Chương 183: Đối mặt (1)

Siêu Việt Tài Chính

Chương 183: Đối mặt (1)

Sau buổi học hôm đó Thiếu Kiệt vẫn bình thường về đến nhà Hà Vi. Hắn trong lòng tuy có bồn chồn lo lắng như đối với chuyện Hoàng Lâm Nhu đang làm hắn có muốn biết thì vẫn không được.

Để xua tan sự lo lắng ấy hắn bắt buộc phải thật bình tĩnh ở buổi tối hôm nay để đối diện nhiều thứ. Hà Vi thấy hắn có vẻ khác mọi ngày nên cũng nghi ngờ hỏi.

- Hôm nay cậu có vẻ lạ, bận rộn hơn hàng ngày. Lại quên đi mất thói quen của mình nhỉ. Có chuyện gì à?

Đang sắp xếp lại mọi thứ cần thiết có việc bàn bạc với Khương Đào nên Thiếu Kiệt không chú tâm đến Hạ Vi quan sát mình đã được khá lâu.

- Ấy mình vẫn bình thường sao bạn lại nói vậy?

- Bạn lúc này bình thường mới lạ đấy. Thói quen chỉ khi nào đó có một việc lo lắng bất an nên mới bị thay đổi thôi. Hôm nay từ lúc về đến giờ bạn chưa hề đi tắm. Bản thân bạn vẫn chưa nhận ra thói quen đi học về phải vào nhà tắm của cậu. Hôm nay bỗng nhiên biến mất. Cậu lại sắp xếp bộ hồ sơ lần này là lần thứ hai rồi. Đồ bạn chuẩn bị để tắm vẫn còn để một bên chưa đụng tới. Bạn còn nói bạn vẫn bình thường, Thì bạn giải thích cho mình hiểu tại sao mà bạn lại như vậy à.

Hà Vi liệt kê ra những kẻ hở của Thiếu Kiệt từ lúc cô quan sát hắn từ nãy tới giờ. Trịnh Chi đứng một bên cũng gật đầu như xác nhận điều Hà Vi nói đúng. Đến lúc này Thiếu Kiệt nhìn vào bộ đồ mình đã chuẩn bị sẵn để tắm xong mặc vào đi gặp Khương Đào.

Giờ đây hắn mới phát hiện ra mình vẫn còn mặc trên người bộ đồ học sinh. Mà có nói gì thì với những sơ sót hắn mắc phải để Hạ Vi nói ra, khiến hắn không thể chối cãi nên chỉ biết thở dài nói.

- Chắc cậu cũng biết những người kia tối nay sẽ gặp mẹ mình đi.

Hà Vi nghe Thiếu Kiệt hỏi vậy cũng gật đầu xác nhận. Cô hiện tại hiểu tại sao hôm nay hắn lại có cử chỉ hành động khác với mọi ngày. Nhưng Hà Vi cũng nghiêm túc biết rằng nếu chuyện này Thiếu Kiệt biết chắc hẳn Phùng Kiếm Hoa đã đưa ra tin tức này cho hắn. Và hắn cũng đã nắm bắt được gì đó từ thông tin này.

- Chắc là cái ông hôm qua cho bạn biết tin đi. Nhưng mà mẹ bạn đã nói hôm nay mình phải trông chừng bạn. Còn việc của mẹ cậu thì cậu cứ yên tâm bà chuẩn bị tốt rồi sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.

- Cậu nói vậy mình cũng an tâm phần nào, với mình cũng đã nhờ sự giúp đỡ của Cao Thịnh và Xuân Nghĩa Bang giúp mẹ mình một chút trong tối nay chắc cũng không sao thôi để mình đi tắm rồi mọi người lên đường.

Lâm Vũ nãy giờ làm việc của mình giờ nghe Thiếu Kiệt và Hà Vi nói thế cũng tò mò hỏi nhỏ Trịnh Chi.

- Chuyện gì mà ghê thế chị? chị biết chuyện gì không?

