì chạy ra. Tôi là khách được mời đến đây mà phải gặp như thế này sao. Các anh gọi quản lý nhà hàng của các người xuống đây cho tôi. Việc này không xong với tôi đâu. Không biết mèo bệnh ở đâu vắng hổ chạy ra giành địa bàn.
Khá bất ngờ khi bị mắng trực tiếp như thế này. Đối với việc những người nhà giàu có thế lực không kém những người bảo an họ đã gặp người đến đây không ngồi xe sang thì ít nhất cũng đến với một kiểu dáng khác. Đi bộ như Thiếu Kiệt thì họ không nghĩ sẽ là người giàu có thế lực gì. Nếu nói đám người Thiếu Kiệt ở gần đây thì chắc chắn họ phải biết. Đối với những người có máu mặt và có tiếng nói ở phụ cận gần đây để không mất thời gian đi xe họ đi bộ là có nhưng những người này đều được lưu trữ lại thông tin ở phòng bảo an để tránh cho những người mới mù mắt đụng phải.
Nhìn qua Thiếu Kiệt người bảo an này nhớ rằng trong số đối tượng không nên đụng chạm không có một người nào trong nhóm người trước mặt. Bực tức khi bị đối phương hù dọa, Người bảo an nhanh chóng trừng mắt nhìn về phía Thiếu Kiệt quát lớn.
- Lớn lối đây là chỗ nào mà dàm nói chuyện như vậy tao nói cho mày biết nhìn vào đám người bọn mày chưa chắc có tư cách bước vào trong. Khôn hồn thì dời đi nơi khác đây không phải nơi mấy người muốn đến thì đến. Biến đi nếu không đừng trách.
Vừa nói tên bảo an vừa đưa cây côn về phía Thiếu Kiệt hù dọa. Blake dù không nghe được đối phương nói gì nhưng hành động thì thấy rõ. Bản chất nhìn vào sự việc giống như kịch câm thêm nữa là giọng nói lớn của người bảo an làm cho Blake tưởng rằng hắn đang uy hiếp Thiếu Kiệt định xông lên đánh.
Theo phản xạ tự nhiên của mình Blake bước lên một bước đá quét một cước từ trái san phải cuốn phăn theo cái dùi cui trong tay đối phương. Thiếu Kiệt thấy thế biết Blake cũng không phải quá đang mà chỉ muốn làm cho đối phương e ngại.
Bị đá bay cái dùi cui trong tay người náy bất ngờ không ít. Mấy tên bảo an gần đó ngay lập tức định xông lên giúp đỡ đồng bọn thì từ sau lưng vang lên một tiếng nói.
- Mấy người làm cái gì đó. Định làm loạn ở đây à.
Những người bảo an đứng trước cửa lúc này mới không có hành động gì. Chỉ có người đàn ông này tách đám người bọn hắn ra tiến đến chỗ của Trương Hạo nhìn đám người bên cạnh ánh mắt nghi vấn cất tiếng nói với Trương Hạo.
- Trương Hạo cậu đến không báo trước với tôi một tiếng để tôi cho người ra đón. Mấy vị này là.
- Khoan nói chuyện này đi. Nơi này của ông à Sở Ninh?
Trương Hạo đã quen cách nói chuyện của Sở Ninh nên cũng không lấy làm ngạc nhiên cho lắm. Hắn chỉ thắc mắc là Sở Ninh có thể nói để cho đám người bảo an đứng một bên không có động thái gì. Như thế nói cái khách sạn này của hắn sẽ không sai đi đâu được.
- Ừ đây là nơi tôi đầu tư dạo gần đây sau khi bên kia phát triển. Cậu cũng biết khách sạn nhà hàng là nơi bỏ ít lấy vốn nhiều chỉ cần có cơ sở hạ tầng tốt một chút là được.
