Chương 173: Kéo Xuống Thuyền
- Người này mình biết, còn cặp vợ chồng này là ai thì mình không rõ lắm. Nhưng có lẽ là bố mẹ của tên này. Điều mình thắc mắc là tại sao họ lại biết mình ở đây mà đến tìm. Quan trọng là mình lại đang có một chút khúc mắt với hắn. Đoạn phim đang được biên tập bên nhà kho cũng là quay lại việc náo động của tên này do mình làm ra.
- Vậy người này cho vào hay không đây? Nếu bạn từ chối thì mình để cho bảo vệ báo với họ bạn không tiếp khách. Đơn giản thôi mà
Thiếu Kiệt nhìn người đàn ông trong màn hình đang đi tới đi lui, như lo lắng điều gì đó. Rồi trầm ngâm làm ra quyết định của mình.
- Theo mình nghĩ chắc họ đến với thành ý xin lỗi giùm con họ đi. Cứ cho họ vào nhưng đưa vào phòng khách là được bạn xuống nhà nói Lý Bân Lâm Vũ tạm thời đừng lộ diện.
Nói rồi hai người đi xuống nhà Hà Vi nói Khải Huy cho phép ba người vào xong đi về hướng nhà kho nơi mọi người đang làm việc Trịnh Chi thấy Thiếu Kiệt ngồi xuống bộ ghế ở phòng khách cũng biết có người đến nên nhanh chóng châm trà.
Lúc này Thiếu Kiệt nhìn cô châm trà xong mới nói.
- Chị tạm thời châm trà xong thì cùng với Chu Tường lên đây đứng giúp tôi một chút em cần tạo thế để chấn nhiếp những người này.
Trịnh Chi gật đầu! Sau khi châm trà xong cũng theo lối đi của Hà Vi gọi Chu Tường. Lúc này bên ngoài cổng đã mở ra cho xe ô tô của gia đình Phùng Kiếm Nhất. Khải Huy đang hướng dẫn họ đưa xe vào nơi đỗ xe.
Cả ba người gia đình Phùng Kiếm Nhất sau khi qua khỏi cánh cổng cũng ngỡ ngàng. vì phía bên trong hoàn toàn không giống bên ngoài chỉ là cổng sắt được bịt kính với ít họa tiết. Mà đằng sau nó như một ngôi nhà nguy nga tráng lệ như một căn biệt thự đúng nghĩa.
Phùng Kiếm Nhất bây giờ cũng há hốc mồm. Nhìn cách bài trí xung quanh, hắn không ngờ rằng Thiếu Kiệt lại ở trong một căn nhà lớn gấp đôi nhà hắn.
Ba người Theo chân Khải Huy hướng về phòng khách của ngôi nhà nơi có Thiếu Kiệt ngồi đợi sẵn. Bên cạnh Thiếu Kiệt hiện tại có Trịnh Chi và Chu Tường.
Nhìn thấy gia đình Phùng Kiếm Nhất đến trước mặt Thiếu Kiệt ngồi đó đưa tay mới bà người nói.
- Không biết các vị đến đây với mục đích gỉ?
Phùng Kiếm Nhất lúc này định lên tiếng thì bố hắn chặn nhìn Thiếu Kiệt thật sâu ông không thể đoán được đối phương đang suy nghĩ điều gì. Phong thái trấn định và hoàn toàn nhìn không thấu mới nói.
- Tôi là Phùng Kiếm Hoa bố của Phùng Kiếm Nhất còn đây là Nguyên Ngọc là vợ tôi. Lần này đến đây chủ yếu là vì việc của thằng con không nên thân của tôi mà ra mong cậu bỏ qua cho.
Nghe được lý do khác người của Phùng Kiếm Hoa hắn bắt đầu nhìn ông như thăm dò điều gì đó. Hắn bây giờ cảm giác rất lạ, Người này chưa từng gặp mình, gia cảnh lại có thể nói là giàu có hơn. Tại sao lại hướng về một người thấp hơn mình lại nhỏ tuổi làm ra việc này. Người có tiền thường rất trọng thể diện nhưng Phùng Kiếm Hoa lại làm ra việc này.