- Chú mày muốn ăn đòn chị đâu phải thầy bói mà cái gì cũng biết. Chuyện của Thiếu Kiệt chú mày đi mà hỏi chị không dại gì thắc mắc thứ không liên quan đến mình.

Trịnh Chi vừa ca cẩm trả lời với Lâm Vũ. Dù sao cô cũng thấy việc này có vẻ quan trọng với Thiếu Kiệt. Nhưng đó là chuyện riêng không liên quan đến phận sự của cô, nên cô cũng không dám tò mò chuyện này.

- Thôi Lâm Vũ em ở nhà đợi Chu Tường qua nhé! chị có đồ ăn sẵn dưới bếp em với Chu Tường có ăn thì ăn, còn không thì gọi đồ ăn nhanh đem tới là được. Hôm nay chắc ba người bọn chị không ăn cơm nhà đâu biết chưa hả thằng nhóc.

Hà Vi vừa nói vừa trêu ghẹo Lâm Vũ cũng không quên dặn dò mấy thứ liên quan đến chuyện nhà cửa. Nghe Hà Vi nói thế Lâm Vũ cũng đùa lại.

- hử bằng tuổi mà xưng chị vậy là già rồi. Coi chừng già quá có người nào đó không để ý lúc đó hối hận không kịp đấy. Đừng để giống như ai đó gần hai sau tuổi vẫn chống ề đấy.

Trịnh Chi lúc này mặt đăm chiêu hai mắt hình viên đạn nhìn về Lâm Vu quát to.

- Thằng Nhóc dám nói chị mày ế chồng muốn chết à...

Hà Vi đứng một bên ôm bụng cười. Sau đó để hai người đùa giỡn đi ra bên ngoài nói Khải Huy chuẩn bị xe. Thiếu Kiệt trở lại phòng lúc này cũng đã chuẩn bị hết mọi thứ. Nhìn Đồng hồ cũng hơn sáu giờ. Thiếu Kiệt tính toán điều gì đó rồi lấy điện thoại ra xem một lúc mới. Ra xe cùng Hà Vi và Trịnh Chi lên đường qua nhà Khương Đào.

Ngay lúc này đây tại nhà Thiếu Kiệt Hoàng Lâm Nhu sau một buổi chiều đi mua sắm các thứ Cô cũng thay cho mình một bộ đồ tây trang khá gọn gàng. Đợi Bà bên ngoài là Nhóm người Cao Thịnh với những bộ vest cực kỳ bắt mắt, những đôi giầy tây bóng như gương. Cao Thịnh mặt lên mình bộ vest cũng có chút khó chịu nói.

- Anh mày lần đầu mặt vest cứ thấy vướng víu như thế nào ấy. Đẹp thì đẹp thật nhưng mà thấy sao sao ấy.

- Chắc chỉ có mỗi mình anh à bọn em cũng vậy thôi. Nhưng mà mặt lên có khó chịu một chút nhưng nhìn vào đẹp thật, cứ như mấy vệ sĩ cho tổng thống hay chiếu trên ti vi ấy.
Thế Long vừa nhìn bộ đồ trên người mình vừa trầm trồ đáp lại với Cao Thịnh. Đây là lần đầu họ mặc bộ vest như thế này. Hoàng Lâm Nhu bỏ cả buổi chiều không phải mua đồ cho bà mà là cho năm người.

Từ quần áo tới giầy. Hoàng Lâm Nhu đều bỏ tiền mua hết trong khi Cao Thịnh đòi trả tiền thì bà luôn miệng nói, xem như bà tặng vì giúp làm vệ sĩ cho bà tối nay. Bắt buộc cả năm người bây giờ như trở thành vệ sĩ với bộ đồ đang mặt trên người.

Vũ Minh nhìn bộ đồ của mình cũng xua tay, hắn thấy hai người than thở nên mới khuyên.