Sở Ninh vừa cười cười vừa nói với Trương Hạo giống như chưa có chuyện gì diễn ra. Đám người bảo an lúc này mặt xanh không còn một giọt máu. Họ thấy Sở Ninh nói chuyện ngang hàng với Trương Hạo trong lòng đánh trống liên hồi. Xem như lần này bọn họ đụng phải người không nên đụng. Nghe giọng nói ý tứ rỏ ràng lời của người thanh niên kia họ được mời đến đây là thật.
Người bảo an vừa rồi hùng hổ lúc này trên trán đã lấm tấm những giọt mồ hôi. Sau lưng hắn hoàn toàn ướt đẫm một cơn gió thổi nhẹ qua làm hắn rùng mình. Hắn đang cúi đầu chân rón rén lui lại cho bằng với đám người bảo an bên cạnh. Nhưng dường như đến lúc này hắn mới thấy được tình người ấm lạnh. Ai nấy vội vàng nhích xa hắn ra dù chỉ một khoản cách nhỏ nhưng vẫn thấy được hắn một mình trơ trọi.
Trương Hạo nhìn về phía Sở Ninh miệng nhếch lên một nụ cười.
- Vậy thì được. Ông xem mà xử lý việc này trước đi. Một đám người nhân viên của ông định hành hùng chúng tôi này. Nếu nói cho đúng hình như có một chút việc mà ông không biết đấy.
Sở Ninh lúc này nghe Trương Hạo nói thế cũng quay lại nhìn đám người bảo an. Không ai nói lời nào nhưng ánh mắt đều nhìn về phía người đã đứng ra nói chuyện với Thiếu Kiệt một cách hùng hổ kía. Sở Ninh bây giờ đang định lên tiếng quát mắng người bảo an này thì Thiếu Kiệt đã nói trước.
- Thôi chuyện không có gì. Coi như xong vấn đề còn lại ra sao thì không cần phải rắc rối làm gì. Chúng ta cũng không thiệt hại gì trong việc này bỏ qua đi Trương Hạo
Nghe thấy Thiếu Kiệt nói vậy vốn bất bình định phân bua rằng mình bị thiệt thòi sao lại bỏ qua dễ dàng như thế Trương Hạo liền thấy được ở khuôn mặt của Thiếu Kiệt ở phần đuồi mắt nháy một cái. Vốn hiểu Thiếu Kiệt không phải là người thích ăn thiệt thòi nhưng lại làm ra hành động này Trương Hạo hiểu rằng trong việc này có điều gì đó không đúng nên không nói gì nữa.
Sở Ninh thấy được một lời nói ra của Thiếu Kiệt bị Trương Hạo xem như mệnh lệnh hắn tươi cười nhìn Thiếu Kiệt mở lời.
- Không biết vị thiếu niên này có đúng hay không là con của ông chủ cậu thế Trương Hạo? Chào cậu tôi là Sở Ninh rất hân hạnh được gặp mặt cậu.
Vừa nói Sở Ninh vừa đưa tay ra theo một cách giao tiếp xã giao thường thấy hướng về phía Thiếu Kiệt. Chỉ có Trương Hạo ở một bên bỉu môi lên tiếng.
- Ông xem thường cậu ta quá rồi đấy. Trước giờ người tôi đại diện làm việc là cậu ta chứ không phải ông chủ nào sau lưng hết. Ông đừng có nhìn như thế mà lầm.
Sở Ninh lúc này cũng ngẩn người vài giây rồi nhanh chóng lấy lại vẽ bình tĩnh miệng cười hề hề lại cất tiếng xin lỗi.
- Ấy chết ngại quá, Người không biết không có tội hi vọng cậu không trách đúng là tuổi trẻ tài cao thật. Nếu Trương Hạo không nói chắc chắn tôi sẽ lầm cậu quả thật còn rất trẻ.
- Không sao việc này cũng không trách được ông. Trước giờ người có tiền luôn lớn tuổi. Tôi khác xa với họ ông không nhận định được là điều bình thường. Như vậy cũng không có gì lạ. Tôi là Tống Long. Hi vọng ông nhớ rõ sau này cũng dễ bề nói chuyện.
