Chương 178: Hồ Sơ Bị Sửa
- Mày ở nhà coi mà dọn dẹp đống này cho tao chuyện này nhóm người kia gây nên chứ không ai hết. Tao còn phải đi có việc mẹ mày thì lại phải đi làm không ai giải quyết cho mày vụ này đâu. Con với chả cái, toàn đem đến phiền phức cho gia đình.
Phùng Kiếm Hoa cũng bực tức vì hắn tốn không ít tiền cho việc phải sơn sửa lại nhà cửa. Tuy đồ đạc bên trong không như hại gì nhưng tiền sơn rồi thợ thi công cũng tốn của hắn không ít tiền. Phùng Kiếm Nhất lúc này cũng chỉ biết nghe theo bố mình nói.
- Vâng để con dọn dẹp, Nhưng nếu bọn người này cứ làm như vậy thì chết mất hôm nay đã như thế này không biết họ còn làm ra điều gì.
- Mày không thấy bọn nó cả gan đem cái tờ giấy này dán trước cửa hả.
Vừa nói Phùng Kiếm Hoa quăng cái tờ giấy đang cầm vào mặt của con mình. Khi Phùng Kiếm Nhất cúi xuống nhặt lên tờ giấy bố mình vừa ném thì trong đó có nội dung ghi.
" Ông bà và gia đình vui lòng thanh toán cho chúng tôi tiền mà con ông bà đã thiếu chúng tôi cảm ơn nhiều."
Lúc này Phùng Kiếm Nhất không cười nổi vì tờ giấy được dán trước cửa. Những người đi đường đi ngang qua cũng đã thấy ích nhiều. Họ không biết cũng chỉ nghĩ do hắn thiếu nợ giang hồ bị đòi tiền mà không trả nên phải làm cách này nên không ai nói gì.
Vì nếu là họ là người bị thiếu tiền mà người nợ lại ở nhà cao cửa rộng thế này và không trả tiền cho họ thì những người này cũng làm như vậy cho đến khi thu được tiền nợ mới thôi.
- Mày lo giải quyết đi tao đi đây. Mẹ mày cũng đã gọi điện bên công ty dọn dẹp rồi mày ở nhà mà xem trưa mẹ mày về.
Nói rồi Phùng Kiếm Hoa đi bộ ra khỏi nhà. Bởi đường trong hẻm hắn xe ô tô không vào được nên hắn phải gửi ở một nơi gần nhà. Trong lòng cũng thấy may mắn nếu mà để ô tô trong nhà chắc xe hắn cũng đã thành một đống trong đám sơn và mắm tôm như thế này thì hắn mặt mũi đâu mà đến gặp khách hàng cũng như đi đến công ty làm việc.
Nguyên Ngọc thấy chồng la mắng con mình nên mới nói.
- Ông cũng đừng la nó như thế. Chuyện này lỗi do con mình thật nhưng bố mẹ phải chịu trách nhiệm ông cứ như vầy sau này con nó có việc gì thì hối hận không kịp cái chính là bọn người kia sao không gọi điện liên lạc với gia đình mình để mà thương lượng này.
- Tụi nó đã ghi như thế thì sớm muộn cũng liên lạc thôi bà ở đó lề mề trễ giờ vào làm. Giờ này không đi sớm lát kẹt xe bà đi bộ đấy.
Phùng Kiếm Hoa bực mình vì vợ mình dây dưa hắn sáng nay phải đi gặp Ngô Nam báo cáo tình hình. Đang lo lắng không biết phải ăn nói thế nào còn gặp phải tình trạng này. Mà sáng sớm đường lại dễ bị kẹt xe hắn mà ngồi trong xe đợi chờ nhích từng chút một thì thế nào cũng trễ.
Nguyên Ngọc nghe thế cũng đành chịu để lại Phùng Kiếm Nhất thu dọn hậu qua cùng chồng đi làm, vừa đi vừa lâm bầm.
- Mấy cái bọn người bất lương này cái gì cũng làm ra được người ta chết đông chết tây sao bọn nó không chết đi cho rồi cảnh sát dân phòng tuần tra tối làm gì không biết tháng nào cũng tốn tiền an ninh khu phố làm gì.
- Người ta cũng là con người bà nói quá, dân phòng cảnh sát thì chỉ đi vòng vòng người ta biết bao nhiêu con phố, bọn nó chỉ mất chưa tới năm phút cũng làm xong những chuyện này không lẽ bà bắt người ta phải đứng túc trực ở nhà mình nguyên đêm người đâu mà cho đủ với lại tiền an ninh khu phố trước giờ bà có đi học tổ dân phố đâu mà đóng. Nói ra bọn nó nghe được bọn nó chửi cho thêm đấy.
