Chương 177: Đổi Kế Hoạch
Đợi cho điện thoại Thiếu Kiệt có tín hiệu bắt máy Khương Đào đã mắng như tát nước.
- Thằng nhóc nói về nhà gọi điện cho chú mày sao tới giờ vẫn chưa gọi. Muốn ăn đòn à!
- Chú làm gì mà căng thế chẳng qua thấy trễ nên không định gọi cho chú thôi mà. Chuyện chỉ là một ít thằng nhóc không hiểu chuyện thôi ấy mà định là đối phó cháu trong trường với làm một ít thao tác kiểm tra liên ngành với cửa hiệu bách hóa thôi.
Khương Đào vừa mới dịu lại thì lại nghe đụng tới Hoàng Lâm Nhu nên hắn bão nổi nói với Thiếu Kiệt.
- Thằng nhóc nào to gan cùng mình định chơi trò đó nói chủ cho người bắt hắn về hỏi cung xem ai sau lưng sai khiến nó.
- Chú làm cảnh sát hay hắc bang thế? Chuyện này xong rồi cháu nhờ bọn Thế Long giải quyết rồi.
Nghe Thiếu Kiệt trả lời như Thế Khương Đào cũng nhíu mày. Bởi hắn biết những cách của Xuân Nghĩa Bang nên tưởng tượng ra một tràng cảnh không hay lắm làm Khương Đào rùng mình nói.
- Ấy Thiếu Kiệt cháu đừng có làm bậy nhé có chuyện gì chú không gánh được đâu.
Thiếu Kiệt nghe Khương Đào nói vậy cũng cười cười hắn biết bên kia điện thoại đang suy nghĩ điều gì ra sao nên đáp lại.
Chú đừng có nghĩ bậy à! bất quá chỉ mang tội gây rối trật tự thôi chứ nào có việc gì lớn đâu. Chuyện này để cháu kể cho chú nghe. là như thế này.
Kể lại mọi chuyện cho Khương Đào từ những kế hoạch của mình Thiếu Kiệt cũng biết những điều này nếu bắt thì chỉ là tội gây rối trật tự công cộng thông thường. Mà vấn đề của Phùng Kiếm Nhất nếu có bị bắt bẻ hắn vẫn có thể nói được là do hắn tự ký. Đơn giản gì ở đó có những người làm chứng cho tờ giấy kia hợp pháp thì chuyện này là sự thật.
Nghe Thiếu Kiệt kể xong Khương Đào cũng trầm giọng nói.
- Thằng nhóc uy hiếp người khác ký giấy tờ không đúng thực tế bằng vũ lữ là phạm pháp nhé. Nhưng mà ta thích cho đáng cái tật cậy nhà có tiền đi. Thôi thế được rồi chú cúp máy đây đi ngủ sớm đi.
Thiếu Kiệt bây giờ mới nói với Khương Đào nhắc nhở hắn.
- Chú từ từ đã. Cái vụ những mảnh đất thuê tới đâu rồi? để cháu biết còn lo tiền bạc chứ.
Khương Đào giờ mới chợt nhớ đến chuyện mà hắn và Thiếu Kiệt đã bàn nên mới ầm ừ tra lời.
- Mấy ngày nay quên đi hỏi. Được rồi mai chú hỏi cho có gì gọi lại cho cháu sau. Còn giờ cũng trễ rồi ngủ sớm đi ông thân.
Nói rồi Khương Đào cúp máy Thiếu Kiệt cũng chỉ biết cười trừ bản thân hắn cũng chuẩn bị đi ngũ thì Khương Đào gọi, hắn không biết người nào mới là người làm phiền nên cầm theo điện thoai hướng về phòng của mình đã được sắp xếp sẵn chuẩn bị cho giấc ngủ sau một ngày nhiều việc xảy ra.
Trong đêm hôm đó khi mà mọi người chìm vào giấc ngũ. Một nhóm người đang chuẩn bị những vật dụng ven đường chuẩn bị làm gì đó.
- Bọn mày nhanh lên nào giờ này gần hai giờ sáng rồi làm lẹ về còn ngủ nữa định đến bao giờ.
Thế Long vừa ngáp đôi mắt còn đỏ vì những tơ máu vì mất ngủ. Hối thúc những người bên cạnh.
- Nãy giờ bọn mày không chuẩn bị mấy cái bịt này là được cần gì phải rắc rối như thế này. Giờ nào phải bỏ sơn pha ra rồi các thứ không phiền phức à. Thằng kia mang bao tay vào mày muốn cảnh sát có dấu vân tay tóm cả lũ. Tụi bây cột hở tôi quăng vô nó mới bung ra được cột chặt như thế thì sao mà mấy cái này vỡ ra được.