- Đáng ra anh em mình phải nên mặc như thế này lâu rồi mới đúng. Anh nhìn bọn Cửu Hùng Bang xem thằng nào thằng nấy mặc bộ đồ cứ như giám đốc công chức còn nhìn lại anh em mình lúc trước xem. Giống mấy thằng đàn em chợ trời. Với chưa kể anh em mình giờ cũng là mấy người nhân viên của công ty chính quy mà liệu mà tập quen dần tốt hơn. mai mốt có những việc họp bàn này nọ đi với Thiếu Kiệt gặp mấy khách hàng. Nhìn thấy anh em mình mà mặc như mọi thường họ chạy mất dép. Mất bao nhiêu tiền chỉ vì cái vẻ bề ngoài.

Tước Phàm thấy Vũ Minh nói đúng nên cũng hùa theo.

- Ừ đúng đấy! Sau này cứ không có chuyện gì thì anh em mình mặc đồ thường. Còn đi gặp mặt hay ra đường chỗ nào đông đông mặc như thế này oách lắm à. Với lại anh em mình đi xe ô tô nữa cưa mấy em gái cũng dễ hơn. Chứ mặc như cũ bọn con gái chạy mất hết không vui tý nào.

Cao Thịnh lúc này cũng cảm thấy mấy lời nói kia cũng đúng. Dù gì cũng đại ca cả một bang hội vậy mà ra đường thấy em nào xinh xinh vừa lại gần là y như rằng người ta không còn thấy tăm hơi.

- Tụi bây nói cũng đúng chứ không phải sai. Nhưng mà mặc thế này nóng chết được.

Hoàng Lâm Nhu lúc này đi ra nghe thấy mấy người Cao Thịnh than phiền cũng cười nói.

- Mới đầu không quen nhưng sau này sẽ tốt hơn. Mấy chú cũng xem như là người kinh doanh rồi sớm hay muộn gì cũng phải mặt. Thà là quen từ bây giờ sau này đỡ phải khó khăn hơn.

- Chị nói thế bọn em cũng nghe theo vậy. Nhưng mà lát nữa mọi người sắp xếp sao đây chị?

Cao Thịnh nghe mẹ Thiếu kiệt nói như thế cũng cười hỏi bà về việc lát nữa những người bên mình cần phải làm gì cho đúng.

- Tạm thời thì cứ tùy cơ ứng biến nhưng mà tôi chắc không dễ dàng nếu mà chỉ nói chuyện thôi thì chắc hẳn sẽ không sao còn nếu có chuyện gì xảy ra thì các chú cứ yên tâm tôi cũng không yếu như các chú nhìn thấy.

Nghe Hoàng Lâm Nhu nói sợ có điều bất Trắc Cao Thịnh cũng chỉ cười khẳng định với bà.

- Chị yên tâm đi chuyện này Thiếu Kiệt đã nhờ bọn em thì làm sao mà để có chuyện gì được em cam đoan với chị nếu không có địa điểm thì không dám chắc giờ có địa điểm rồi bọn em cho người mai phục bên ngoài vẫn được mà. Dù sao nơi này cũng là trong thành phố cũng không đâu xa. Chỉ cần điều người tới sau là được.

- Đây địa chỉ này mấy chú chắc biết nhỉ?

Nói rồi Hoàng Lâm Nhu đưa địa điểm hẹn cho mọi người xem bọn người Cao Thịnh. Vừa nhìn địa chỉ trên tờ giấy của Hoàng Lâm Nhu đưa cả năm người đều ôm bụng cười.

Hoàng Lâm Nhu thì không hiểu tại sao cả năm người Cao Thịnh đều nhìn địa chỉ xong lại vui như thế nên mới hỏi.

- Các chú có chuyện gì mà vui vẻ vậy không lẽ các chú biết chỗ này?

Tước phàm lúc này cũng nhanh miệng nói với bà.

- Chị yên tâm! ở đâu thì bọn em còn lo lắng chứ chỗ này ấy hả. Bọn em ăn ngủ muốn nát cái Nhà Hàng rồi. Không giấu gì chị cái Nhà Hàng Karaoke ghi trên tờ giấy là tổng bộ của bọn em. Thằng này biết bao nhiêu là chỗ không chọn. Nó lại đi chui đầu vào rọ khi cả gan lấy địa bàn của bọn em mà gặp chị.

