Chương 2: Thiếu Nữ Đỉnh Lô.

Siêu Thần Phong Lưu

Chương 2: Thiếu Nữ Đỉnh Lô.

"Đỉnh lô sao."

Lạc Vũ tò mò nhìn quan tài mà Hổ Đầu lấy từ đoàn bảo tiêu.

Đỉnh lô là cái tên chung tu chân giả gọi người chuyên dùng để thải bổ, thải âm bổ dương cũng được, thải dương bổ âm cũng được. Trong mắt tu chân giả thì đỉnh lô là thân phận thấp kém nhất, thường bị thải bổ cho đến chết, mà giới tính thường là nữ. Không trách được, thế giới tu chân này nữ tính nhiều hơn nam tính rất nhiều, dễ bắt hơn so với nam tính.

Mở ra nắp hộp gỗ, hiện lên trong mắt hắn là một người phụ nữ phi thường xinh đẹp.

Nàng mặt một bộ y phục màu trắng, cơ thể linh lung huyền ảo căng đầy nhục dục khí chất, bộ ngực so với đại đa số phụ nữ tính là rất lớn, phía trước ngực y phục căng đầy như muốn nứt ra, bờ mông lại căng tròn to lớn nẩy nở lại không kém phần mềm mại, da thịt trắng như tuyết không một vết tỳ. Trên người nàng mị lực hút hồn người, dù Lạc Vũ gặp qua không ít nữ nhân tuyệt thế mỹ mạo cũng không nhịn được khe nàng ba chữ ‘Đẹp như tiên’.

"Đỉnh lô này Thuần Âm Thể Chất, nếu có đủ tài nguyên tu luyện, cuộc đời này vấn đỉnh Chí Cường là không khó, làm sao lại ra nông nổi này." Hắn thắc mắc khá nhiều nhưng cũng không để ý, từ nay về sau nàng là đồ của hắn rồi, không ai có thể lấy đi được.

Hắn cắn một giọt máu từ trên tay, nhỏ xuống mi tâm của cô gái, lập tức mi tâm của nàng xuất hiện một đóa phù văn bông hoa tử sắc, cực kỳ giống Hồng Mông Châu bên trên hoa văn.

Ngay lúc hắn tưởng đại công cáo thành, trong linh hồn cô gái bày tỏ một lực lượng vô hình mạnh mẽ đến người ta nghẹt thở, chống cự lại hoa văn càng ngày cảng sáng.

Lạc Vũ kinh hãi khó tin, chiếu theo linh hồn lực nàng biểu hiện, nàng ít nhất tu vi đã ngoài Siêu Phàm cảnh. Hắn muốn nô lệ hóa nàng là vọng tưởng, thậm chí nguy hiểm không ít.

Đủng như hắn nghĩ, linh hồn lực chống lại hoa văn hoàn thành khế ước, một mặt xong theo linh hồn bắn thẳng vào thức hải của hắn. Siêu Phàm cảnh khủng bố ra sao hắn biết rõ, chỉ cần một tia linh hồn lực này rơi vào hắn thức hải, hắn không chết cũng tàn.

"Bà mẹ nó, thằng nào nói cái này chỉ là Đỉnh Lô, rõ ràng là tuyệt thế siêu phàm cường giả mà." Hắn trong lòng điều cuồn chửi, trong lòng còn hối hận vì sao rời khỏi Tịch Diệt Thánh Cư mà không mang vài món bảo vệ tự thân, tự trách bản thân quá mức vội vàng, nếu không cũng không gặp hoàn cảnh này.

"Oanh …"

Ngay lúc hắn linh hồn lực chống đỡ không nổi nữa, linh hồn lực của cô gái xâm nhập vào thức hải hòng phá hư toàn bộ linh hồn hắn, khiến hắn trở thành một kẻ tàn phế thì Hồng Mông Châu bỗng phát ra kinh người Hồng Mông Tử Khí bao phủ toàn bộ thức hải Lạc Vũ.

Linh hôn lực của cô gái vừa gặp Hồng Mông Tử Khí lập tức run rẩy, lúc này đây Lạc Vũ cảm giác có thể dễ dàng tiêu diệt ngược lại thức hải của cô gái nếu dùng Hồng Mông Tử Khí.

Suy nghĩ một lát, hắn lại quyết định khác. Chậm rãi tách ra Hồng Mông Tử Khí trong thức hải của hắn từng tia xâm nhập nuôi dưỡng linh hồn lực của cô gái, Hồng Mông Tử Khí là chí bảo có thiển địa dù Nghịch Thiên cường giả điều phải điên cuồng. Cô gái linh hồn tham lang cảm nhận từng tia Hồng Mông Tử Khí đang dần cải thiện thể chất của nàng, vốn tư chất đã là đỉnh cấp như nàng lúc này lại tiến thêm một bước, trở thành Thiên Đạo Chi Tử cấp bậc tư chất.

Bên ngoài thức hải, tình cảnh dần biến hóa khác đi. Cô gái trên người khí tức càng ngày càng thu diễm, trên trán hoa văn bông hoa tím lúc này không hề bị ngăn trở lớn lên trong thấy. Cũng ngay lúc nô lệ khế ước thành công, cuộc đời phụ nữ này mãi mãi nằm dưới quyền sinh sát của Lạc Vũ.