Vừa nói Thế Long vừa mắng. Hắn khi về khách sạn đã dặn bọn này chuẩn bị các thứ chỉ cần tới giờ hành động là được. giờ này phải đợi chờ bọn này chuẩn bị mất thời giờ nên cũng không kiên nhẫn. Sau một lúc sơn và xăng được đổ vào chung với nhau giấm với mắm tôm đều được chuẩn bị xong mọi người mới lên xe máy.
Gần tới nơi Thế Long cùng một số người bắt đầu đi bộ mỗi người đều chuẩn bị tư thế quăng hết những thứ trong tay đi. Đang đi vào hẻm thì một nhóm dân phòng đang đi tuần gần đó thấy. Nhiều người thanh niên đi cùng nhau như vậy nên quát hỏi.
- Bọn mày đông người như thế đêm hôn khuya khoắt định ăn trộm à.
Bọn người Thế Long cũng giật mình, hắn biết nhưng người dân phòng này vẫn là làm tốt nhưng nhiệm vụ mình hằng đêm ăn lương cũng không dễ dàng nên định cho anh em lui ra một chút quay lại. Một người dân phòng trong nhóm như nhận biết được Thế Long vội bịt miệng người vừa nói chuyện cười cười với Thế Long nói.
- Anh Long khuya rồi còn đi đâu qua bên đây vậy anh?
Thấy người dân phòng này nhận biết mình Thế Long miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ.
- Mày biết anh sao?
Người dân phòng kìa lấy lòng nhìn Thế Long cười nói.
- Anh Long cứ nói thế thằng em của em cũng đang làm bên bảo vệ bên công ty anh. Không có bọn anh làm sao nó chịu đi làm đàng hoàn đây em cám ơn còn không kịp ấy chứ. Mà anh có việc gì mà đi đêm hôm vậy?
- Chẳng qua trong xóm này có thằng còn thiếu bọn anh ít tiền giờ nó đang ở nhà nên qua đòi. Còn hôm nay mấy chú cứ xem như không biết gì là được cho mấy chú mày tiền này xem như uống nước.
Thế Long được dịp như thế cứ mua chuộc những người dân phòng nay dù sao thì những người này thức đêm thức hôm mà lương lại không cao chỉ cần chút ít tiền là được.
-Ấy! anh làm như vậy khó cho bọn em quá, nếu lỡ như phường xuống trách phạt thì sao?
- Mày nhiều quá anh mày chủ yếu chỉ hăm dọa không đập phá đồ đạc không gây tiếng động làm gì có thằng nào lại biết mà báo mấy chú bất quá chưa tới năm phút là đi rồi xem như đợi bọn mày không có ở đây rồi làm thôi. Bất quá bọn bây thất nghiệp thì tìm anh vào làm bảo vệ cho công ty tao không tốt sao.
Nghe Thế Long nói như thế người dân phòng cũng thở phào hắn nghĩ chưa tới năm phút chắc cũng không có chuyện gì to tác. Với phần Thế Long là lão đại đã nói như thế thì chắc cũng không đến nỗi nào.
- Vâng vậy xem như bọn em không thấy gì hết. Nhưng mấy anh đừng làm ồn ào người khác biết được cũng không hay.
- Anh mày biết rồi cầm tiền đi đi năm phút sau tao đi mất rồi số điện thoại tao đây khi nào thất nghiệp gọi điện anh mày cho đi làm bảo vệ nhẹ nhàng.
Người dân phòng bây giờ mới cầm tiền với cái card mà hắn đã đưa, lui ra một bên cho hắn đi qua còn tươi cười như đón vị thần tài của mình vào nhà. Thế Long cùng nhóm người của mình rời đi người dân phòng khi nãy vừa bị bịt miệng với những người chung quanh mới hỏi.
- Cái thằng đần mày muốn chết mà đừng có kéo mọi người vào theo. Tên đó là Thế Long một trong bốn lão đại của Xuân Nghĩa Bang. Mẹ anh em bị đánh là chuyện nhỏ chưa kể đó chết hồi nào không hay mày lại đi xem người ta như trộm cắp vặt. Thôi tiền nè mỗi đứa một trăm xem như hôm nay không thấy gì có tiền bảo toàn mạng mình là được đừng đắc tội với mấy người này. Hắn nói không làm ồn ào chỉ trong năm phút là đi rồi nên đừng dây vào qua chỗ khác tuần tra nữa tiếng nữa quay lại.