Cao Thịnh lúc này cũng ném cười lại nói với mấy người bên mình.

- Kệ cứ xem coi bọn nó muốn làm gì cứ để xem coi những người này chuẩn bị ra sao đợi cho mọi thứ tốt rồi thì mới ra tay không muộn.

Hoàng Lâm Nhu bây giờ cũng hiểu tại sao những người Cao Thịnh lại vui vẻ như thế. Bà cũng thầm thở phào một hơi, nếu ở chỗ của Cao Thịnh thì bà cứ việc phóng tay muốn làm sao cũng được.

- Ừ vậy thì tốt rồi mình đi đi cũng hơn sáu giờ rồi qua bên đó nhiều khi kẹt xe nữa là đến vừa đúng giờ.

- Chị cứ yên tâm bọn em chạy hai vòng cũng còn nhanh hơn hắn đến chỗ này. Để em nhắn tin cho Thiếu Kiệt biết để thằng nhóc an tâm. Không thì thằng nhóc lo cho chị lắm đấy.

Cao Thịnh vừa nói vừa đùa với Mẹ Thiếu Kiệt xong chợt nhớ tới hắn nên cũng xin phép bà để hắn nói chuyện này cho Thiếu Kiệt.

- Ừ như thế cũng tốt. Để thằng nhóc đỡ phải lo lại không phải bị phân tâm làm việc không được.

Nói rồi Cao Thịnh lấy điện thoại gọi cho Thiếu Kiệt những tiếng chuông vang lên qua cái loa được bật. Thiếu Kiệt ngồi trên xe đang nhìn ra bên ngoài đường cũng giật mình khi chuông điện thoại reo. Nhìn trên màn hình là tên Cao Thịnh nên vội bắt máy.

- Alo Anh Cao hả?có chuyện gì vậy? Mẹ em sao rồi? có gì bất trắc hay sao?

Nghe thấy Thiếu Kiệt hỏi dồn Cao Thịnh mới cười cười nói.

- Bình tỉnh em trai! mẹ cậu không có gì hết, chỉ báo cho cậu an tâm cái địa điểm hẹn của những người kia với mẹ cậu là tổng hành dinh của Xuân Nghĩa Bang. Nói cho cậu biết để cậu khỏi lo lắng thôi.

Trái tim đang treo cao vì lo lắng của Thiếu Kiệt lúc này cũng được thả lõng hắn giờ đây trong lòng nhẹ đi rất nhiều Thở một hơi mới đáp lại Cao Thịnh.

- Vậy thì tốt rồi! Có gì anh báo lại em sau nhé lát nữa em phải đi thương thảo với người ta một số việc giờ thì an tâm rồi. Cám ơn anh nhiều.

Hà Vi thấy Thiếu Kiệt cúp máy rồi mới hỏi.

- Cô có việc gì hay sao mà Cao Thịnh lại gọi cho bạn thế.

Thiếu Kiệt lúc này chỉ lắc đầu xong mới đáp lại lời của Hà Vi.

- Không mẹ mình không có việc gì hết. Chỉ là Cao Thịnh gọi điện cho mình biết bọn người kia hẹn mẹ mình ở Nhà Hàng Karaoke của Xuân Nghĩ Bang thôi.Nên giờ mình cũng an tâm ít nhiều, dù sao ở đó mẹ vẫn được sự bảo vệ tốt nhất.

Nghe Thiếu Kiệt nói như thế Hà Vi cũng nhẹ bớt sự lo lắng. Nếu nói cô không lo lắng là điều không thể nhưng vì tình huống đặc thù cô không thể nào để lộ ra ngoài. Giờ đây nghe được tin tức như thế cũng là cho Hà Vi một phần nào nhẹ nhõm. Thiếu Kiệt hiện tại cũng thả lỏng rất nhiều hắn đang suy nghĩ nếu những người kia biết nơi đó là của Xuân Nghĩa bang có thể nào đặt chỗ ở đó không.