Linh hồn lực của cô gái không còn nguy hiểm với hắn nữa, Lạc Vũ khế ước là kinh khủng nhất thiên địa quy tắc, dù Chí Tôn cũng không thể phá. Một khi thành công khế ước, người đó đã không thể gây cho hắn bất cứ tổn hại gì, dù sao nếu hắn chết thì người đó cũng chết, mà người đó chết hắn lại không chịu tổn thương gì.

.....................

"Không thể nào tin được, cô gái này linh hồn lực lại mạnh như vậy, không có Hồng Mông Châu bất ngờ thức tỉnh, không chừng ta chắc chết rồi."

Hắn cười khổ nhìn trong hòm gỗ cô gái tuyệt sắc, trong lòng cũng vui mừng không nhỏ. Có một Siêu Phàm cường giả bảo vệ, dù Cổ Tộc hắn cũng không cần lo sợ, dù sao hiện tại thời kỳ trật tự, các lão quái vật lo tu luyện nào muốn tốn thời gian quan tâm đến hắn.

"Chặc chặc, nhưng cũng phải tăng lên thực lực mới được, trật tự thời kỳ ta đúng là không lo Cổ Thế Gia tập chung, nhưng mà trật tự thời kỳ sắp hết rồi, thời kỳ hỗn loạn mới Siêu Phàm đi đầy đất, Chí Cường Giả cũng không ít."

Nhớ đến sư phụ hắn nói đến thời kỳ hỗn loạn cũng thích thú, hắn liền biết nó không tốt lành gì đấy. Sư phụ hắn tính cách cực kỳ tinh quái, dù thực lực thông thiên nhưng lại thích trêu chọc người khác, một khi hỗn loạn thời kỳ tới, nàng không quẩy banh cái đại lục hắn cũng nghi ngờ.

"Móa …"

Lúc hắn suy nghĩ, một bàn tay trắng trẻo từ cái hòm nắm lấy cổ áo hắn làm hắn sợ hãi chút nữa là té đái.

...............

Hà Tuyết nhìn chầm chầm hắn, cực kỳ, cực kỳ nhìn chầm chầm hắn.

Lạc Vũ nuốt nước bọt, nữ nhân này tuy đẹp nhưng cũng nguy hiểm không kém. Siêu phàm cảnh thực lực của nàng hiện tại bùng phát, hắn hai chân muốn nhũn ra, ngay cả tránh thoát bàn tay trắng trẻo nàng cũng không đủ sức mạnh.

"Nói cho ta biết, trong đầu của ngươi là vật gì, tại sao lại có thể có mạnh mẽ uy áp như vậy, lại còn có thể cải biến tư chất đã đến cực hạn của ta."

Nàng bây giờ bị hắn khế ước ướt thúc nhưng mà cho hắn một chút hành hạ vẫn được đấy, nàng cũng không tin hắn dám giết nàng.

Lạc Vũ đầu đầy mồ hôi, đưa hai tay lau trán thở phì phò.

"Rồi rồi, ngươi trở thành người của ta ta cũng không cần giữ bí mật làm gì, cái vật đó á...là...là khối u não của ta đó, ta cũng không biết vì sao nó thần kỳ như vậy nữa, chắc là ngươi nghĩ nhầm rồi." Hắn cười cười trả lời.

Hà Tuyết quái dị nhìn hắn, nàng không phải não tàn nữ, tự biết hắn đang cố không muốn nói. Thở dài thả hắn xuống, buồn bã than vãn.

"Vận khí ta kém thật, đường đường là Siêu Phàm Cảnh lại bị bán làm đỉnh lô, lại còn còn bị một tên Võ Linh khế ước thành công …"

Nàng dù cơ thể trong trạng thái nghỉ ngơi nhưng linh hồn vẫn có thể cảm nhận bên ngoài tất cả mọi việc, nếu không phải Hồng Mông Tử Khí cung cấp nàng năng lượng để hồi phục nàng muốn tỉnh lại không tốn vài năm là không thể nào.

Coi như có cái may trong cái hiểm, nàng sinh tồn quyền hạng bị người kiểm soát nhưng thực lực cùng tư chất vì Hồng Mông Tử Khí xâm nhiễm mà trở nên mạnh mẽ gắp mấy chục lần. Đối với Lạc Vũ nàng cũng không có bao nhiêu chán ghét, nàng không phải không thừa nhận, con hàng này đẹp trai thật, giống như hắn dù nhìn qua không ít mỹ nam như so với hắn nàng vẫn cảm thấy hắn nhan sắc hoàn toàn tốt nhất, tuy không phải thuộc dòng mê trai nhưng nàng cũng là con gái mà, yêu thích cái đẹp vẫn là có. Trong mắt nàng ngoại trừ thực lực yếu một chút thì hắn vẫn rất được, làm đỉnh lô cho một tên như vậy còn hơn là Hổ Đầu cái tên lúc nãy.

Còn ví dụ bị Hổ Đầu hay ai đó kinh tởm đấu giá được nàng thì sao...a ha ha, nàng thân thể tuy không phản kháng được nhưng tự bạo vẫn còn có thể á.

"Này, ngươi không phải muốn ở lại đây chứ, trời đây sắp tối rồi, cách Hoàng Thành cũng không xa, đi với ta không." Lạc Vũ tưng tửng hỏi.

Hà Tuyết nghe hắn nói cũng gật đầu, hiện tại nàng bị hắn khế ước, dù trốn cũng không được, từ chối cũng vô dụng.

..................