Thế Long tới trước cửa nhà của Phùng Kiếm Nhất lúc này mới cho anh em đã đem theo đồ nghề hoạt động một loạt tiếng động vang lên kèm theo đó là mùi sơn và mắn tôm pha trộn với mùi chua của giấm bốc lên không nhẹ. Ngôi nhà bây giờ loan lỗ bởi những vệt sơn được văng tứ phía nơi lớn nơi nhỏ không đều màu sơn cửa vốn có được biết thành một bức tranh trừu tượng bởi nhưng vệt sơn kéo dài.
- Xong anh em về nhà ngủ giải tán! Má nó hôm nay trễ rồi sáng mai tao phải ngủ bù.
Nhìn lại một lần nữa việc mình đã gây ra cho nhà của Phùng Kiếm Nhất Thế Long cũng nở một nụ cười nhẹ rồi quay trở ra bên ngoài nơi có một số người còn đang đợi bằng xe máy. Rời khỏi hiện trường không thấy tăm hơi.
Cho đến nữa tiếng sau những người dân phòng quay lại mới biết được tại sao Thế Long nói việc này chỉ tốn năm phút. Ném sơn với một mùi xú uế trong không khí làm ai cũng há hốc mồm. Như thế này thì chỉ cần năm phút thật sự không gây ồn ào cũng không nào động. Ai có hỏi họ tại sao không biết cũng có cái để nói.
Khi bình mình vừa lo lên cũng là nỗi kinh hoàng cho gia đình Phùng Kiếm Nhất còn Thiếu Kiệt thì vẫn ngủ ngon cho đến khi Hà Vi gọi dậy.
Thiếu Kiệt sau khi làm tốt vệ sinh cá nhân của mình lúc này mới nhìn vào Điện thoại thì thấy có vài cuộc gọi nhỡ của Thế Long và Hoàng Lâm Nhu. Bây giờ hắn mới gọi lại cho mẹ mình hỏi.
- Alo mẹ gọi con có chuyện gì thế? giờ con mới dậy.
- Ừ tại mẹ đang bên nhà hôm nay mấy người kia dọn đi hết giờ chỉ còn lại việc chuẩn bị động thổ khơi công với cho tiếng hành thôi. Mẹ cũng đã coi ngày giờ xong rồi con phải thắp nhang động thổ mới được.
Nghe Hoàng Lâm Nhu nói như thế Thiếu Kiệt cũng chỉ cười đáp.
- Mẹ muốn làm sao cũng được mà nhưng mà có vài việc sau này con sẽ hỏi mẹ sau. Chuyện mà mẹ đang giấu con không cho mọi người cho con biết. Chắc chắn mẹ phải làm rõ thắc mắc của con mới được.
- Chuyện này ai nói cho con biết!
Hoàng Lâm Nhu giật mình điện thoại run run hỏi Thiếu Kiệt. Bà sợ trong một lúc sơ ý Hà Vi lại nói điều gì đó với Thiếu Kiệt.
- Chưa có ai nói hết hôm qua con phát hiện có người theo dõi mình nên hỏi hắn nhưng những người đó không nói. Chuyện này Hà Vi cũng biết nhưng cũng đưa ra được đáp án cho con. Hà Vi chỉ nói là khi nào mẹ muốn cho con biết thì mẹ sẽ làm, cô ta cũng không nói được.
- Ừ việc này đến lúc nào đó mẹ sẽ nói cho con hiểu hiện tại không phải lúc nên con cứ yên tâm mẹ sẽ không để con phải đợi lâu đến khi cần thiết mẹ sẽ nói.
Nghe Thiếu Kiệt nói ra kết quả cũng khiến bà đỡ lo hơn nên cũng muốn hắn không quan tâm nhiều đến chuyện này.
- Chuyện này con sẽ không can thiệp nhưng con sẽ tự tìm hiểu dần, nếu đến lúc con cần biết điều gì từ mẹ thì lúc đó mẹ hãy nói sự thật. Cho dù nó có lớn cỡ nào con cũng chấp nhận được mẹ yên tâm đi.
- Ừ khi nào đến lúc đó hẳn hay. Chuyện bên đội thi công mẹ cũng đã tìm được rồi bản vẽ của con đưa kiến trúc sư hôm nay cũng hoàn thành. Tới ngay đó con qua cúng động thổ là được Mấy ngày nữa khi sắp xếp xong chuyện thì mẹ chuyển qua bên đó ở cùng con. Nhưng mà ở nhà người ta cũng phải biết một chút chuyện đấy không thể lúc nào cũng theo ý con đâu mẹ bán hàng đây.