Biết vợ mình ki bo những tiền nhỏ nhặt của khu phố Phùng Kiếm Hoa cũng nhắc khéo vợ mình. Vì hắn cũng không ít lần nghe nói chuyện bà không đóng tiền an ninh khu phố, nhưng vì chuyện nhỏ nên hắn không mấy quan tâm Nguyên Ngọc muốn làm gì thì làm. Giờ bà nói như thế nên hắn sợ những người xung quanh nghe thấy lại không hay.
- Bọn nó mà liên lạc, tôi báo cảnh sát bắt ngô cổ bọn chúng lại vì tội phá hoại tài sản công dân. Chứ cứ như thế này tối ngủ cũng bất an sáng nào ra cũng thấy một đống tội cho thằng con tôi phải đi dọn dẹp.
- Bà bắt được chúng thì tôi cũng đã nhờ. Bọn này tính toán như thế là đã biết rõ gia đình mình bà có đi báo cảnh thì bọn nó lại làm lớn nữa lúc đó mặt mũi tôi ở đâu. Làm ăn ở đâu chưa kể đến thằng quý tử của bà ký giấy nợ mới đau đầu người ta đem ra kiện lúc đó tôi lại phải mất một đồng tiền bồi luật sư chưa kể nếu thua lại tốn thêm một mớ án phí này nọ bà muốn mất tiền thêm nữa à. Chuyện này xong đi rồi tính giờ tôi phải đi gặp người kia nữa mới đau đầu này.
Nghe chồng mình nói phải đi gặp Ngô Nam Nguyên Ngọc cũng nhắc nhở. Bà sợ chồng mình không khéo lại hớ hên nói ra chuyện hôm qua là mọi chuyện không xong.
- Ông cũng nhớ cẩn thận đấy xem tình huống thế nào liệu mà ứng biến, suy nghĩ thật chu toàn rồi hãy đưa ra báo cáo cho người kia. Không nhà mình chết hết đấy.
- Tôi biết rồi bà nói nhiều quá! tôi không phải là thằng nhóc con bà hở hênh làm hư việc. Chuyện này liên quan đến cả nhà tôi chứ có phải chuyện chơi như nó.
Hai vợ chồng Phùng Kiếm Hoa ngồi vào xe của mình rời đi nơi bãi đỗ xe gần nhà. Hòa vào dòng người lưu thông đông đúc của một ngày mới bắt đầu.
Ngay tại Ngọc Châu nơi Hà Thúc cư ngụ hiện đang diễn ra một cuộc họp kính chỉ có bốn người trong căn phòng. Hà Thúc là người đề xuất ra lần hội họp này.
- Tình hình là hôm qua Thiếu Kiệt đã biết được một ít chuyện nhưng mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Thằng nhóc muốn đem gia đình nhà tên thương nhân kinh doanh kia trở thành người tay trong cho nó. Bằng nhiều cái phương án mà lần đầu tiên tôi thấy được áp dụng mọi người đọc rồi sẽ hiểu.
Mọi người trong phòng lúc này mỗi người nhận một bản báo cáo từ Hà Thúc đưa cho bắt đầu nghiền ngẫm. Lưu Hoan đọc bộ hồ sơ trong tay xong nhíu mày một cái đầy dáng vẽ suy tư.
Đợi cho mọi người đọc xong Hà Thúc mới tiếp tục nói.
- Chuyện lần này tuy không ảnh hưởng xấu đến tình hình chung như các ông cũng thấy rồi đó vì một tập tin mà cả gan ra tay giết người bịt đầu mối. Lại còn đe dọa ép buộc pháp luật ở đâu cơ chứ. Tôi bên quân đội thật như thấy cũng chướng mắt đấy này.
- Lão Hà à ông nói như thế chứ tôi thấy Thiếu Kiệt hắn cũng làm thôi chuyện hôm qua hắn làm cũng đâu khác những người kia chỉ là hắn làm công khai không gây chết người mà đối phương cũng phải ký giấy đấy sao ông cứ nói quá lên thôi.
Trương Lão ngồi đó nghe Hà Thúc nói như thế cũng phân bua. Vì theo ông thấy Thiếu Kiệt cũng là đe dọa người khác để được giấy nợ cũng giống như bọn người muốn có tập tin hồ sơ từ tay Thiếu Kiệt làm với Trịnh Chi.
