Chương 1: Trở Về.

Siêu Thần Phong Lưu

Chương 1: Trở Về.

Thế giới trái đất cuối những năm tận thế, con người bước vào giai đoạn tự tàn sát nhau. Thời khắc này trên thế giới điều có chiến tranh nổ ra, máu chảy thành sông, thiên địa điều bao phủ một màu hắc ám không ngày xua tan.

Cuối cùng các đại cường quốc bạo nộ, hơn trăm ngàn trái hạt nhân trên toàn thế giới bắn lên khắp trái đất.

Một trận bạo tạc khổng lồ giữa vũ trụ, kéo theo cả một hệ mặt trời đi theo, uy lực của hạt nhân không gì có thể cản được.

...............

Lạc Vũ mảnh ký ức cuối cùng hiện lên trong đầu, hắn mở ra đôi mắt tràn ngập mùi vị tan thường nhìn lên đỉnh xe ngựa.

"Đến đây cũng bốn năm rồi, Hồng Mông Chí Bảo cái thứ nhất phong ấn đã sắp mở ra rồi."

Hắn soi lấy trong linh hồn một viên châu màu tím cực kỳ bắt mắt lơ lửng ở đấy. Đây chính là trong truyền thuyết mạnh hơn cả khai thiên tích địa cấp vật phẩm, tồn tại trước cả thời khai sinh thiên địa, chỉ là không biết vì sao thời điểm Hồng Mông vỡ, Hỗn Độn thành lại biến mất vô tung.

Lạc Vũ linh hồn chính là bị viên châu này dẫn dắt đến thế giới này, linh hồn nhập vào cùng một thiếu niên tên Lạc Vũ, sống ở Huyền Vực trong một cổ thế gia.

"Lạch cạch …"

Tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài một âm thanh vọng vào.

"Khách quang, bên ngoài xuất hiện đạo tặc, mong người cẩn thận ở bên trong."

Lạc Vũ kinh ngạc, đoàn trưởng là Võ Linh thực lực, tuy chỉ là sơ kỳ nhưng không phải người bình thường có thể chọc a, so với một ít gia tộc nhỏ đã không kém rồi.

Hắn không để ý người đánh xe ngựa, mở màng che nhìn ra bên ngoài.

Một đám người bao quay đoàn xe ngựa, tất cả điều mặt đồ đen trên người có khắc một đầu hổ uy vũ, từng người điều có sát khí không nhỏ, chứng minh điều đã giết qua con người.

"Hổ Đầu ngươi cùng đám sơn tặc các ngươi muốn làm gì, chẳng lẽ muốn cướp tiêu."

Thanh đoàn trưởng Võ Linh khí thế bộc phát, xung quanh đàm người tu vi yếu đuối điều nhịn không được kinh hãi lùi xa.

Lão đại của đám sơn tặc Hổ Đầu đứng trước khí thế của Thanh Pha chỉ cười trừ.

"Một cái đoàn trưởng Võ Linh sơ kỳ mà thôi so với ta Võ Linh hậu kỳ vẫn còn xa xa không bằng, còn muốn lật trời sao." Hổ Đầu cười tàn nhẫn, Võ Linh khí thế mạnh mẽ hơn bùng phát, Thanh Pha chỉ cảm thấy bản thân như bị một đầu hổ nhìn chằm chằm, mồi hôi trên chán cũng xuất hiện.

Thanh Pha cắn răng nhìn hắn.

"Xưa nay Bảo Các đoàn đánh thuê ta không xâm phạm ngươi, tại sao ngươi lại muốn tìm chuyện, chẳng lẽ không sợ Tư Đồ thế gia trả thù sao."

Hổ Đầu nghe đến Từ Đồ thế gia liền co rụt, Tư Đồ thế gia là kinh khủng cổ thế gia, trong cả cái kinh thành chỉ có một chút cổ thế gia khác có thể chống lại, bọn hắn Hổ Đầu tặc đoàn tuy bên ngoài thành phong vân không lo sợ nhưng nếu thực sự chọc giận cổ thế gia, người ta một ngón tay cũng có thể giết hắn cả đám.