Theo Thiếu Kiệt nhận thấy tính cách của Phùng Kiếm Nhất cũng từ cha hoặc mẹ mình mà ra, thì việc tự thân đi xin lỗi này rất có vấn đề. Đăm chiêu suy nghĩ lúc này không chỉ có mình Thiếu Kiệt mà còn có cả hai người Trịnh Chi và Chu Tường. Nhìn vào vẻ bên ngoài của đôi vợ chồng trước mặt họ biết người này cũng là dân kinh doanh không đến nỗi nào. Việc phải đích thân đi xin lỗi một thiếu niên mười sáu tuổi chưa ráo máu đầu là việc không thể. Thiếu Kiệt lúc này mới hỏi Phùng Kiếm Hoa
- Tôi tự hỏi rằng lý do nào để ông bỏ đi tôn nghiêm của mình mà tới thay mặt cho Phùng Kiếm Nhất xin lỗi tôi? Ông nên nhớ tôi vẫn là học lớp dưới hắn. Ông có thấy như vậy là khá phi lý và làm cho người ta khó hiểu về cách hành xử của ông hay không?
Thiếu Kiệt không ngại nói ra những gì hắn đang thắc mắc bởi gia đình trước mặt đang ở trong địa bàn của hắn. Lại làm ra việc mà hắn không hiểu được nguyên do thi chắc chắn hắn phải biết cho bằng được.
Phùng Kiếm Hoa thấy hắn ngang nhiên hỏi mình như thế bên cạnh còn có cả hai người mà hắn không biết một nam một nữ xem như là một người thư ký làm việc dưới trướng một vị giám đốc. Chưa kể đến ngôi nhà bí ẩn này cũng là một vấn đề hắn chưa từng nghĩ phía sau cánh cổng sắt mà mọi báo cáo hắn có từ thám tử, lại là một ngôi nhà như thế này. Mấy lần điều tra thì hoàn toàn không ra lai lịch địa chỉ này trong khi đó vẫn có địa chỉ vẫn có nhà nhưng không biết ai là người sở hữu đứng tên.
- Tôi nghe con tôi kể hôm nay nó gặp một chút rắc rối cậu đã ra tay giúp đỡ, một phần đến cảm ơn cậu là chuyện nhỏ chuyện chính là tôi cũng biết con trai nhà tôi có một ít những việc không đáng có với cậu nên tôi mới dẫn nó tới đây để xin lỗi cậu mong cậu bỏ qua cho.
- Ông nói dối! Bản thân gia đình ông có nhiều sơ hở lắm mà ông không nghĩ đến đi. Tôi ở đây chỉ một vài người biết. Mà hắn không nằm trong số này. Nếu có thông qua bạn bè tôi mà biết được địa chỉ thì đây sẽ là nơi không phải ông đến. Ông sơ hở khá lớn là từ lúc hắn ra về cho đến này không trải qua bao lâu ông đã dẫn hắn tới được nơi này. Tôi thử cho ông có qua nhà tôi gặp mẹ tôi đi nữa thì bà cũng chỉ cho ông được địa chỉ. Mà cũng là chưa chắc vì đến bà cũng chưa bao giờ tới nơi này. Nói mục đích thật của ông tới đây là vì chuyện gì?
Thiếu Kiệt vừa nói vừa chỉ về Phùng Kiếm Nhất còn phân tích rõ ràng những tình huống mà Phùng Kiếm Hoa không ngờ tới. Bây giờ ông phải nhìn hắn bằng con mắt khác. Suy luận này với cái bá khí bức người như của Ngô Nam làm ông lo lắng, Thì những gì mà thám tử báo về cho ông chỉ là vỏ bọc bên ngoài. Lúc này ông cũng không biết trả lời sao cho Thiếu Kiệt biết. Ông cảm thấy mình đúng là thất bại khi tự đưa mình vào thế khó xử này mà nguyên do cũng là bởi Phùng Kiếm Nhất gây nên.