- Lão Trương ông sai rồi! vấn đề ở đây không giống nhau, ông nghĩ xem một bên là bắt buộc còn phía Thiếu Kiệt hắn lại khác cái này là tự vệ có tính toán. Ông thử nghĩ xem nếu thằng Phùng Kiếm Nhất đã có thể nói cha mình tác động đến kiểm tra cửa hàng bách hóa của mẹ Thiếu Kiệt, lúc đó hắn phải chính diện ra mặt hay không khi đó chuyện càng đổ bể hết. Cái này tôi cho là hợp lý bởi ai cũng biết người kinh doanh không thể nào gọi là cứ thẳng một đường được. Không có chút sai phạm thì sao kiếm được lợi. Còn bọn người kia bất chấp cả tính mạng con người chỉ vì lợi nếu điều tra ra thì vẫn có thể quy tội được. Còn Thiếu Kiệt bất quá hắn chỉ bị phạt hành chính mà không phải hắn bị mà là người hắn sai làm việc này bị thôi.
Lưu Hoan bây giờ cũng biện minh cho hành vi của Thiếu Kiệt. Bởi ông là người làm kinh doanh mà những việc mình tranh ám đấu như thế này là chuyện bình thường có thể nói là việc xảy ra hàng ngày trong giới kinh doanh. Thấy mọi người tranh cãi Trần Minh mới lên tiếng nói.
- Tôi nói các ông sao không nhìn vào một mặt khác nhỉ. Chuyện này nếu những thứ kia của Thiếu Kiệt tại sao hắn không đăng ký bản quyền sở hữu trí tuệ. Nó cũng là một phần của thằng nhóc tạo ra mà mấy ông quên sao. Nếu nó làm thế thì khi bị ăn cắp như thế nó có thể kiện được mà đúng không.
- Lão Trần tôi nói thật cái vụ phần mềm công nghệ gì đó tôi không biết nhưng tôi chắc Thiếu Kiệt nó không đăng ký được tất là có lý do. Ông không hiểu đâu tôi đã xem qua luật sở hữu trí tuệ đó rồi cực kỳ gò bó và hà khắc phải nói là không áp dụng được với những chính sách hiện nay.
Lưu Hoan bây giờ mới nói ra những việc mà ông đã biết. Cũng nhiều lần ông thắc mắc việc này nên đã nói Lưu Chính đi lấy những bộ luật được duyệt về cho ông đọc. Nên phát hiện ra khá nhiều điều mơ hồ cùng với những sự bất cập trong chính sách thực thi.
- Không phải tôi nói lão Lưu với lão Trần thật tôi mà như Thiếu Kiệt tôi cũng sẽ không dám khởi nghiệp như thằng nhóc ở trong nước đâu. May mà lần đó tôi giúp đỡ thằng nhóc đôi chút. Mấy ông cứ nghĩ đi một buổi nói chuyện bên bữa cơm đem ra biết bao nhiêu điều phiền phức này mà các ông có bao giờ nghĩ đến không. Chứng một bản xin việc phải đi phòng công chứng rồi lại phải phô tô giấy tờ, lại phải đóng các lệ phí rườm rà. Nếu là tôi thì cũng đi làm cho tư nhân cho lành, tới tháng nhận tiền lương không bảo hiểm y tế thì đã sao miễn mình cẩn thận là được quá nhiều thứ bất cập.
Lão Lưu ông nói cũng đúng nhưng mà là sao kiểm soát được hết đây. Tôi hỏi ông nội một việc thành lập công ty vốn điều lệ rồi các cổ đông thêm vào đó các loại thuế má khác nhau. Quá nhiều thứ bởi thế không ai muốn làm thành chính quy cả. Đó là tôi chưa nói đến việc tồn tại trong này là công ty chính quy lại bắt mỗi tháng người lao động lại mất một khoản tiền lương vào việc đóng bảo hiểm vậy mà đến khi nghĩ hưu họ nhận lại được bao nhiêu lương thâm niên các thứ công hết lại chỉ được chưa tới một triệu làm sao mà sống.
Hà Thúc lúc này cũng thở dài nhưng bài báo cáo thực tiễn của người dân thông qua các con đường tới tai ông nhiều không thể kể hết chỉ là do ông không can thiệp được những việc mà chính sách đã đưa ra trước hội nghị và đạt được sự đồng thuận.
- Mấy ông bàn chuyện thằng nhóc chưa xong, lại nhãy qua tới chính trị mấy ông rảnh nhỉ. Tôi hỏi bây giờ là cần làm gì đây này? chứ mấy ông ở đây bàn chính trị được gì. Mấy ông nên nhớ đa số ra nghị quyết bên nhà kia nhắm hết hơn năm mươi phần trăm phiếu thuận rồi.
Lão Trương thấy ba người chuyển đề tài một cách qua loa nên kéo về vấn đề chính của việc họp hôm nay.