"Hừ, không ngờ ngươi là Tư Đồ thế gia người, như vậy để món hàng kia lại, nếu trong dù là Tư Đồ thế gia ta cũng không nể mặt."

Hổ Đầu không muốn chọc Tư Đồ gia nhưng món hàng kia quá quý trọng, hắn không muốn bỏ qua nó.

Thanh Pha nghe vậy liền co lại, hắn biết đây là đối phương lớn nhất phạm vi tha thứ, lại tiếp tục làm cứng, hắn có thể biết Tư Đồ thế gia nhất định sẽ báo thù nếu hắn chết, nhưng hắn chết rồi thì báo thù hay không còn quan trọng không.

"Được, Đỉnh Lô này ta coi như đưa cho ngươi. Nhưng ngươi nên nhớ người ký thác nó không phải một cái Võ Linh như ngươi có thể trêu vào." Thanh Pha nhắc nhở muốn đối phương biết sợ mà bỏ qua, đáng tiếc lại không thành công.

Hổ Đầu chỉ nhìn một cái khinh thường.

"Đó là chuyện của ta, ngươi không cần để tâm."

Hai tên lính trong đoàn mang theo một cái hộp to lớn, cao chừng một mét, dài gần hai mét, rất giống một cái quang tài chứa người.

"Ha ha, đỉnh lô đã tới, ta còn ở lại làm gì, chúc Thanh Pha đoàn trưởng thượng lộ bình an." Hổ Đầu cùng sơn tặc còn lại cười ha ha, bỏ qua một mặt đen như than Thanh Pha ở lại.

Thanh Pha trong lòng cười lạnh.

"Các ngươi tự cho minh là giỏi sao, người ủy thác món hàng này cả Cổ Thế Gia cũng kiên kỵ, các ngươi cứ cười đi, cười nhiều vào đến sao này không cười được thì đừng hỏi vì sao."

Hắn không biết lúc hắn cười, một thân ảnh nhỏ bé cũng chạy về hướng đám đạo tặc biến mất, tốc độ tuyệt không thua hắn bao nhiêu.

.............

"Lão đại, cái lô đỉnh này là sao, chẳng lẽ có thể khiến ngài dù đắc tội cổ thế gia cũng muốn lấy cho bằng được." Một tên tặc Võ Sư hậu kỳ, thực lực cũng không kém bước ra hỏi Hổ Đầu.

"Hừ, các ngươi thì biết gì, cái lô đỉnh này sở hữu Thuần Âm Thể Chất, là tuyệt thế đỉnh lô, nếu không phải vị ủy thác kia uy danh quá mạnh mẽ, không chừng cổ thế gia hay hoàng triều cũng muốn có được nàng."

Tất cả sơn tặc điều khí một ngụm khí lạnh, nghe nói ngay cả Cổ Thế Gia cùng Hoàng Thân cũng kiên kỵ thực lực người ủy thác, như vậy lão đại bọn hắn lại có gan đến cướp, quả thật là kẻ điên mà.

Hổ Đầu liếc nhìn phía sau lưng nhưng con mắt khiếp sợ, trong lòng đột nhiên tàn nhẫn nhếch môi.

"Đương nhiên ta cũng sợ nhưng mà ta không giống Cổ Thế Gia hay Hoàng Thân cơ nghiệp ở một nơi, ta trốn đi rồi thì vị kia có biết cũng phải chấp nhận, chẳng lẽ hắn muốn tìm ta trong cái thiên địa to lớn này."

Vị Võ Sư kia đột nhiên cảm nhận được không khí có mùi chẳng lành, Hổ Đầu một mình trốn đi thì được nhưng lại mang bọn hắn theo thì không thể nào che dấu được tai mắt của thế lực lớn, không chừng …

"Vì sự an toàn của ta...mời các ngươi chết đi."