Nói rồi Hoàng Lâm Nhu cúp máy điện thoại Thiếu Kiệt biết bà không muốn nói đến những chuyện liên quan nên cũng không gọi lại. Hắn lấy điện thoại của mình gọi cho Thế Long.
- Chuyện gì vậy anh Long? hôm qua làm suông sẻ phải không.
- Em còn phải nói nữa sao. Giờ làm xong rồi bước tiếp theo làm sao đây Thiếu Kiệt.
Thế Long cũng muốn bước tiếp theo mình phải làm như thế nào nên hỏi Thiếu Kiệt dù sao hôm qua khi nhìn lại hiện trường nhà Phùng Kiếm Hoa hắn cũng rùng mình. Không ngờ tác dụng của của những thứ Thiếu Kiệt nói lại ghê gớm như thế nhưng hắn quên rằng hắn còn bỏ giấm vào trong mắm tôm nên mới bốc mùi như thế.
- À chuyện này hiện tại có lẽ nên liên lạc với thằng kia hoặc bố mẹ hắn nếu họ đồng ý trả tiền thì anh cứ làm vòng vèo như mấy cái phim tống tiền vậy đó. nhà kia có yêu cầu giấy nợ thì anh cứ nói sẽ gửi bưu điện sau. Còn giấy nợ kia thì phô tô ra gửi bản sao là được. Em còn cần dùng gia đình đó nên không thể dễ dàng như thế này được.
- rồi anh biết rồi để anh đem phô tô giấy này ra.
Nghe được Thiếu Kiệt định ra kế hoạch Thế Long cũng đồng ý định cúp máy thì Thiếu Kiệt nói tiếp.
- Anh phô to ra tầm hai hay ba ngàn tấm đấy nhá.
Nghe thấy số lượng của Thiếu Kiệt nói Thế Long cũng giật mình mới vội hỏi lại.
- Cái gì nhiều dữ vậy em định làm gì nữa. anh tưởng chỉ đem ra phô tô thành mấy bản đã nhiều rồi chứ.
Em vừa có một ý tưởng mới. Anh thuê vài đứa trong bang mình ra đứng trước cửa phát một đống giấy nợ phô tô là được rồi. Lúc đó có bắt bọn nó lại thì anh dặn nó có người thuê đi phát tờ rơi này trước cổng trường. Chỉ là ăn lương nên không biết là được.trưa nay một lần chiều tan trường một lần nữa là được.
Nghe Thiếu Kiệt nói kế hoạch mới mà Thế Long đỗ mồ hôi. Hắn thầm nói trong bụng " Quân sư đúng là quân sư đưa ra toàn những kế sách chết người, mà xem ra trò này vui không kém "
- Em định chơi thế này chết người ta à. Hắn còn đường nào xoay sở với em đây.
Đâu có em muốn gia đình bên đó làm việc cho em nên đành phải làm cách này thôi tối này ngưng không tạt sơn với mắm tôm nữa để đó qua một vài ngày làm tiếp nếu hắn không chịu kiếm em thì lại tiếp tục. Còn giờ em chỉ nhờ mấy anh như thế thôi.
Với mục đích muốn Phùng Kiếm Hoa phải trở thành tay trong cho mình Thiếu Kiệt không ngại nghĩ ra những kế sách tốt nhất để đem lại khó khăn cho con ông ta để ông ta phải ra mặt nếu hôm nay phát tờ rơi ở mỗi trường hắn không hiệu quả thì hắn nhắm tới những trường học lân cận và một đội ngũ phát tờ rơi ở ngoài đường với những thông tin đầy đủ về Phùng Kiếm Nhất và bố hắn. Tiếp đó là những đoạn video được đưa lên mạng sẽ tạo ra một làng sóng lớn hơn.
Ý Tưởng đã có nên Thiếu Kiệt không lo lắm về việc hoạt động này có thành công hay không. Hắn chỉ lo là những người phía sau Phùng Kiếm Hoa ra mặt đưa vụ này im lặng thì lúc đó hắn phải nghĩ cách khác.
- Thôi được rồi để anh làm vụ này. Bọn anh cũng đang rảnh rỗi nên mấy việc này đơn giản ấy mà. Xem ra ai đắc tội em sống không dễ đâu nhỉ? Anh cúp máy đây.
Vừa nói vừa cười Thế Long cúp máy bắt đầu triển khai kế hoạch mới mà Thiếu Kiệt đã nói đem Phùng Kiếm Nhất vang danh trong trường.