Thiếu Kiệt giả vờ như không có việc gì đáp lại lời của Sở Ninh một cách bình thường cùng nói ra tên của mình được chứng thực tại quốc gia này cho hắn biết. Với những người như Sở Ninh Thiếu Kiệt chắc chắn rằng hắn sẽ biết Tống Gia như thế nào. Có muốn làm khó Thiếu Kiệt vì bị hắn tính kế cũng phải suy nghĩ lại.
Nghe đến họ này lại suy nghĩ một chút với bối cảnh cần thiết của gia tộc nào có thể bồi dưỡi ra được một người thiếu niên như vậy bất giá Sở Ninh nhíu mày rồi hướng Thiếu Kiệt nói ra sự thắc mắc của mình. Vì hắn biết một việc mà ai cũng có thể biết. Đối phương có tiền có thể sai khiến mọi người thì thân phận không kém. Mà với họ Tống thì chỉ có một nhà. Người nhà này trước giờ chỉ có tin đồn là nữ nhi chưa bao giờ thấy có con trai.
- Xin phép cho tôi hỏi cậu với Tống gia ở Bắc Kinh là như thế nào. Vì tôi thấy cậu chắc chắn sẽ có một chỗ dựa cần thiết đi. Ở Thẩm Quyến này tôi chưa từng nghe có gia đình nào họ Tống nhất là lại giàu có và thế lực như thế.
- Không sai tôi và họ đúng thật có quan hệ. Còn quan hệ tới đâu thì hiện tại không nói cho ông biết được.
Trước sự thừa nhận của Thiếu Kiệt mặt dù không nói những vấn đề liên quan quá nhiều như Sở Ninh hiểu cho dù hắn tò mò muốn biết thì chỉ mang lại rắc rối không cần thiết cho mình. Quan chơi với quan dân thường không đụng được tới họ. Nhất là nội tình bên trong mấy đại gia tộc lớn làm gì có thể công bố ra bên ngoài có người khác biết đơn giản như thế.
- Vâng việc này tôi hiểu rõ chắc chắn sẽ không truyền bá bậy bạ anh hưởng tên tuổi của cậu.
Sở Ninh rất biết cách làm người đối với việc không đụng tới được hắn nhất định sẽ không can thiệp mà còn chắc chắn hứa với Thiếu Kiệt là sẽ không nói việc này ra ngoài.
- Được rồi không nói nhiều nữa nơi này không phải là nơi nói chuyện. Đứng tập trung ở nơi này cũng không phải tốt lành gì chỉ để cho người khác tò mò mà thôi.
Thiếu Kiệt khá thẳng thắn trực tiếp. Hắn thấy đứng ở chỗ này cũng không có việc gì tốt chỉ để người khác nhìn hắn cũng không muốn như thế.
- Cao hứng quá nên quên mất.được mời cậu với mọi người đi vào trong tôi đã chuẩn bị sẵn phòng và đồ ăn thức uống để tiếp đãi hi vọng những khúc mắt nhỏ bên lề đường cậu bỏ qua cho. Còn mấy người nữa không nghe thấy sao. Còn không biết cám ơn ông chủ Tống. Mấy người ai ở đâu về nơi đó cho tôi. Còn nữa những gì ở đây không được tiết lộ ra ngoài nữa lời. Nêu không đừng trách.
Sở Ninh ngay lập tức một mặt xin lỗi mặt còn lại hướng những người Bảo an nhanh chóng hạ mệnh lệnh xin lỗi Thiếu Kiệt và quên đi những gì đã xảy ra tại đây xem như thực hiện lời hứa của mình không cho người nào biết được những gì đã nói với Thiếu Kiệt.
- Cũng không còn sớm chúng ta vào trong thôi. Mời cậu đi trước
Làm ra tư thái mời Thiếu Kiệt bước qua cánh cửa của Khách Sạn Sở Ninh lúc này cũng có một chút cung kính. Đối với ai hắn có thể cao đầu tự tin làm ra việc không quan hệ đến mình nhưng đối với mấy người có bối cảnh sâu như Thiếu Kiệt hắn không dám làm cho đối phương phật ý..