Hổ Đầu ngữ khí biến đổi, hắn một chưởng đánh ra lập tức gần hắn nhất ba bốn tên hộc máu chết không nhắm mắt.

"Lão đại, ngươi vì sao lại như thế." Còn lại đạo tặc kinh hoảng lùi lại, hắn không tin biết bao năm đi cùng lão đại, lại bị hắn dễ dàng giết chết như vậy, tình nghĩa bao năm chẳng lẽ không tồn tại.

Hổ Đầu cười hưng phấn.

"Có đỉnh lô này rồi, thực lực ta nhất định mỗi ngày điều tăng kinh khủng, các ngươi còn sống chỉ làm kéo chân ta, huống chi ngươi biết những chỗ ta có thể ẩn thân, để các ngươi trên đời là rất ngu."

Hắn cười tà ác, một thân Võ Linh hậu kỳ không người có thể địch, hơn trăm tên sơn tặc nháy mắt bị hắn giết hồng cả đại địa, xác người chất đống đống.

"Ồ, không ngờ là Võ Linh hậu kỳ thực lực, ta còn tưởng mạnh mẽ nhân vật nào muốn động món hàng của tên ủy thác kia." Lạc Vũ từ to lớn cổ thụ bước ra, hắn nhìn Hổ Đầu giết huynh đệ mình như giết chó, trong lòng cực độ khinh thường.

"Lúc đầu còn tưởng ai đó thực lực mạnh mẽ sai khiến ngươi, không ngờ lại không có ai cả. Một nho nhỏ Võ Linh lại muốn sở hữu cỡ này tài vật, đúng là sợ mạng dài mà."

Lạc Vũ một chưởng đánh ra, kinh người xu thế bắn thẳng chỗ Hổ Đầu đang đứng.

Hổ Đầu cảm nhận có người đánh lén, còn chưa kịp ngăn trở thì cuồng bạo một quyền đã đánh trúng người hắn, linh khí trong cơ thể hắn nháy mắt như gặp phải hố đen, linh khí trong người cuốn sạch không còn.

"Phụt …" Hổ Đầu phun một ngụm máu, lùi về sau vài chục mét, ngã trên mặt đất.

Lạc Vũ cảm thấy chân khí lại tăng lên một tia nho nhỏ, trong lòng cũng kinh hỉ. Hắn dù sao cũng đã là Võ Linh đỉnh phong, muốn tăng thêm một tia là biết bao khó, lúc này lợi dụng Hồng Mông Châu tầng thứ nhất phong ấn ban cho hắn kỳ dị sức mạnh, hấp thu toàn bộ tu vi của Hổ Đầu, không ngờ lại đạt hiệu quả kinh người như thế.

Hiện tại phong ấn tầng thứ mới bị phá hơn phân nữa, cái sức mạnh này chỉ xem là không hoàn chỉnh, không biết mở ra hoàn toàn có thể mạnh đến mức nào.

"Ngươi...tu vi của ta...đây là tà đạo gì." Hổ Đầu ôm ngực trọng thương, cảm thấy tu vi toàn bộ mất sạch, trong lòng tuyệt vọng hô lớn.

Lạc Vũ nhìn hắn mỉm cười.

"Không có gì cả, người chết rồi cần gì biết nhiều."

Một chưởng đánh xuống đầu của hắn, Lạc Vũ một tia khủng bố Võ Linh cực hạn tinh thuần chân khí đánh nát sọ hắn dễ dàng như ăn cháo. Nhìn chết đi Hổ Đầu, Lạc Vũ không thèm để ý quay đầu đi.

Đường đường một đời Võ Linh tiểu cao thủ, không ngờ ngay cả một chiêu của thiếu niên cũng đỡ không được, hắn chết một cách vô cùng xui xẻo.