- Chuyện này… tôi không thể nói cho cậu biết được… Bất quá cậu cứ biết được tôi có tin tức nói giờ này cậu hay ở đây thôi. Bản thân tôi cũng chỉ làm việc cho người ta thôi mà. Nay con tôi đắc tội với cậu sau này việc tại sao tôi đến đây thì cậu cũng sẽ biết thôi đừng bắt chẹt gia đình tôi như thế?
- Ông không nói chứ gì! Được rồi Chu Tường tiễn khách.
Thiếu Kiệt lúc này cũng tức giận thật sự. Hắn đứng lên nói với Chu Tường đuổi khách thì Nguyên Ngọc đang ngồi đó mới hô lên
- Khoang! cậu không cần làm khó ông nhà tôi. Tôi nói cho cậu biết, có người sai chồng tôi theo dõi cậu và mẹ cậu thôi. Còn mục đích gì thì bọn tôi không nói được. Thà bọn tôi giữ mạng để còn được sống cậu thì vẫn không sao nếu nói ra thì cả nhà tôi không biết sẽ nằm trong hoàn cảnh như thế nào đây.
- Bà ta nói đúng đấy Thiếu Kiệt! chuyện này bạn có thể nói chuyện riêng với mình một chút. Tôi chắc là gia đình ông bà có thể ngồi đợi được mà phải không?
Hà Vi từ trong bước ra vừa nhìn Thiếu Kiệt vừa nói. Sau đó lại hướng hai vợ chông Phùng Kiếm Hoa hỏi một câu hỏi mà không cần lời đáp trả. Lúc này Thiếu Kiệt cũng nhìn Hà Vi một lát rồi gật đầu. Trước khi đi hắn còn nói với Chu Tường và Trịnh Chi, xem chừng những người này.
- Việc này tương đối nhạy cảm vì đây là chuyện riêng của Thiếu Kiệt nên hai người vẫn hiểu một người nhân viên thì không nên biết quá nhiều về chuyện của sếp mình. Thiếu Kiệt đã đưa hai người ra thì đó là sự tin tưởng của hắn dành cho hai người.
Thiếu Kiệt và Hà Vi vào một phòng gần đó. Phùng Kiếm Nhất bây giờ cũng chỉ biết nhìn theo hắn. Bởi khoảng cách quá xa bây giờ hắn hiểu được Thiếu Kiệt nói đâu với hắn Phùng Kiếm Nhất không có tư cách là điều thật sự. Người ta có hẳn cả những nhân viên ở dưới làm việc cho mình trong khi đó hắn vẫn là học sinh đang còn ngồi ghế nhà trường và phải xin tiền bố mẹ.
Đợi cho Thiếu Kiệt đi rồi Phùng Kiếm Nhất mới nhỏ nhẹ hỏi hai người Chu Tường và Trịnh Chi.
- Anh Chị làm cho Thiếu Kiệt một tháng tiền lương bao nhiêu vậy?
Chu Tường cũng cười cười nhìn Phùng Kiếm Nhất đáp lại.
- Tầm khoảng bốn mươi triệu một tháng đi. Chắc hẳn bố cậu cũng kiếm nhiều hơn một tháng lương của tôi nhiều nhỉ. Cậu rất may là còn ngồi đây nếu là tôi thì chắc gia đình cậu không còn ở Lưu Minh rồi.
Nguyên Ngọc lúc này cũng xem như lời của Chu Tường là lời hù dọa. Vì bà thấy chồng mình vẫn là một người kinh doanh có tên tuổi thì việc này không thể xảy ra.
- Anh cứ làm như đây là chuyện giật gân. Bất quá chỉ là chật vật một chút chứ làm gì đến nỗi.
- Bà nghĩ xem chồng bà tài sản hiện tại được một trăm tỷ chưa mà đòi nói chuyện với cậu chủ nhà chúng tôi.