- Ừ chuyện này nếu theo tính toán của tôi chắc chắn Thiếu Kiệt hắn sẽ phải đấu với bên nhà kia lớn đấy giờ nếu mà theo những kế hoạch này của Thiếu Kiệt thì chắc hẳn gia đình kia sẽ là tay trong cho thằng nhóc khá cao. Ông nghĩ xem mối quan hệ giữa hắn và Khương Đào không tồi mà gần đây nghe báo cáo Khương Đào vừa mới làm giấy thuê lại toàn bộ mặt bằng hỗ trợ người trong ngành, Việc này phía sau chắc chắn là Thiếu Kiệt cái thằng nhóc Khương Đào không bao giờ làm những chuyện như thế này nên tôi cho người duyệt rồi.
Lưu Hoàn bây giờ mới nói ra việc của Khương Đào mà theo ông nhận định là Thiếu Kiệt đứng sau lưng giật dây cho mọi người ở đây đều biết.Bây giờ Hà Thúc mới nói ra suy nghĩ của mình
- Tôi không biết chuyện này thằng nhóc đó thành công hay không nhưng dựa theo trực giác cho thấy có thể thằng nhóc sẽ biết được thân phận của nó từ cái tên họ Phùng này. Mấy ông thử nghĩ xem tên này là một người kinh doanh nhỏ, hiện tại chỉ là chân chạy vặt cho thằng Ngô Nam. Mà sự nghiệp của tên này hầu hết nằm ở Lưu Minh. Có thể nói Thiếu Kiệt bây giờ ngoài quan hệ của hắn còn có quan hệ của Hoàng Lâm Nhu, Chúng ta vẫn chưa biết cô ta có những mối quan hệ với những người nào ngoài Khương Đào, vợ chồng Phàm Chiến với Tuyết Dung một người là trưởng đoàn luật sư còn một người làm ở ban biên tập báo Lưu Minh.
Im lặng trầm ngâm một chút lão trần mới nói ra những gì mà mình vừa mới nhận định. Theo ông thấy những mối quan hệ của mẹ Thiếu Kiệt thì mọi người vẫn chưa Tìm Hiểu được. Mà quan trọng những mối quan hệ này trước này vẫn chưa lộ diện ra bên ngoài.
- Nếu muốn hiểu rõ đằng sau Hoàng Lâm Nhu còn có những người nào phụ trợ không. Thì chúng ta chẳng thể biết được, nhưng chắc chắn thế lực ở Lưu Minh của thằng nhóc Thiếu Kiệt rất lớn là điều không thể nào tránh khỏi. Chỉ cần mỗi người có một ít quan hệ vẫn có thể kéo đến nhiều thứ mà Ngô Nam không hề biết đâu đấy.
- Tôi cũng đã xem hồ sơ về Hoàng Lâm Nhu khá nhiều lần nhưng chỉ có đoạn khi cô ta công tác trong đoàn viên thanh niên là hầu như được thay đổi đi khá nhiều. Ai có thể nói đoạn đó cho tôi biết tại sao lại bị thay đổi nhiều đến thế không. Tôi cũng đã so sánh đối chiếu với bộ trước khi đổi rồi quá nhiều điều mơ hồ không biết được.
Lão Trương bây giờ mới nói ra những suy nghĩ của mình. Ông cũng như ba người đều tìm hiểu qua hồ sơ của Thiếu Kiệt và mẹ của hắn nhưng phát hiện ra điều mà không ai có thể giải thích cho ông biết về sự sửa đổi bất thường trong hồ sơ của Hoàng Lâm Nhu.
- Lão Trương tôi cũng như ông thôi lúc đầu xem hồ sơ tôi cũng không chú ý sau này mới phát hiện là tên mẹ Thiếu Kiệt nằm trong hồ sơ bị sửa thì lại càng thắc mắc mà thắc mắc lớn nhất của tôi vẫn là những đoạn đó nhưng không ai giải đáp được. Nếu được thì tôi cũng đâu phải mơ hồ như bây giờ.
- Tôi chưa từng biết đâu cũng không thắc mắc. Nếu người nào làm được điều này thì có lẽ cao hơn chúng ta nhiều. Mà cao hơn chúng ta thì tôi không thấy có ai đâu nên mấy ông đừng ôm việc thắc mắt này nữa làm gì. Tôi thấy lần này Ngô Nam chỉ có đi một chuyến không công về thôi. Còn vấn đề của Thiếu Kiệt khi nào hắn muốn biết hết mọi thứ thì mẹ hắn sẽ nói không phải trong báo cáo đã ghi rõ ràng rồi sao mấy ông cứ làm việc phức tạp hơn không.
Lưu Hoàn bây giờ vừa uống trà vừa đáp lại những lời thắc mắc của mọi người. Dù sao ở đây đều là những người cao tầng mà đi thắc mắc chuyện của mẹ con Thiếu Kiệt quá theo ông vẫn là không mấy hợp lý.