Hắn thật sự lúc này cảm thấy may mắn nếu là chỗ khác thì hắn phải lo lắng cả một buổi tối có khi lại làm ra quyết định với hợp đồng này của Khương Đào.

Bởi Thiếu Kiệt biết cái kế hoạch này của hắn cần nguồn vốn khá lớn mà bản thân thao tác lần này chỉ cần đi sai một ít giá trị tiền thuê hắn cũng phải chịu khá nhiều lỗ lã. Vì càng để lâu dài những mảnh đất không sử dụng thì lại tốn một khoảng phí không thể thu hồi. Thấy hắn im lặng như thế Hà Vi tưởng Thiếu Kiệt vẫn còn lo lắng nên nói.

- Thế Thì cậu phải lấy lại tinh thần cái đi! mặt mày như cái bánh bao chiều thế kia thì làm sao được. Mẹ cậu có Cao Thịnh trông chừng rồi trong địa bàn đó thì ai có thể làm gì mẹ cậu đâu.

Lời của Hà Vi hắn cũng biết dù sao không ai rõ hơn bọn Cao Thịnh ở chính địa bàn của mình. Bây giờ Thiếu Kiệt mới xua tan được chút cảm giác hết lo lắng của mình hỏi Khải Huy.

- Khoảng bao nhiêu lâu nữa mình tới nhà Khương Đào anh?

- Hơn nữa giờ đi đường mới tới. nếu mệt thì nghỉ ngơi chút đi gần tới nơi anh nói Hà Vi gọi cho.

Thấy Tinh Thần của Thiếu Kiệt không tốt Khải Huy cũng muốn hắn ổn định lại nên khuyên hắn chợp mắt một chút trên xe để lấy lại sức. Bởi Hà Vi cũng biết Thiếu Kiệt hắn hay thức khuya và giải quyết nhiều việc nên tinh thần thường trong trạng thái làm việc hết sức căng thẳng.

- Ừ như vậy cũng được khi nào gần tới bạn gọi mình nha Hà Vi.

Tại một phòng của nhà hàng bên dưới của nhà hàng karaoke trong một phòng trang trí khá tốt căn phòng được trang bị máy lạnh bàn tròn tám người. Có cả những chậu cây kiểng xung quanh. Thêm vào đó một cái tủ chén đĩa bằng gỗ, Một bộ ghế dựa sát tường. tay vịnh được sơn nhũ màu vàng với những đệm lót màu đỏ.Trên tường là một bức tranh sơn dầu được đặt dưới một cái bóng đèn vàng rọi vào.

hiện tại Ngô Nam và Phùng Kiếm Hoa đã có mặt sẵn. Ngô Nam thì ngồi trên bộ ghế hỏi hắn.

- Mày hẹn mấy giờ mà giờ này vẫn chưa tới thế? Mày có cho đúng địa chỉ không?

- Giờ hẹn là 18 giờ 30 giờ này đáng lý ra phải đến rồi mới đúng. tôi chắc chắn là không cho sai địa chỉ đâu.

Phùng Kiếm Hoa lúc này cũng khẳng định lại với Ngô Nam rằng đã tính toán thời gian và địa điểm không sai. Nhưng lý do tại sao Hoàng Lâm Nhu chưa đến thì ông hoàn toàn không biết.

- Mẹ nó đàn bà lề mê. lúc nào cũng thế biết vậy bảy giờ tao hãy tới giờ ngồi đợi chờ như thế này không ra cái thể thống gì. Bởi thế ghét nhất mấy mẹ đàn bà chậm chạp đồ đạc này nọ thiệt phiền phức.

Ngay lúc này cánh cửa được mở ra. Ngô Nam và Phùng Kiếm Hoa lúc này cũng giật mình thì một giọng nói của phụ nữ vang lên.

- Xem ra ông coi thường bọn đàn bà chúng tôi hơi nhiều đấy. Hiện tại mới chính thức đúng 18h30 không trễ giờ lề mề như ông vừa nói đâu. ông Ngô Nam à!