Cả gia đình Phùng Kiếm Hoa bây giờ đều ngẩn người khi nghe Trịnh Chi nói. Phùng Kiếm Nhất thì đổ mồ hôi thấm ra trên trán thấy rõ. Một trăm tỷ, không phải là triệu hắn có thể nghĩ đến số tiền này lớn như thế nào mà Thiếu Kiệt lại đang nắm giữ. Chung Tường thấy hiệu quả chấn nhiếp của Trịnh Chi đã đạt được nên cũng hắn giọng nói.
- Cô cũng rảnh nhỉ nếu Thiếu Kiệt nghe được thì làm sao.
- Cái này tôi chỉ nói sự thật thôi nhà này cậu ta muốn quyết định sao thì thế đó mà. Với lại những người này làm sao biết được Thiếu Kiệt khủng bố ra sao đâu. Thôi tôi đi châm trà anh ngồi nhìn họ đi.
Lời của Trịnh Chi và Chu Tường lúc này làm cho Phùng Kiếm Hoa bắt đầu hoang mang hắn không biết mình nên làm thế nào. Lựa chọn giữa việc cho Ngô Nam biết thông tin này hay là bắt đầu đứng vào hàng ngũ của Thiếu Kiệt.
Còn Thiếu Kiệt sau khi bước vào phòng chỉ có hai người là Hắn và Hà Vi thì hắn mới hỏi.
- Chuyện này là sao vậy Hà Vi cậu biết những chuyện gì mà giấu mình?
Thấy Thiếu Kiệt gấp Hà Vi cũng chỉ lắc đầu. Thở dài một hơi đáp.
- Chuyện này đúng là mình biết nhưng cũng không thể nói cho cậu vì điều này thuộc về mẹ cậu. Chuyện cậu muốn biết thì hãy hỏi mẹ mình. Nhưng mình khuyên hiện tại vẫn chưa phải lúc bạn nên biết vấn đề này đâu.
Nghe Hà Vi nói như thế Thiếu Kiệt cũng ngồi xuống cái giường gần đó bắt đầu suy nghĩ rất nhiều. Hắn biết Hoàng Lâm Nhu có điều gì đó vẫn không cho hắn biết nhưng điều đó là gì khi mà Hà Vi biết được mà hắn hoàn toàn không biết. Liệu điều này có hay không người khác nữa. Hoặc liên quan quá lớn trong đó nên mới không để cho hắn biết bây giờ.
- Cậu đừng nói với mình là lần này cậu đến Lưu Minh này cũng bởi vì chuyện này nhé? Nó có liên quan nhiều người lắm đúng không?
- Ừ lần này mình tới Lưu Mình nhiệm vụ là không cho cậu dính dáng vào việc này để mẹ cậu xử lý. Ông mình cũng đã lường trước được điều ngoài ý muốn như thế này nên có gửi cho cậu một bức thư cậu đọc đi rồi tự mình quyết định.
Hà Vì vừa xác nhận vừa cầm ra một phong thư được để ở một cuốn sách trong phòng đưa cho Thiếu Kiệt. để cho hắn tự mở ra xem xong rồi quyết định xem chuyện này hắn nên làm như thế nào.
Cầm trong tay cái phong bì còn niêm phong kính chưa mở ra.Thiếu Kiệt biết Hà Vi cũng không thể nào biết được bên trong ghi gì nên mới đưa tay xé lấy phong bì. Mở bức thư trong đó ra Thiếu Kiệt thấy Hà Thu ghi cho hắn nội dung không dài.
" Thiếu Kiệt nếu cháu thấy được thư này thì nhiệm vụ của Hà Vi có sự ngoài ý muốn. Nhưng ông nói cho cháu biết chuyện này nếu cháu tham gia vào thì sẽ dẫn đến mẹ cháu thua thiệt nhiều lắm. Nếu mẹ cháu chưa cho cháu biết thì cháu nên tránh xa vụ việc này ra. Đừng để công sức của mẹ cháu trở thành bọt biển. Khi nào chuyện này thật sự ổn mẹ cháu chắc chắn sẽ nói cho cháu nghe mà không phải ai khác biết việc này cho cháu biết. Nên lựa chọn như thế nào là việc của cháu. Ông chỉ khuyên nếu cháu muốn tốt cho mẹ mình thì đừng dính dáng vào việc này hãy để mẹ cháu tự giải quyết. "
Đọc xong lá thư mà Hà Vi đưa cho mình Thiếu Kiệt im lặng thật lâu. hắn phân vân việc nếu mình dính dáng vào việc này tại sao lại khiến cho mẹ hắn những thứ gì đã gầy dựng biến thành bọt biển. Mà tại sao Hà Thúc lại nhắc đi nhắc lại hắn không nên dính vào việc này. Nên mới hỏi Hà Vi.
- Nếu chuyện này mình vẫn muốn tham dự vào thì việc gì sẽ xảy ra còn nếu mình không tham dự vào thì nó ra sao bạn có thể nói cho mình biết không?
Hà Vi nhìn Thiếu Kiệt thở dài một hơi lấy can đảm mới nói.
- Theo mình nếu cậu dính vào chuyện này sẽ trở thành trung tâm của mọi việc, Mẹ cậu cũng phải chịu nhiều thiệt thòi sau này. Ông tớ cũng không giúp được cậu trong những chuyện sắp tới. Dù cho có bất trắc cậu cũng phải tự mình gánh lấy bởi cậu trước thế lực kia quá nhỏ bé mà ông mình và bạn bè rất nhiều người gộp lại mới có thể ngang tay với những người đó. Nếu cậu lộ ra quá sớm sẽ dẫn đến những thứ không lường trước được. Mọi người chỉ có thể bỏ xe giữ tướng thôi cậu cũng đừng trách móc mọi người. Còn nếu cậu vẫn như thế không lộ diện thì sau này chính cậu có thể làm những người đó bất ngờ và hiệu quả hơn. lúc đó mẹ cậu cũng an toàn hơn.
Thiếu Kiệt nghe trong lời Hà Vi nói hắn biết, lần này hắn không thể nào dính dáng vào việc này. Một nước cờ sai sẽ dẫn tới thua cả một bàn cờ. Tuy bây giờ hắn vẫn là một con chốt nhưng sau này hắn lớn mạnh. vẫn có thể ăn hết cả bàn cờ. Con chốt sang sông không đoán được đường đi.
Trầm ngâm chuyện này thật lâu Thiếu Kiệt mới nói ra quyết định của mình đối với chuyện này.
Được rồi chuyện này mình sẽ không dính dáng vào. Nhưng từ giờ trở đi mình sẽ phải cần có những bước đi cần thiết của mình. Chuyện chính trị mình sẽ không dính dáng vào. Nhưng chuyện của mẹ mình nhất định mình sẽ làm sáng tỏ những người này hiện tại mạnh mình có thể như mọi người nhận định không đấu lại. Nhưng một thời gian sau nếu mình thật sự biết chuyện này là như thế nào lúc đó Hà Vi bạn cũng không nên ngăn cản nữa đấy.
Thiếu Kiệt vừa đứng lên vừa nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nơi có thể hướng nhìn thấy bên ngoài bãi cỏ xanh ngát, rồi nói ra những gì dồn nén trong lòng mình lúc này.
- Việc đó là tùy cậu nhưng mà cậu định làm việc này như thế nào. Những người ở ngoài đó tính toán là sao đây? Những người này xem ra cũng chỉ là tay sai tép riu của những người kia thôi. Tâm lý và cách hành xử thua xa.
- Mình đã có kế hoạch rồi những người bên ngoài mình sẽ khiến hắn trở thành một con cờ trong tay mình dù sao mình vẫn là người nắm đằng cán. Chỉ nội mỗi một đoạn phim chưa cắt ghép cũng đem nhưng người đó kéo xuống thuyền được rồi. Dù sao tép thì cũng thành tôm mà, tôm thì lúc đó cất vó bắt là được rồi.